Lăng Mông đang xếp hàng mua bữa sáng ở căn tin thì bất thình lình bị người ta vỗ vai một cái.
– Lăng Mông!
Lăng Mông nghe tiếng quay đầu lại thì thấy hoa khôi của khoa đang cười rạng rỡ chào hỏi cậu.
– Tào… Tào Mai?
– Chào buổi sáng.
– … Chào buổi sáng. o///_///o
Chanh baba oai phong một cõi trong trò chơi bây giờ không chỉ cà lăm mà còn đỏ mặt một cách quỷ dị.
– Cậu đến mua bữa sáng hả? – Hoa khôi của khoa thân thiện hỏi.
– Ừa… cậu ăn bánh bao không? Tui mời…
Hoa khôi của khoa phì cười một tiếng, còn chưa nói chữ nào đã quay người rời đi.
Đi chưa được mấy bước lại quay đầu nói
– Meme đáng yêu lắm nha.
Lăng Mông: o////_////o
– Thì ra chuyện em đỏ mặt khi nói chuyện với con gái là thật.
Lăng Mông giật mình, phát hiện Đan Trúc đã tới phía sau lưng cậu từ lúc nào không biết.
– Anh muốn hù chết người à? – Lăng Mông hắng giọng, không hề cà lăm, mặt cũng không đỏ chút nào. – Không đúng… cái gì là thật? Anh nghe ai nói?
Đan Trúc chỉ cười không nói.
Lăng Mông cúi đầu lướt mắt nhìn, chân Đan Trúc còn đang mang dép lê.
– Anh không thể không mang dép lê ra ngoài hả? Mất hình tượng như thế fan sẽ bỏ đi đó.
Streamer đang hot ngày nào cũng mang dép lê ra ngoài đi lòng vòng. Chậc chậc, Lăng Mông cảm thấy cậu đang nắm giữ một tin bát quái vô cùng ghê gớm.
– Xuống mua bữa sáng thôi ấy mà. – Đan Trúc thản nhiên cười cười. – Sáng nay anh không có tiết.
– Anh đi học thì dậy sớm thế làm gì? – Lăng Mông ngạc nhiên. – Hôm nào mà không có tiết buổi sáng là chả bao giờ tui ăn sáng hết.
Đâu chỉ Lăng Mông, nhiều khả năng đây chính là căn bệnh chung của tất cả nam sinh đại học.
– Không ăn sáng không tốt cho dạ dày. Thứ mấy em không có tiết? Để anh mua đồ ăn sáng đưa qua cho em.
– Gì cơ?
Miệng cậu há thành chữ “O” tròn trĩnh, đúng là khiến người ta không tài nào tưởng tượng được cái biểu cảm đần độn này thế mà cũng xuất hiện được trên mặt của Chanh baba không ai địch lại trong game.
Đan Trúc thấy vậy thì rất muốn xông lên nhéo nhéo má cậu:
– Dù sao anh cũng tiện đường mua, mà phòng tụi mình cũng gần nhau nữa.
– Thứ ba với thứ sáu… – Bánh bao từ trên trời rớt xuống hả? Lăng Mông cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
– Đã biết. Tối nay em có live stream không? – Đan Trúc cố ý lái sang chuyện khác, không cho cậu có cơ hội từ chối.
– … Có chứ. – Câu chuyện bị tổ lái quá nhanh, Lăng Mông thấy hơi hơi không theo kịp tiết tấu rồi đó.
– Vẫn muốn live stream đào mỏ hả?
– Rõ ràng là tui carry toàn trận đấu ô kế? – Lăng Mông phản bác.
– Dạ dạ dạ. – Đan Trúc đẩy nhẹ cậu một cái. – Đến lượt em rồi kìa.
– Ủa? Meme! – Bạn học phía trước vừa mới mua đồ ăn xong, quay lại, thấy Lăng Mông thì hưng phấn hô lên.
Lăng Mông: …
– Không ngờ tui lại được thấy người sống!
– … Thì tui đã chết đâu!
– Meme, chụp chung với tui một kiểu nha?
– Méo.
– Vậy để tui về nhà tự ghép. – Còn ghép ra cái gì thì cũng khó nói lắm à nha.
– Chụp chung chụp chung đi! Tui thích nhất là chụp chung với ông đó!
Bạn học vô cùng hưng phấn lấy di động ra, vừa bấm nút chụp thì Đan Trúc đã lướt đến như một vị ninja, còn thân thiết khoác vai Lăng Mông, ảnh chụp hai người biến thành ảnh ba người trong vòng một nốt nhạc.
– Tui cũng muốn chụp chung với meme. – Đan Trúc giải thích.
– Haha, thì ra là đồng bọn. Thêm wechat của tui đi, lúc nào về tui gửi ảnh qua cho.
Thế là hai người tiến hành giao dịch ngầm, Lăng Mông thì bực mình hừ hừ đi mua đồ ăn sáng:
– Bán cho cháu một ly sữa đậu nành, một cái bánh bao.
– Ê nhóc, cậu là minh tinh hả? – Ông chú đứng bán ở cửa sổ hỏi.
– Dạ không phải.
– Đừng gạt chú, vừa nãy chú còn thấy có người giành chụp ảnh chung với cậu mà.
– Đương nhiên là phải rồi! – Bạn học đòi chụp ảnh chung không biết nghe được kiểu gì mà nhảy vô nói. – Bây giờ cậu ấy hot lắm đó chú!
– Thật hả? Con gái chú thích theo đuổi thần tượng lắm, hay cậu cũng chụp chung với chú đi, không thu tiền bánh bao của cậu luôn.
Lăng Mông: …
Tui chỉ muốn yên ổn ăn cái bánh bao thôi mà (╯‵□′)╯︵┻━┻