"Nếu chỉ có mỗi cung nữ Tuyết Ngân đứng ra làm chứng, Trẫm e là không thể, vã lại chuyện xảy ra đã lâu..."
Thiệu Anh chấp tay để sau lưng đứng quay lưng với Tiểu Nô và Tuyết Ngân, nét mặt tỏ ra khó xử.
"Thật sự không thể sao bệ hạ?" Tiểu Nô chỉ biết thở dài, vậy là uổng công lâu nay Thiên Tuệ ấp ủ cơ hội này.
Tiếp theo tiếng thở dài của Tiểu Nô là một tiếng thở dài khác, Tuyết Ngân. Cô đã quyết tâm giúp Thiên Tuệ đến cùng, bằng không đã quyên sinh từ lâu lắm rồi! Nhưng vì ân tình mà Thiên Tuệ đối với cô là quá lớn, nhất định không thể phũi tay làm ngơ được.
Đột nhiên hắn quay sang nhìn họ, thần sắc không giấu được bi ai, một phần Huệ Phi cũng đang mang thai, không thể hại đến đứa trẻ vô tội trong bụng cô ta được.
"Nhưng..."
Cả hai nô tài liền nhanh chóng bắt kịp ánh mắt của hắn:
"Nếu có thể tìm thêm người thì sẽ có hy vọng..."
Tuyết Ngân cúp mắt xuống cắn môi, thật tình bọn cung tì của Huệ Phi là những bọn xu nịnh, đặc biệt là cực kỳ trung thành, bởi Huệ Phi từ trước đã mua chuộc bọn chúng phải trung thành với mình, thậm chí nếu bọn họ có chết bỏ mạng ở Cung cấm thì gia đình bọn họ cô ta sẽ chịu trách nhiệm, ban tiền đủ cho họ sống đến mấy kiếp.
Cuối cùng, cuộc bàn luận kết thúc bằng một khoảng im lặng nặng trĩu nỗi bi ai, phẫn nộ, đau xót...
Một tiểu nô tài thân cận với hành động bất thường, lén lén lút lút nhìn quanh, bên cạnh dẫn theo một cung nữ, khẽ mở cửa phòng của Huệ Phi rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Bên trong, Huệ Phi và cung nữ ấy vội trao đổi nhau y phục, còn tên nô tài thì quay mặt nơi khác.
Huệ Phi thậm chí đã dùng đai nịt cái bụng mang thai bốn tháng của mình lại để tránh bại lộ.
Trong phút chốc, Huệ Phi đã cải trang thành một cung nữ, do trời tối nên không ai có thể để ý được gương mặt của cô ta.
Còn riêng cung nữ ban nãy vội mặc y phục của cô ta rồi trèo lên giường nằm giả vờ ngủ.
Hai người họ bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, tên nô tài kia liền giả vờ truyền lệnh:
"Huệ Phi nương nương đang nghỉ ngơi, không được ai làm phiền..."
Bọn lính bên cạnh cũng chỉ gật đầu không nói gì, thậm chí không hề biết nàng cung nữ vừa bước ra khỏi phòng chính là Huệ Phi.
Có lệnh bài thì chuyện ra cổng dễ như trở bàn tay, không lâu sau họ đã có mặt tại bờ sông Lục Giang ngoài Long Thành.
Hai bên bờ sông tấp nập người bán kẻ mua, đèn lồng thắp sáng cả một khúc sông.
Trên một chiếc thuyền buôn lớn sắp sửa khởi hành đến Bắc Quốc, tên thương buôn đưa tay ra hiệu mời Huệ Phi ngồi xuống ghế.
Cô ta vội lắc lắc đầu mỉm cười:
"Không cần, ta sẽ đi ngay..."
"Nương nương, sao vội đi sớm vậy? Chúng tôi đã chuẩn bị một bữa sơn hào hải vị đợi nương nương thưởng thức..." Tên thương buôn mặc trang phục Bắc Quốc, chất giọng lơ lớ không chuẩn âm.
"Ta còn việc phải làm, mau cho ta xem lại một lần nữa..."
"Mời..." Hắn đưa tay hướng vào trong căn phòng được lắp trên thuyền.
Huệ Phi thong thả bước vào vén màn lên, theo sau là tên nô tài.
Thuộc hạ của hắn bắt đầu mở nắp một chiếc rương trong hàng chục chiếc rương chứa hàng hóa.
Chiếc rương này có kích cỡ hệt như một chiếc quan tài thật, nhưng bên ngoài được trạm trổ điêu khắc không khác những chiếc rương chứa đồ bình thường, chiếc thuyền này được đặc ân của cô ta nên được quyền thoát khỏi các trạm kiểm soát của Nam Quốc, tha hồ tung hoành mà không sợ.
Nắp rương được mở ra, đầu tiên là gương mặt xinh đẹp với đôi môi được tô đỏ mộng, trông nét mặt vô cùng yên bình, vẫn nhìn rõ làn da trắng nhợt nhạt của cô gái đang chìm vào một giấc ngủ sâu, Nguyên Phi của Nam Quốc được cho là đã chết cách đây không lâu, Cao Thiên Tuệ và cũng là người mà cô ta hận thù nhất.
Nhưng nhìn lại thần sắc của Huệ Phi, nay đã hoàn toàn thay đổi, cái nhìn căm hận với nữ nhân đang nằm trong rương, đâu đó trong ánh mắt là một nỗi ghen ghét khó tả.
Đột nhiên ánh mắt của tên thương buôn lóe sáng:
"Bẩm nương nương..."
"Chuyện gì?" Cô ta liếc nhẹ hắn
"Hay là... nương nương có thể ban ả này cho tiện dân, để tiện dân đưa về làm thiếp..."
Không tránh khỏi ánh mắt thèm thuồng nhỏ dãi của tên đàn ông háo sắc này với Thiên Tuệ, quả thực là một nhan sắc khuynh thành.
"Không!" Huệ Phi lập tức phản đối "Như thế quá nhân từ cho ả..."
"Nương nương..." Hắn cố nài nĩ
Đột nhiên Huệ Phi rút trong tay áo ra một con dao găm sắt lẹm dí vào cổ hắn, tên thương buôn lặp sức sững người, toàn thân run rẫy.
"Ta cảnh cáo ngươi, bất kỳ cung nữ nào ta cũng có thể ban cho ngươi, nhưng trừ ả..."
"Tại... tại sao?" Hắn nuốt nước bọn, sắc mặt trắng bệch vì sợ.
Đáp lại Huệ Phi chỉ hừ một tiếng khiến hắn giật bắn mình, sau đó cô ta thu dao lại.
Quay lưng bỏ đi, không quên quay đầu lại nhắc nhỡ:
"Ngươi nên nhớ, trên thuyền của ngươi còn một người của ta, đừng hòng dở trò làm bậy. Khi đã đỗ bến an toàn, hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ đưa thư về cho ta. Nếu gặp bất trắc gì thì coi chừng cái mạng chó của ngươi, đừng tưởng ngươi là người Bắc Quốc thì ta không dám ra tay." Hắn vô cùng căm tức cô ta nhưng lại cố nén giận, một mụ đàn bà tàn độc, nham hiểm. Hắn vừa nghĩ đến sẽ lôi cho ra "gian tế" trên chiếc thuyền này.
Định nhất chân bỏ đi, đột nhiên cô ta khững lại đe dọa:
"Nếu ngươi tìm ra kẻ nào là hắn, ta thậm chí không bắt tội ngươi mà còn thưởng ả ta cho ngươi..." cô ta nói với giọng thách thức, rồi một tràn cười rợn người vang vọng.
Tên thương buôn im bặt, mặt từ trắng bệch chuyển sang xanh xám, tay run run sờ lên cổ, nơi Huệ Phi kề dao.
Cảm nhận một thứ dịch lỏng dính lên tay, hắn đưa tay ra: "Máu". rồi trợn mắt ngất.
Bọn thuộc hạ vội nhào đến đỡ lấy hắn.
Ra khỏi thuyền, đột nhiên một tên thuộc hạ của hắn đang đứng gác gần đó liền nói:
"Nương nương, Người vẫn còn trong đó sao?"
"Thì sao?" Cô ta trừng mắt với hắn "Chuyện gì?"
"Ban nãy có một cung nữ theo cạnh Người, nhưng cô ta vừa rời khỏi đây không lâu, tiện dân cứ nghĩ nương nương đã hồi cung..."
Hơi thở Huệ Phi ngưng lại vài khắc, ánh mắt như tóe lửa, rõ ràng đã có kẻ theo dõi cô ta...
"MAU BẮT Ả, KẺ NÀO GIẾT ĐƯỢC, TA THƯỞNG LẠNG VÀNG" Nộ khí đùng đùng, ả ta ra lệnh cho một bộ phần thương buôn Bắc Quốc bên dưới.