Trans: Xiêu Xiêu
Sau khi kết thúc tham quan trại tập trung, thời gian hãy sớm. Đêm giữa mùa hạ luôn đặc biệt đẹp đến lạ, thái dương vấn vương trên không trung chậm chạp không chịu xuống núi. Sau khi cáo biệt giáo sư và hướng dẫn viên, có người đề nghị ra bờ sông nướng thịt. Lâm Vi Vi vốn chẳng hào hứng lắm, nhưng nghĩ đến việc về nhà không phải nổi lửa nấu cơm, còn có thể tiết kiệm chút lương thực, thì cớ sao không đi đây?
Những người xuất tiền chạy đến siêu thị mua rau thịt, quyết định thực đơn tối nay; những người xuất lực thì ở lại, chịu trách nhiệm kiếm củi nhóm lửa trại. Nàng ăn gì không quan trọng, miễn sao no cái bụng là được, dù sao người đức nướng thịt cũng không cầu kỳ, đơn giản chỉ là sườn lợn, sườn bò hoặc sườn gà.
Việc đã đâu vào đấy, mà nhóm mua thịt rau còn khoan thai chưa về. Sau khi tống cổ tên cu li Fritz, Lâm Vi Vi liền lẻn ra gốc cây bên bờ sông ngồi xuống làm biếng một phen.
Còn chưa ấm mông, đằng kia đã có người gọi nàng. Ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Nghê Na.
Nàng buồn bực hỏi, "Tìm tôi có việc gì?"
"Nói chuyện đi"
Lâm Vi Vi bực bội hỏi lại, "Cậu định tự động rút lui, mang Dương Sâm trả lại cho tôi đấy à?"
Đáy mắt Nghê Na dao động, "Không phải"
"Thế đến đây làm gì?"
"Cậu vẫn ổn chứ?"
Thái độ giả tạo của nàng ta thật khiến người khác buồn nôn, nàng hừ lạnh, "Cậu đến nhìn xem tôi bị bạn trai đá bi thương cỡ nào, bị bạn thân phản bội phẫn nộ thế nào sao? Thế bây giờ cậu nhìn rõ rồi đó, tôi đau lắm, mình mẩy ê ẩm. Thế này đã thỏa mãn lòng hư vinh của cậu chưa, cô Nghê!"
"Vi Vi, cậu nói chuyện đừng tổn thương người khác như vậy được không?"
"Tôi mới nói mấy câu mà cậu đã không chịu được rồi, cậu còn làm kẻ thứ ba chen chân cướp người yêu của tôi, thế cậu muốn tôi nên xử sự với cậu ra sao đây?" Những chuyện này nàng vốn chôn dấu dưới đáy lòng, vờ như người câm ăn hoàng liên, tự mình cắn chịu. Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng ta còn giống như kẻ thắng cuộc đến trước mặt nàng, trưng bộ mặt cao thượng với nàng. Thế này tính là gì? Chế nhạo nàng, khinh thường nàng không có khí độ, ăn được mà không nhả được sao?
Càng nghĩ càng tức, phẫn nộ trong lòng lập tức bạo phát ra hết. Nàng đứng phắt dậy, hung hăng nói, "Mệt tôi còn coi cô là bạn thân, lúc visa của cô gặp trục trặc, người đầu tiên chạy đến giúp cô bảo lãnh là tôi. Cô thất tình, tôi đi hẹn hò cũng dẫn cô theo, dỗ dành cô... Rốt cuộc, Lâm Vi Vi tôi chính là con ngu nhất thiên hạ, bị cô chơi đùa trong lòng bàn tay"
Giọng nàng bắt đầu to hơn, thu hút mọi ánh mắt kinh ngạc đằng xa. Ánh mắt Nghê Na hơi mất tự nhiên, nói: "Cậu trước tiên đừng giận thế nữa..."
Lâm Vi Vi ngắt lời nàng ta, "Tôi thích cáu kỉnh thế đấy, cô không chịu được thì biến đi, tôi cũng không rảnh nói chuyện với cô"
"Cáu kỉnh! Chính vì cái tính cáu kỉnh này của cậu nên Dương Sâm mới chia tay cậu" Dần dần, giọng Nghê Na cũng to lên, mặc kệ nàng có muốn nghe hay không, nàng ta đem lời trong lòng một mạch nói ra, "Cậu quá ích kỷ, quá nóng nảy, sẽ chẳng có thằng đàn ông nào khoan dung cậu cả đời"
"Ờ, cứ xem như cô nói đúng đi, nhưng đây là chuyện giữa tôi và anh ta, cô là bạn tôi, nhưng lại chen chân vào như một con tiểu tam là thế nào?"
"Anh ấy định chia tay cậu lâu rồi" Ánh mắt Nghê Na lảng tránh, tựa như không quá muốn tiếp nhận cách xưng hô tiểu tam này.
"Thế cơ? Nhưng trên thực tế, bọn tôi còn chưa chia tay, cô đã cùng anh ta lên giường" Lâm Vi Vi siết nắm tay, nghĩ đến bọn họ làm những chuyện đó sau lưng nàng, trong lòng vừa tức vừa đau. Hết lòng với người ta, lại bị đâm một nhát sau lưng.
"Anh ấy làm thế là có nguyên nhân"
"Nguyên nhân gì?" Nàng hùng hổ.
"Vì cậu hết lần này đến lần khác tổn thương anh ấy, anh ấy cần phải giải tỏa"
"Ha," Đây quả là câu chuyện cười nực cười nhất năm. Cãi nhau với người yêu rồi tìm bạn thân người yêu giải tỏa? Logic gì đây? Lâm Vi Vi không khỏi cười nhạo, cảm thấy ghê tởm hệt như nuốt phải con ruồi, một đôi tiện nam cẩu nữ!
Bị nàng ta làm tức đến đau bụng, không muốn nói thêm nữa, Lâm Vi Vi quay người bước đi. Nghê Na đuổi theo, kéo nàng lại nói: "Sao cậu lần nào cũng không chịu cho người khác cơ hội giải thích chứ? Trên đời này không phải chỉ có cậu uất ức. Cậu cho là cậu đúng, nhưng cậu tổn thương người khác liệu cậu có biết? Vì sao bọn tôi cứ phải chịu đựng cậu chứ, bọn tôi chẳng nợ cậu!"
"Phải phải, các người không nợ tôi, cho nên đời tôi bị vứt bỏ là đáng lắm. Ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, các người vô tội, thế được chưa?"
Lâm Vi Vi hung dữ nói, nàng hất mạnh tay đẩy Nghê Na ra. Lúc này, nàng chỉ nghĩ, chuyện nếu đã nói đến bước này rồi, hà tất phải dây dưa với nàng ta thêm nữa?
Hai người đang đứng trên sườn dốc bên bờ sông, không ngờ một cú đẩy này lại khiến Nghê Na trượt chân, cả người mất thăng bằng, hét chói tai rồi ngã xuống sông.
Âm thanh phát ra cực lớn khiến nàng giật mình, vội quay đầu thì nhìn thấy một màn Nghê Na ngã xuống sông. Lâm Vi Vi phản ứng lại, suy nghĩ đầu tiên chính là, hỏng! Nghê Na không biết bơi, lần này là tai nạn chết người rồi.
Nàng lập tức xông đến, không thèm nghĩ ngợi liền nhảy xuống theo, một lòng muốn cứu người. Lâm Vi Vi tuy rằng biết bơi, nhưng cũng không thạo lắm, tự bảo vệ mình còn được, chứ để cứu người thì chưa đủ, đặc biệt là người đuối nước nhìn thấy một cây cỏ cứu mạng liền túm lấy không buông.
Lâm Vi Vi cảm thấy bản thân sắp bị nàng ta dìm chết rồi. Fuck, đời này đúng là mắc nợ nàng ta mà! Dòng nước này chảy khá xiết, chốc lát đã bị cuốn ra giữa dòng sông. Nàng không còn sức bơi vào bờ, chỉ có thể gào lên kêu cứu. Cũng may Fritz cách đó không xa, nghe thấy giọng nàng liền đảo mắt xung quanh, sau đó liền phá hiện nàng đang chìm chìm nổi nổi giữa lòng sông. Hắn biến sắc, bỏ giày lập tức nhảy xuống sông. Lúc trước khi quân huấn lính sĩ, đừng nói dòng sống chảy xiết, cho dù nước có đóng băng hắn cũng bơi qua được.
Kỹ năng bơi lội của Fritz rất tốt, Hắn tách Nghê Na ra, đỡ lấy eo Lâm Vi Vi đưa nàng ngoi lên mặt nước. Nàng lúc này hệt như con cá mắc cạn trên bờ cát, há miệng thở hổn hển, tham lam hít lấy không khí trong lành. Vừa rồi suýt chút nữa là chết ngạt rồi.
Thấy mặt nàng trắng bệch, hắn vội vàng vỗ vỗ mặt nàng, liên tục gọi, "Vi Vi, Vi Vi, em có sao không?"
Lâm Vi Vi ho vài cái, chầm chậm khôi phục thần trí. Nàng vươn tay ôm cổ hắn, mặt mày sợ hãi, nghĩ lại vẫn thấy rùng mình. Fritz một tay ôm vai nàng, một tay còn lại rẽ nước bơi vào bờ.
Người còn lại vẫn đang vùng vẫy trong dòng nước. Lâm Vi Vi kéo hắn, hổn hển nói, "Còn cô ta nữa"
Fritz không còn cách nào đành phải quay lại túm lấy Nghê Na lôi vào bờ. Tuy rằng trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thấy chết không cứu không phải phong cách của nàng. Lại nói, Nghê Na trượt chân ngã sông, nếu thật phải truy cứu, nàng sẽ không tránh khỏi liên quan. Ân oán cá nhân tạm thời gạt sang một bên, trước tiên cứu nàng ta rồi nói tiếp.
Sơ cứu một hồi, Nghê Na nôn ra vài ngụm nước, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Lâm Vi Vi lo lắng nhìn hắn hỏi, "Sao còn chưa tỉnh?"
"Chưa tỉnh à?" Hắn bước đến ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở. Sau đó dùng cả hai tay đánh vào mặt nàng ta. Tiếng đôm đốp giòn giã không khỏi khiến da đầu Lâm Vi Vi tê rần.
Gương mặt Nghê Na đang sưng phù lên, lúc này lập tức thở hắt ra, dần dần tỉnh lại, có vẻ như vì đau mà tỉnh.
Fritz chép miệng, cười với Lâm Vi Vi nói, "Tỉnh rồi"
Lâm Vi Vi thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm vụ hoàn thành, đứng dậy liền muốn đi. Không ngờ Nghê Na vừa mở mắt đã cuồng loạn nắm lấy tay Lâm Vi Vi hét lên, "Bụng tôi đau quá, cậu đưa tôi đến bệnh viện nhanh lên"
"Còn chưa chết, đi viện cái lông"
Lâm Vi Vi không muốn để ý đến nàng ta, nhưng nàng ta lại vẫn túm lấy không buông. Móng tay dài nhọn kia dường như muốn đâm thủng da mu bàn tay nàng.
"Cậu điên à?"
"Tôi có thai rồi, tuần, đưa tôi đến bệnh viện, nếu không sẽ không kịp!"
Lâm Vi Vi sững người, lập tức trong cơn phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi và tiện nam kia mới chia tay ngày!"
Được lắm, thông dâm sau lưng nàng, ngay cả baby cũng có rồi. Hai người này sớm đã chim chuột với nhau, tình cảm khắp thiên hạ đều biết, chỉ gạt một mình nàng.
"Buông tay" Nàng nói.
Nghê Na không nhúc nhích, gương mặt cầu xin nhìn nàng.
"Buông tay!" Nàng hét lên.
Nghê Na giật mình, không tự chủ được mà buông lỏng tay.
Thật muốn hung hăng tát nàng ta vài cái. Nàng cắn răng quay người đi. Cơn tức trong lòng còn chưa có chỗ trút, nhưng vừa đi được vài bước, lại không nhịn được chạy lại, gầm lên: "Chìa khóa xe đâu, đưa đây!"
Lâm Vi Vi nàng chính là một trái hồng mềm vô dụng, cho nên mới bị bọn họ đùa bỡn như vậy.
Fritz không hiểu hai người đang nói gì, nhưng đại khái cũng đoán ra được chút ít manh mối. Hắn lại không ngốc, biết bản thân nếu như chen một chân tham gia vào giờ phút mấu chốt, xác định sẽ bị nàng coi làm bia đỡ đạn. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hắn, thành thật khoanh tay đứng một bên, ngoảng mặt làm thinh.
Ba người ướt như chuột lột đi đến bãi đỗ xe. Lâm Vi Vi nhìn thấy chiếc xe đua e quen thuộc, oán khí trong lòng càng sâu. Cướp đàn ông của bà, cướp xe của bà, còn muốn đến trước mặt bà diễu võ dương oai! Nàng hung hăng mở cửa xe, đặt mông ngồi vào ghế lái, thở phì phì đạp chân ga, chiếc xe không chút nhúc nhích.
Nàng cau chặt mày. Mẹ nó, ngay cả con xe chết tiệt cũng biết ức hiếp người khác.
Hỏa khí đang vượng, liền nghe thấy giọng Fritz ngay bên cạnh, vô cùng bình tĩnh nói, "Em còn chưa thả phanh"
Fuck! Trong lòng chửi rủa một câu, Lâm Vi Vi lửa giận xung thiên nhả phanh, nhưng lại quên thả chân ga, chiếc xe gào thét phóng đi. Rầm một tiếng cực lớn đâm vào rào chắn an toàn ngay phía trước.
Nguyên bản bậy hơn nhưng ngại dịch nên thôi:")
Đm đm đm!!!!
Nghê Na ngồi ghế sau tức mà không dám nói. Chiếc xe đua vạn euro của nàng cứ như vậy đi tong rồi! Cậu ta cố ý đúng không, nhất định là cố ý!!!
Fritz vỗ vai nàng nói: "Để anh"
Lâm Vi Vi hậm hực xuống xe, đổi vị trí cho hắn ngồi bên ghế phụ. Thấy nàng buông tha cho chiếc xe đua của mình, Nghê Na thở phào. Nào ngờ, Fritz cũng là một thằng cha lái xe điên cuồng. Vừa lên xe đã đạp chân ga lùi lại, vào lúc trước khi đâm vào xe phía sau, hắn lại mạnh mẽ thắng xe. Theo quán tính phát ra những tràng âm thanh sắc nhọn.
Fritz nhếch miệng, xe thế kỷ thật trâu, không giống như xe vào những năm của bọn hắn, đạp bẹp chân ga cũng chỉ lên được km/h.
Hắn đánh tay lái, đưa xe lộn lại bãi đỗ xe, sau đó đạp ga, chiếc xe lập tức giống như ngựa hoang mất cương, chớp mắt phi ra ngoài.
Nghê Na vốn căng thẳng, bây giờ cả người đã toát mồ hôi lạnh, tay nắm chặt càng xe, các đốt ngón tay trắng bệch. Nàng cảm thấy bản thân sắp bị hai người này đùa chết rồi.
Nàng ta bưng tim, yếu ớt hỏi: "Fritz, trước đây anh từng đua xe F ư?"
"Không" Hắn cười cười, nhìn nàng ta qua gương chiếu hậu, "Xe tăng"