Bên vai trái đau nhức khủng khiếp, đau đến mức tôi đang hôn mê cũng phải tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, hình ảnh trần nhà xa hoa quen thuộc đập vào mắt, chỗ này chẳng phải là căn phòng tôi đã ở mấy tháng trong Vi gia sao?
Tự dưng ở đây là thế nào?
Đáng lẽ phải tới bệnh viện hoặc nhà hàng của tôi mới đúng chứ?
Ừm.. Chắc là do tôi đỡ một phát đạn cho lão gia nhà này, nên ông ấy mới quyết định khai trừ lệnh cấm vận cho phép tôi trở về đây. Quái thật, chẳng hiểu lúc đó dũng khí ở đâu ra mà tôi lại nhảy vào giúp đỡ một người chẳng coi tôi là gì vậy nhỉ?
Mắt thấy đường đạn nhắm vào ông ấy còn có xúc cảm lo lắng và sợ hãi dâng lên mãi không thôi.. Lẽ nào là do linh hồn của Tịnh Nhi vẫn còn vương vấn ở lại?
Mẹ ơi.. cảm xúc của bà nội ấy cứ trỗi dậy kiểu này thên lần nữa đảm bảo thân xác này chẳng còn nguyên vẹn!
Đau quá đi!
“Em tỉnh rồi!” Trung Kiên dụi mắt, khuôn mặt lôi thôi không tả, nhưng chẳng hiểu sao lúc này tôi lại cảm thấy anh ta thật sự rất đẹp.
Đôi mắt sâu trũng xuống, hai quầng thâm quanh mắt đậm như gấu trúc, tròng mắt hằn lên những tia đỏ vằn. Quanh cằm, những sợi râu nhỏ lún phún mọc đầy, trên trán thậm chí còn có vài vệt đỏ hồng là dấu tích của mụn.. Gương mặt nửa thanh thuần nửa nam tính thường ngày hoàn mỹ là vậy, giờ tự dưng gầy một vòng lớn thật lớn.
Thật sự có ảo giác rằng người bị bệnh là Trung Kiên chứ chẳng phải tôi!
“Em đã ngủ bao lâu rồi?” Tôi muốn ngồi dậy, nhưng vừa động đã thấy toàn thân đau như bị xe cán qua vậy “Bây giờ là mấy giờ?”
“Ừm..” Trung Kiên với lấy điện thoại, bật màn hình lên xem xét “Qua h rồi, sắp sáng. Em hôn mê đã mười mấy tiếng..”
“Sao không lên giường nằm?” Tôi nhíu mày, nhỏ giọng trách cứ “Nằm dưới đất không sợ cảm sao hả?”
“Đây là Vi gia..” Trung Kiên vươn vai, nhoài người nửa ngồi nửa nằm lên chiếc giường king size hồng chóe của tôi “Quan hệ của em với bố vừa tốt lên anh không muốn phá vỡ. Hơn nữa anh sợ sẽ đè vào em mất!”
“Tệ thế nào? Mặc kệ họ!” Tôi cười cười, gỉa vờ dỗi, ai ngờ bị bạn Kiên nghiêm's túc's nhìn cho một phát cháy mặt. Đúng là vô lương tâm, không biết thương người bệnh gì hết!
“Tịnh Nhi..” Trung Kiên cúi người nói nhỏ “..Anh đã hiểu ra mọi thứ rồi...”
“...”
“Bất kể như thế nào..” Anh ta cắn môi, dịu dàng nhìn vào mắt tôi mà nói “..Anh nghĩ, chúng ta cũng nên kết hôn đi!”
“...” Tư duy của bạn Kiên lại làm sao rồi? Thoát tuyến đi tận đâu rồi?? Não Trung Kiên.. Hú hú ~ Não ơi ở đâu về nhà ngay, mọi người mong nhớ.. “Anh ốm à? Em mới có mười mấy, muốn đi tù sao?”
“Đừng dùng chiêu cũ rích này dọa anh!” Trung Kiên nhếch môi, khua tay một cái, chiếc hộp nhỏ bọc nhung tinh xảo xuất hiện trên tay anh ta như một màn ảo thuật “Về tâm lý em cũng đã hai mấy, dù em không sợ già sợ ế cũng nên lo cho anh chứ!”
“Anh..”
“Hơn nữa, anh tuyệt đối sẽ không làm gì..” Trung Kiên nhếch môi mờ ám “..Nếu như không được em cho phép!”
Làm gì là làm gì??
Đừng có nói chuyện kiểu đó với mị! Mị không hiểu gì hết!!
“Thế nên.. Lấy anh đi!”
Trung Kiên mở nắp chiếc hộp nhung đỏ, với tay vào đó lấy ra một chiếc nhẫn tinh xảo, phía trên được khảm một viên kim cương đen lớn khắc hình hoa đá rất đẹp. Anh ta không đợi tôi trả lời đã vội vã đem nó đeo lên ngón áp út bên tay phải của tôi. Mẹ, lúc này mới nhận ra bản thân đủ thảm: một bên tay thì bó bột, một bên vai thì băng trắng lốp! Thế này sẽ được tính là thương tích bao nhiêu phần trăm ta??
“Anh thật sự không biết làm thế nào..” Trung Kiên xiết nhẹ bàn tay trắng ngần của tôi “.. Nếu như em biến mất..”
“...”
.
.
.
Lễ đính hôn của chị Vân và Tuấn Anh buộc phải dời sang ngày khác, bất kể họ có thích hay không.
Thì ra người đàn ông tên Khải đó là kẻ có vấn đề về thần kinh, nhưng vì thường xuyên uống thuốc nên bệnh bị ức chế đến tận khi gặp kích thích mạnh mẽ mới bùng phát ra ngoài. Hắn ta gặp chị Vân trong một lần dạ tiệc, hôm đó vì là trợ lý đi theo bố của mình nên theo phép lịch sự chị Vân vẫn ra mặt chào hỏi một câu. Ai ngờ người này huyễn tưởng, tự sáng tạo ra một khoảng trời tình cảm của hắn ta với chị ấy. Nghĩ rằng Hạ lão gia ngăn cấm hai người, nghĩ rằng Tuấn Anh là kẻ giàu có thứ ba xen vào tình cảm của hai người bọn họ..
Đúng là đời lắm loại người! Như vậy mà cũng hoang tưởng ra được, tôi đến phát sợ!!
Sau vụ rùm beng ấy, tưởng rằng danh tiếng của nhà hàng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, sau đó sẽ bị thụt lùi doanh thu. Ngờ đâu, gặp dữ hóa lành, báo chí đồng loạt đưa tin về vụ ám sát Hạ gia ở nhà hàng của tôi, rất nhiều nhà báo, phóng viên đến đây đưa tin làm nhà hàng được rất nhiều lợi lộc. Ví dụ như: có người muốn đến tham quan nhà hàng được gia đình danh giá đó chọn để tổ chức lễ đính hôn; lại có người muốn tới dùng thử đồ ăn xem chất lượng thế nào; có người thì tò mò muốn qua xem thử coi có đúng là ở đây xảy ra ám sát hay do báo chí tung tin lá cải..
Thế cũng tốt, làm người nằm đây như tôi yên lòng hơn một chút.
Dù gì cũng sắp nghỉ tết, nên là thương binh tôi đây quyết định nghỉ luôn!
Bố hờ sau vụ đó tỏ ra ưu ái hơn hẳn với tôi, mỗi ngày ông ấy đều dành thời gian đến bên giường chăm sóc cho tôi, thăm hỏi tôi chuyện này chuyện kia.. Tôi biết, sau những lời sáo rỗng ấy người bố này còn muốn nói nhiều chuyện khác nữa nhưng lại không thể thốt ra miệng, vì bên cạnh lúc nào cũng kè kè hai vệ sĩ theo cùng.
Mẹ kế và Ngọc Nhi vẫn cố gắng hết sức diễn trò trước mặt bố hờ, diễn rằng chúng tôi chính là điển hình của gia đình hạnh phúc, điển hình của mẹ kế hiền lương và em gái ngoan ngoãn!
Làm màu hoài!
Thực sự tốt vậy thì đừng có nhân lúc chăm sóc tôi mà lấy cớ xúc xiểm mối quan hệ của tôi và Trung Kiên! Nghĩ mình tốt đẹp lắm hay sao hả!?
Còn bà Hạ Lam nữa, bạn sắp trết đến nơi mà cũng không thèm đến thăm, đúng là máu lạnh!! Quá đáng!!!!
Nằm nhà mãi thật là chán! Trung Kiên, đến bao giờ anh mới tan làm hả??
Vật vã lăn qua lăn lại trên giường, vô tình chạm phải tay làm tôi đau đến nhe răng trợn mắt. Mỗi ngày đều trôi qua vô vị,nằm ngủ chán thì xem báo kinh tế, không thì dành thời gian coi mấy bộ phim cẩu huyết Trung Kiên cop sẵn trong máy, hoặc là dành thời gian rủa xả mấy kẻ đáng ghét.. Quá buồn! Quá vô nghĩa!
“Ưm.. Không được.. Không muốn!!”
“A.. nha~.. Nhanh một chút!!!”
“Đừng, Lâm.. Em chịu không nổi.. A a..”
Tiếng.. Tiếng động cm gì kia???
Tôi giật minh im lặng dỏng tai lên nghe ngóng, sau vài câu rên rỉ, thứ âm thanh lạ lùng đó đã biến mất như chưa bao giờ xuất hiện! Rõ ràng đó là tiếng rên rỉ của phụ nữ! Tựa như vui thích lại nghênh hợp rồi còn có một chút kháng cự tạo tình thú.. Kiểu như phim người lớn vậy đó!
Trong nhà này còn ai?!
Ai thiếu thốn đến mức phải xem cái thể loại này??
Tuấn Anh và bố hờ đi làm, Ngọc Nhi đi học.. Mẹ kế sao? Không thể, bình thường giờ này bà ta đều đang đến spa dưỡng da! Lẽ nào là đám người làm??
Nhưng tầng hai đâu phải chỗ họ tùy tiện đến được? Nói gì tới xem phim?
Tôi có quên chuyện gì không nhỉ???
Vắt óc suy nghĩ lại nguyên tác, không cảm thấy có gì sai biệt, tôi lắc đầu, tiếp tục dỏng tai lên nghe nhưng tuyệt không còn thấy gì nữa. Âm thanh lạ lùng ấy đã biến mất tựa như ảo giác vậy.
“Cô chủ, cô muốn ăn cháo không?” Tường Vy gõ nhẹ cửa, sau đó gọi với vào.
Dạo này cô nàng rất hay qua đây lúc giữa giờ nghỉ làm. Lúc thì mang cho tôi bánh ngọt, lúc thì đồ ăn vặt linh tinh, có khi lại là vài quyển truyện mới.. Ban đầu tôi còn có chút bài xích, nhưng sau đó thấy có người cùng nói chuyện cũng tốt nên đành mặc kệ cô ta tới.
Vấn đề chúng tôi nói thường chỉ xoay quanh việc hôm nay nhà hàng có điều gì mới, lên báo nào, rồi chuyện thời trang vớ vẩn..
Nói thật, dù không còn ghét bỏ cô ta như trước, nhưng tôi cũng không thể tin tưởng thái quá. Đồ ăn Tường Vy mang đến tôi không dám đụng tới, ăn một miếng mà bệnh cả đời.. Tôi còn không phải nữ chính bàn tay vàng có không gian có linh tuyền chữa bách bệnh đâu!!!
Thế nên tốt nhất vẫn là thôi đi..
“Không cần!” Tôi lắc đầu, lắng nghe kĩ hơn một chút, quả nhiên mọi tiếng động đều đã biến mất rồi! “Tôi không đói!”
“Đã sắp qua giờ ăn rồi còn không đói?” Tường Vy thấy tôi từ chối thì hơi ngẩn ra một chút nhưng cũng vẫn gật đầu. Ánh mắt cô nàng xẹt qua vài tia tiếc nuối không rõ ràng, Tường Vy đặt túi đồ ăn lên mặt bàn, nở nụ cười gượng gạo mà đáp lời “Vậy tôi để tạm ở đây, nếu đói cô cứ ăn một chút..”
“Đã muộn thế rồi ư?” Ngồi ngẩn ra mà cũng mất thời gian gớm! Tôi còn tưởng bây giờ vẫn sớm lắm, thế mà đã sắp hết ngày rồi.. Trung Kiên chuẩn bị về nhà!!!
Hơ..
Tự dưng thấy mình giống cô vợ trẻ làm nội trợ, cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi đợi chồng về để đón..
Ừm.. Nhưng nếu thật sự xây dựng gia đình kiểu đó với Kiên sama cũng không tệ! Nhà hàng có người quản lý, mỗi tháng đều thu lợi tức, tôi chỉ việc ở nhà chăm lo mấy bữa ăn cho anh ta, rồi cùng nhau sinh vài đứa con..
Vài đứa nhóc.. Nhất định tôi sẽ không để chúng nó phải chịu khổ..
“Cô chủ hôm nay xem được phim gì hay không?” Tường Vy lấy táo trên bàn giúp tôi gọt vỏ “Tôi thấy mọi người bàn bộ Công chúa giả trai đang hot lắm!”
Công chúa giả trai?
Nghe tên đã thấy cẩu huyết rồi!
Không xem!
“Tôi cũng ít coi phim..”
“Vậy à?? Thế còn..”
“Ai Yo ~~” Câu chuyện chưa bắt đầu được qua hai tuần trà đã bị người cắt ngang. Tiếng kẹt cửa mạnh mẽ cùng tiếng bước chân đầy uy lực cồm cộp gõ trên sàn làm chúng tôi dù muốn dù không cũng phải chú ý “Đúng là khuyết tật hợp với thương binh! Đến thăm nhau là chuẩn lắm đó!!!”