Hạ Lam tránh mặt tôi!
Ngày hôm đó sau khi trở lại thì cô nàng đã đi khỏi lớp, sau lại lấy cớ nhà có việc bận mà liên tục nghỉ học, nghỉ đến tận ngày đính hôn của Tuấn Anh và chị Vân luôn!
Được lắm Hạ Lam!
Muốn tránh tôi à? Xem đến hôm nay cậu còn đường nào để tránh nữa không!!!
Nhà hàng trang hoang xa hoa, một cổng chào kết đẩy những hoa hồng đỏ Bungari rực rỡ, xen lẫn với hoa baby cho một tình yêu nồng nàn và bất diệt. Sau đó là thảm trải sàn bằng nhung đỏ và những hàng lan can hoa Tú Cầu xanh ngắt như bầu trời mùa hạ. Trong gian phòng lớn có đặt hai hàng ghế dài được bọc viền lụa đỏ hồng, ở giữa là khung đường dành cho cô dâu chú rể và một khán đài được trang hoàng lộng lẫy.
Phía sau đặt những bàn tiệc đứng dài, đang dần dần được chất đầy những thứ đồ ăn thức uống tiêu chuẩn sao.
Một hàng dài những người phục vụ mặc đồng phục nhà hàng đứng thành một dãy ở bên cạnh, chỉ đợi thực khách nào đó yêu cầu là sẽ nhiệt tình phục vụ ngay lập tức. Liếc mắt nhìn qua, Tường Vy cũng đứng trong số đó. Cô nàng có vẻ đã béo tốt hơn nhiều, khuôn mặt cũng dần trở nên xinh đẹp đầy sức sống như xưa.
“Chào cô!” Vừa thấy tôi nhìn qua, Tường Vy đã vui vẻ nói. Cô nàng đã bỏ rơi vẻ lạnh lùng phòng bị lúc trước, thay vào đó là dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu đúng tuổi của mình.
Nghĩ lại thì quá khứ của nữ phụ này cũng thật đáng thương.. Cô ta hại tôi, một phần cũng vì nghèo đói, muốn thoát khỏi nơi bẩn thỉu đó mà không được..
Có lẽ chuyện gì cho qua được thì nên..
Má!
Sao tự dưng mình có cái suy nghĩ thánh cmn mẫu này vậy!?
Lần nào cũng nói mình đo phải thánh mẫu nhé, xong động đến bạn Vy một cái là tính cách tự động chuyển hướng luôn?
Bạn Tường Vy này có khả năng thôi miên chắc? Hay là tính cách Tịnh Nhi thật sự trong người tôi vẫn còn lưu lại?
Tự cho rằng mình quá hiền lành, và để củng cố uy nghiêm của bản thân, tôi không cười để chào lại mà chỉ gật gật đầu, sau đó cùng Tuấn Anh đi tiếp.
Trung Kiên đang đi lấy quà cưới cho anh trai tôi nên chưa thể tới ngay được, đảm bảo lễ đính hôn hôm nay sẽ có nhiều nhân vật thú vị lắm đây!!
“Mấy giờ nhà gái tới đây anh?” Tôi nhìn qua gương, đợi chuyên viên trang điểm xoa nốt má phấn cho mình “Khoảng bao giờ thì làm lễ?”
“Khoảng h!” Tuấn Anh chỉnh lại cavat đỏ của mình, sau đó vuốt tóc để thể hiện bản thân đẹp trai. Mãi đến lúc cảm thấy không thể ổn hơn nữa mới dừng lại “Xem, anh trai của em quá tuyệt!”
“Anh..” Hạn hán lời!
“Cô nàng khi nãy chào em là ai?” Tuấn Anh vui vẻ hỏi “Anh biết không? Nhìn mặt thấy quen lắm!”
“Đó là Tường Vy, người trước đây làm chuyên gia dinh dưỡng cho em đó!” Tôi gật đầu “Hôm trước cô ta cứu em, sau đó em nói anh giúp cô ta ra, anh không nhớ à?”
“Nhiều việc quá..” Tuấn Anh nhíu mày “Anh đâu đã làm gì, em tự ra tay hả?”
“Không có..”
“Trước đây cô ta ở khu nào?” Anh trai nheo mắt liếc qua đồng hồ, mới có hơn h, vẫn còn sớm lắm. Khách mời cũng phải h đến h mới tới “Khu Đông?”
“Vâng.”
“Có lẽ là Trung Kiên làm, cậu ta vừa giải tỏa khu Đông mà!” Tuấn Anh cười cười, gật đầu hài lòng “Mà này, cậu ta đâu rồi?”
“Sao lại hỏi em chứ?” Anh trai, mặt anh gian lắm anh có biết không?
“Cậu ta là chồng em mà!” Tuấn Anh phá ra cười, đúng là trung khuyển công, có chị dâu lập tức đem em gái ra làm trò đùa “Đúng chưa? Mọi chuyện anh đều đã nghe cả rồi!”
“Nghe ai nói?” Tôi bĩu môi, ánh mắt ghét bỏ. Vừa lúc chuyên viên trang điểm hoàn thành xong, tôi xoay người đứng dậy, bộ váy phù dâu trắng muốt bồng bềnh đến hoàn mỹ “Không phải là do người làm trong nhà mình bàn tán đấy chứ?”
“Ồ, nhiều chuyện hay lắm, em đi rồi nên không biết đâu!” Tuấn Anh xua tay, bí mật “Tiết lộ cho em biết, bố của chúng ta đã cho Ngọc Nhi làm trợ lý chính thức rồi, còn đặc cách chia % cổ phần nữa!”
“Chia cổ phần?” OMG! Mị không biết cổ phần là cái quái gì hết, nhưng mà cái tập đoàn ấy đáng giá vài nghìn tỉ, Ngọc Nhi lại được % của vài nghìn tỉ ấy.. Con số này sẽ là bao nhiêu đây?? Đã vậy, % còn sinh lãi hàng tháng nữa chứ!
Đúng là nữ chính, không hề đơn giản!
“Anh không ý kiến gì ư?”
“% cổ phần là sẽ lên làm chủ tịch!” Tuấn Anh nhếch môi “%? Một kẻ non tay như vậy mà muốn đấu với anh? Rồi xem, sau này có kịch hay lắm đây!”
“...”
“Dám coi thường con cái nhà họ Vi?” Anh trai tiếp tục, bàn tay xiết chặt như muốn bóp nát thứ vô hình gì đó “Đừng có mơ!”
.
.
.
Khách khứa đến nhanh chóng, chỉ trong vòng mười mấy phút mà cả hội trường đã đông nghịt những người. Toàn nhân vật lớn trong giới thượng lưu, nhìn cung cách ăn mặc của bọn họ là đủ hiểu sự xa hoa đã lên đến bậc nào.
Nhà gái đến vào khoảng hơn h một chút, chị Vân cùng Tuấn Anh khoác tay nhau đi nhận lời chúc mừng của mọi người, bố hờ mẹ kế cũng xuất hiện,theo sau đó tất nhiên không thể thiếu nữ chính ngây thơ, thanh khiết, cao quý, diễn lệ... của chúng ta: Ngọc Nhi!
Bố mẹ chị Vân cũng đã tới, bọn họ vừa xuất hiện đã làm hội trường xôn xao cả lên. N người nhao nhao chạy đến chào hỏi, chúc tụng các kiểu.
Hmm, Hạ Lam đâu?
Vẫn chưa thấy cô nàng đâu cả!
Định trốn tôi và bỏ luôn lễ đính hôn quan trọng của chị gái mình sao?
“Hai người đó là ai mà được chào đón ghê vậy?” Đang đứng ngắm dòng người đi lại,đột nhiên nghe thấy tiếng bàn tán phía sau.
Tôi lén liếc qua, đó là một đôi nam nữ vẻ ngoài có thể xem là bình thường nhất ở đây.
“Cậu không biết sao hả?” Người còn lại khinh thường trả lời “Chủ Hạ gia đó!”
“Không biết! Hạ gia là ai chứ?”
“Aigo~ Là phó chủ tịch nước đấy! Còn bà vợ là bộ trưởng bộ y tế! Bên cạnh kia, anh trai của ông ta, là đại tướng đấy, em gái ông ta..”
“Cậu từ từ! Sao toàn quan chức cấp cao vậy? Nhà họ Hạ ác liệt đến thế à?”
“Tất nhiên, ở cái quốc gia này, nói nhà họ một tay che trời cũng không phải ngoa!”
“Khiếp thật! Chắc giàu lắm, này, có con trai không? Tớ phải cưa anh ta, tớ muốn làm dâu nhà giàu!”
“Câm miệng, cậu vứt tớ đi đâu hả? Lo ăn đi!!”
Hạ gia.. Không ngờ lại mạnh đến thế!
Vậy mà nguyên tác không hề nhắc gì đến thế lực này, cả Hạ Vũ xuất chúng như vậy mà còn không lọt top nam chính nam phụ của Ngọc Nhi nữa chứ..
Thế giới này đúng là có quá nhiều chuyện tôi không biết!
Ừm.. Nhưng mà hai người này là ai vậy?
Bạn của Tuấn Anh sao??
Lạ hoắc, chưa thấy bao giờ hết! Thôi mặc kệ, tôi nghĩ mình nên đi tiếp khách giúp Tuấn Anh là hơn!
“Cậu xem kìa, ở cửa kìa!!” Đôi nam nữ tiếp tục vừa ăn vừa chụm đầu vào bàn tán “Uây, một đội quân trai đẹp! Cmn, ăn gì mà đẹp quá thể! Cậu mà được / của họ, tớ có chết cũng cam lòng!”
“Chết chóc cái gì.. Đã đi ăn cỗ chùa còn bày đặt ngắm giai!”
Không hổ danh nhân vật có mạng lưới thông tin liên lạc kinh hoàng nhất truyện, bạn bè khách khứa của Tuấn Anh vô cùng nhiều. Đông đến mức nhiều chỗ tôi muốn đi qua phải nhấc chân cao, nín thở mới lọt qua nổi.
“Này tiểu thư, cẩn thận chứ!” Eo bị ai đó đỡ lấy, gian tà vừa cười thân mật vừa nói “Không có anh ở đây, em ngã chỏng chơ ra đất thì thật xấu hổ!”
“Trung Kiên?” Ngã gì mà ngã? Rõ ràng tôi vẫn đứng vững, anh không phải cố tình đẩy đổ tôi thế! “Anh lấy đồ xong rồi?”
“Xong cả rồi!” Trung Kiên gật đầu, tay vẫn giữ lấy eo tôi một cách thân mật “Em muốn xem không?”
“Không cần làm thế người ta cũng vẫn biết hai người là một đôi mà!” Tôi chưa kịp trả lời đã nghe giọng người khác xen vào. Người này cao đến hơn m, thân hình tiêu chuẩn khóac một bộ vest đen sì sì, đen như trời đêm, đen như bóng tối, đen hơn cả màu đen.. Vâng, còn ai khác ngoài bạn Đại Việt!
Vẫn dáng vẻ lạnh như băng đá ngàn năm, vẫn khuôn mặt như tượng tạc không chút biểu cảm.. Đại Việt đã comeback! Xin hãy cho một tràng pháo tay!!
“Cậu về rồi?”
“Ô Đại Việt!” Lại nữa, lại nữa! Nam phụ nào đây??! “Thì ra em ở đây? Sao, dạo này có gãy tay gãy chân gì không? Chẳng thấy qua chỗ anh gì hết?”
“Hòa An.. Anh không cần xỉa xói!”
“A, chào hai người!” Hòa An với nụ cười tỏa sáng và gương mặt bác sĩ biến thái xuất hiện như một ngôi sao giữa đời thường “Này, qua chào Tuấn Anh một chút!”
“Sau đó thì sao?”
“Về chỗ anh!”
“Ê này..” Chúng tôi còn chưa chào lại mà? Sao các vị đi nhanh lẹ quá vậy??
“Ừm.. Khụ khụ!” Tiếng ho này.. Lại ai nữa đây??? “Chỗ công cộng nên giữ ý một chút!”
“Tuấn Đạt!” Trung Kiên vẫn không buông tay khỏi người tôi, ngạc nhiên hỏi. Nam chính hôm nay mặc một bộ vest bạc cực kì lịch lãm, trên mắt còn đeo một đôi kính trắng làm anh ta tăng thêm mấy phần đẹp trai.
Cơ mà.. đẹp đến mấy cũng thế thôi! Tên biến thái cuồng H, H trên mọi địa hình như anh dám dạy dỗ chúng tôi phải biết giữ ý!
Kinh quá đi!!!
“Không phải cậu đi kí hợp đồng bên Tây Ban Nha sao? Trở về sớm vậy à?”
“Tất nhiên, tối nay còn đi dự tiệc đập phá của cậu ta..” Nam chính nhếch môi cười làm bao thíu lữ trong phòng kinh tâm động phách “Phải về chứ!”
“Cậu đi một mình sao?”
“Ngọc Nhi đã đến rồi!” Tuấn Đạt gật đầu, ý nhị liếc qua biểu tình của tôi một chút “Thôi tôi qua chào Tuấn Anh một tiếng!”
“Tạm biệt!!”
“Thả em ra mau!” Dù đúng là lời khuyên của bạn Tuấn Đạt nghe rất giả tạo, nhưng quả thật giữa chốn đông người thế này mà anh ta cứ thân thân mật mật làm tôi thật sự không chịu nổi.
Chẳng phải phép chút nào cả!
“Em thật độc ác, đêm qua còn nói anh đừng đi.. “ Trung Kiên ủy khuất dụi dụi vào cổ tôi mấy cái, mái tóc đen mềm của anh ta khẽ cọ lên cổ buồn buồn “Vậy mà hôm nay đã tuyệt tình như vậy..”
“Em nói anh đừng đi khi nào?”
“Đúng là đồ không biết xấu hổ!” Lại ai nữa đây??
Làm ơn để chúng tôi nói cho xong câu chuyện được không hả???
Trung Kiên thả tay cho tôi tự do di chuyển, sau đó hai đứa xoay người, cùng lúc nhìn về phía người vừa nói.
Một quý bà tầm gần tuổi, nhưng vì bảo dưỡng tốt nên mặt mày nhẵn nhụi, xinh đẹp như mới qua . Trên người là bộ váy dạ tiệc màu đỏ xa hoa và tinh tế, cắt xẻ khéo léo làm lộ những đường cong trên thân thể và làn da trắng ngần. Mái tóc đen được búi cao và cài một chiếc trâm hoa bằng vàng và saphire đỏ hồng tinh mỹ. Trên cổ là bộ trang sức cùng tông nhìn qua cao quý vô cùng.
“Mình, may cho mình là đã từ mặt nó rồi đấy, nếu không để người ngoài biết mình có đứa con gái thế này thì thật nhục nhã!”