Tất cả mọi người trong phòng - trừ Trung Kiên, đều ngạc nhiên cực kì. Ai nấy trợn mắt nhìn về phía nữ chính đang nằm trong góc thoi thóp, bên vai phải thủng một mảng lớn, máu không ngừng chảy ra thấm ướt vai áo.
Đạn bắn sao?
Là ai bắn cô ta?
Từ đâu?
Như thế nào??
Người của Trung Kiên ư??
Hàng loạt những câu hỏi nhảy ra trong đầu, mọi người trong phòng có lẽ cũng có những thắc mắc giống như tôi. Ai nấy đều ngơ ngác nhìn quanh, lao xao, ồn ã bàn luận. Có vài người nghe tiếng súng còn sợ hãi tìm chỗ trốn, lo rằng lần sau khi âm thanh ấy vang lên sẽ có một viên đạn khác bay tới đâm xuyên qua người mình.
Dù sao thì Ngọc Nhi cũng chẳng phải chủ nhân thật sự của bọn họ, thế nên đám đàn-em-hờ của cô ta rất nhanh di tản, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại người của Trung Kiên, tôi và Ngọc Nhi.
Vui vẻ rồi!
Đầu năm nay làm phụ nữ cũng không dễ dàng.. Nhìn ngay trong phòng này là biết rồi, bao nhiêu đàn ông khỏe mạnh mà chẳng ai bị thương, chỉ có tôi và Ngọc Nhi-hai cô gái íu đúi, là thương tích đầy mình!
Mấy người bên cạnh Trung Kiên nhanh chóng di chuyển, đem dây trói trên người anh ta cởi xuống. Trung Kiên chẳng buồn để tâm tới Ngọc Nhi và Quỳnh Chi, một đường chạy thẳng đến chỗ tôi đang ngồi.
Thân thể vô lực vừa thoát khỏi dây trói lập tức đổ sập, vừa tầm rơi vào một vòng tay lớn. Trung Kiên thương tiếc nhìn tôi một thân đầu máu, dấu hiệu đau đớn và nhức nhối đã bắt đầu trở lại. Mặc dù khá là đau nhưng tâm lý lại thoải mái vô cùng, ít ra tôi cũng đã có thể thả lỏng. Trung Kiên ở đây, ngay bên cạnh tôi rồi..
“Thế.. Thế là thế nào?” Ngọc Nhi yếu ớt hỏi, đôi mắt sắc sảo đã bao phủ mấy phần tuyệt vọng “Anh dám sắp xếp người bên ngoài ư?”
“Tất nhiên..” Trung Kiên ôm lấy tôi, bế bổng lên muốn đi ra ngoài. Có vẻ thấy cô ta chưa đủ thảm nên cố ý ở lại đàm đạo với cô ta vài giây “Cứu người đâu thể nóng vội..”
“Sao anh lại biết?” Nữ chính ngồi thẳng dậy, hành động này làm vết thương trên vai bị động chạm, máu càng chảy dữ dội “Tại sao??”
“Cô có vài cái sai..” Anh ta nhếch môi bạc, lãnh đạm nói “Thứ nhất là dùng người của Đại Việt, bọn họ sẽ chẳng bao giờ trung thành với cô cả. Thứ hai là chọn địa điểm không chuẩn, chỗ này chính là địa bàn của tôi. Thứ ba.. suy tính quá non tay, mức độ phòng thủ kém, làm việc không quyết đoán, dấu vết không xóa sạch..”
“Haha~” Ngọc Nhi cười lớn, đáng tiếc vẻ tiêu sái lúc này đã không còn nữa “Đúng, phân tích phải lắm! Có điều, anh cũng chẳng hơn gì tôi..”
“...”
“Có con đàn bà của mình cũng không bảo vệ được..” Cô ta gằn giọng “Đúng là vô dụng!”
“Phải!” Anh ta không thèm nhìn Ngọc Nhi mà tiến thẳng ra cửa “Nhưng ít ra bây giờ tôi còn bù đắp được cho cô ấy, còn cô thì sao? Thời gian sửa sai cũng chẳng còn nữa!”
Chúng tôi đi nhanh về phía cửa, chưa kịp ra đến ngoài thì đã vấp phải một đám người đi ngược chiều. Tuấn Anh, Đại Việt.. cùng đàn em của họ đồng loạt bước đến. Anh trai thấy tôi thảm như vậy thì sợ hãi không thôi,lo lắng tới mức vành mắt đỏ hoe, nếu như đây không phải chỗ đông người nhất định sẽ khóc đến lê hoa đái vũ mất.
Tiểu Thụ cũng từ ngoài theo vào, trên tay còn xách cây súng trường thật dài, khóe môi nhếch lên vui vẻ. Khiếp thật, thì ra anh ta chính là người bắn phát đó, cũng siêu quá đi chứ, Ngọc Nhi đứng ngay sát cạnh tôi, đã vậy cô ta còn di động liên tục.. Ấy vây mà một phát trúng ngay xương bả vai, vừa chế ngự được cô ta vừa giữ được mạng cho cô ta.
Nếu lúc đó Tiểu Thụ trượt tay hoặc nhắm lệch một chút thì đảm bảo giờ này tôi chẳng còn mạng mà ở đây nói nhảm được nữa..
Đại Việt chạy vượt qua chúng tôi, một đường hướng về nữ chính đang thoi thóp trong góc phòng. Nhìn ánh mắt thương xót kia là đủ hiểu, bạn Đại Việt tuy mắt thẩm mỹ thấp kém, mắt nhìn người càng tệ hại.. thế nhưng lại là một kẻ si tình.
Đáng tiếc gặp không đúng người, Ngọc Nhi và anh ta vô duyên vô phận, cô nàng chẳng hề ngó ngàng gì đến anh ta.
Bi kịch thật.
“Cậu ra tay cũng quá nặng rồi!” Đại Việt không nhịn được trách móc, muốn ôm lấy Ngọc Nhi nhưng bị cô ta đẩy ra.
“Nặng?” Tuấn Anh đỏ mắt xông tới túm cổ áo anh ta, giọng nói hằn học kiểu muốn đánh người “Cậu xem em gái tôi kìa, xem nó sắp chết chưa mà cậu còn nói Trung Kiên ra tay nặng? Không được, tôi nhất định phải giết cô ta!”
“Khỏi cần!” Trung Kiên buông câu cuối, được rồi, quý độc giả đừng sốt ruột, dù sao cũng phải khởi động xe mới lên được, tôi bây giờ ra xe cũng chỉ có nước chờ. Một vài giây cũng không chết, tội gì không ở lại nghe nốt câu chuyện?? “Không ngờ sạch sẽ thành bệnh như cậu mà lại ưng được cô ta!”
“Cậu nói vậy là ý gì?”
“Hỏi cô ta xem, chuyện mẹ cô ta sắp chết là thế nào? Rồi còn chuyện cô ta ngây thơ đứng trong ngõ ở khu thành Tây lúc h đêm là thế nào?? Tiếp đến là chuyện cô ta túng quá đã liều cả thân mình thế nào??”
“Cái..??”
“Câm miệng!! CÂM MIỆNG!! CÂM MIỆNGGGGGG!!!!” Không hiểu sức lực ấy ở đâu ra, Ngọc Nhi bất ngờ gào thét như thể bị người ta chạm vào vẩy ngược vậy. Sau đó, bất chấp vết thương trên vai đang chảy máu ròng ròng, cô ta lao qua đám người, một mạch chạy về phía chúng tôi.
Con đường thoáng và sự thả lỏng nãy giờ làm phản ứng của mọi người đình trệ trong thoáng chốc. Và chỉ thoáng chốc ấy đã đủ làm nên chuyện, hào quang còn sót của nữ chính được thúc đẩy đến cực điểm, được chuyển thể thành skill chạy tốc độ cao. Trong tay cô ta còn cầm theo con dao nhỏ, không phải con dao cùn khi nãy vẫn dùng để hành hạ tôi mà là một con dao khác sắc lẻm.
Nếu bị con dao này đâm phải không chết cũng bị thương nặng!
Trong đầu lóe ra dự cảm nguy hiểm, Trung Kiên nhanh nhạy hơn tôi hiển nhiên cũng nhận ra hành động bất thường này của cô ta. Nhưng mà anh ta đang ôm tôi đấy, một là để mặc cô ta đâm,hai là ném tôi qua một phía để tránh cho dễ.. Trung Kiên sẽ chọn cách nào???
“A..”
“Quỳnh Chi..???”
“Quỳnh Chi???”
“Giữ cô ta lại!” Trung Kiên quát lớn một tiếng, lúc này mọi người trong phòng mới thanh tỉnh lại, lao đến tóm chặt lấy Ngọc Nhi. Cô ta đỏ mắt giãy giụa nhưng đáng tiếc sức mạnh có hạn nên cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im.
Quỳnh Chi nãy giờ bị chúng tôi bỏ quên trong góc phòng nay mới xuất hiện trở lại. Đúng lúc quan trọng nhất cô ấy không hề bất chấp nguy hiểm mà đỡ cho Trung Kiên một dao. Máu đỏ tươi chảy từ bên ngực xuống thấm đẫm áo trắng, nhìn qua nhức mắt vô cùng.
Quỳnh Chi..
Quỳnh Chi..
Mặc dù cô ta không hề tốt với tôi, nhưng thật sự không thể phủ nhận tình cảm của cô ta giành cho Trung Kiên.
Tình yêu ấy quá lớn lao và vĩ đại, có điều cách thể hiện lại quá tiêu cực.. Nếu như tôi rơi vào hoàn cảnh của cô ta, yêu một người thật nhiều thật nhiều năm, sau đó phát hiện người ấy chẳng hề thích mình mà lại chạy theo người khác.. không hiểu tôi có tuyệt vọng đến mức hành động thế này không?
“Mau! Tới bệnh viện!!!”
Ba cô gái được đưa lên xe, từng chiếc, từng chiếc một lao nhanh vun vút về phía trước.
Haizzz ~ Nói rồi mà, đầu năm nay làm phụ nữ thật sự không dễ..
Chỉ còn một chương nữa là “Nam phụ! Theo em về nhà!” đã hoàn rồi. Mặc dù chỉ là một bộ truyện tình cảm mình viết trong lúc buồn chán nhưng lại được mọi người theo dõi đến tận lúc này.. Thật sự cảm ơn mọi người Cúi đầu.
À quên, hihi ~ Mị PR truyện mới tí ạ, nàng nào thích đổi gió đọc thanh xuân vườn trường nhớ ủng hộ luôn bộ “Hải Đại Thiếu, Yêu Em Không?” mình mới update nhé. Yêu ngàn lần