chương Lâm Tử Nhiên nghe vậy không khỏi nhìn hắn một cái, thầm nghĩ tên trứng xui xẻo này cùng mình thật có duyên, thế nhưng cùng họ với Lê Diệp, mấy trăm năm trước cũng coi như người một nhà!Chuyến đi hôm nay coi như không tệ, Lâm Tử Nhiên cảm thấy mỹ mãn dắt chó săn trở về nhà.Lâm Tử Nhiên ở trong một cái sân rất rộng, ngày thường sống một mình hơi cô đơn, hầu hết các phòng đều không có người, vì thế cậu tùy ý chỉ vào một phòng rồi nói với nam nhân: “Ngươi ở chỗ đó.”Sau đó ngáp một cái liền rời đi.Huyền Diễm lẳng lặng nhìn Lâm Tử Nhiên rời đi, hắn xoay người đi vào phòng, cửa phòng sau lưng không gió tự động đóng lại.Giọng nói tâm ma châm chọc vang lên bên tai hắn.[Ngươi đang làm gì vậy? Ngày ngày rình coi chưa tính, bây giờ còn giả làm người hầu đến bên cạnh hắn.
Không nghĩ tới đường đường Thần Tôn lại làm chuyện giấu giếm thân phận như này, không phải từ trước tới nay ngươi luôn tự xưng là người quang minh lỗi lạc sao?]Huyền Diễm khẽ hé môi mỏng, nhàn nhạt mở miệng: “Ta chỉ dựa vào việc tới gần hắn mới có thể quan sát, hiểu rõ hắn.”Tâm ma phát ra tiếng cười khinh thường chế nhạo.[Ngươi muốn quan sát hắn thì có trăm ngàn loại phương pháp khác nhau! Đây là cách buồn cười nhất, thế mà lại nguyện ý ủy khuất chính mình làm người hầu cho Ma tộc, thật là ngay cả ta cũng không nghĩ tới..]Nói xong thanh âm kia lại quỷ dị khặc khặc cười rộ lên.[Thừa nhận đi, kỳ thực ngươi động tâm rồi đúng không? Bất quá ngươi chỉ lấy cớ để tới gần hắn mà thôi..
Thừa nhận bản thân thích hắn khó vậy sao? Ngươi thật sự là kẻ dối trá nhất mà ta từng thấy.]Ánh mắt Huyền Diễm lạnh lùng, phiền chán đè lại Trấn Linh Ngọc trên cổ tay, thanh âm bên tai cuối cùng cũng tạm thời yên tĩnh.………………Lâm Tử Nhiên một giấc ngủ dậy thần thanh khí sảng (tinh thần thoải mái dễ chịu), cậu mở cửa ra, không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy một nam nhân cao lớn đứng lặng ở cửa.Sau vài giây rốt cuộc cậu mới nhớ tới, này không phải chó săn hôm qua mình nhặt về sao?Bản thân còn chưa nghĩ tới sai sử hắn thế nào đâu, thế mà hắn đã sớm tới thủ ở cửa rồi, đúng là có tự giác của người hầu!Lâm Tử Nhiên rất hài lòng thái độ làm việc của hắn, nghĩ nghĩ liền nâng cằm lên nói: “Lấy nước rửa mặt lại đây cho ta.”Huyền Diễm hơi nhướn mi nhìn cậu một cái, không nói lời nào xoay người đi.Rất nhanh Huyền Diễm liền bưng thau đồng tới, đặt chậu ở trong phòng, sau đó lùi về phía sau một bước, rũ mắt bất động.Lâm Tử Nhiên rửa mặt xong, nam nhân lập tức đứng dậy bưng thau nước đi.
Cậu thích ý dựa người ngồi ở trên ghế, hai mắt khẽ híp, đang suy nghĩ chút nữa đi chỗ nào ăn cơm thì thấy nam nhân rất nhanh trở về, trên tay còn cầm một hộp đồ ăn.Ồ, còn biết suy một ra ba! Không tồi không tồi!Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, chính mình tùy tiện nhặt được người hầu còn có năng lực như vậy, đây là nhặt được bảo a!Dưới sự hầu hạ rửa mặt và phục vụ bữa sáng của Huyền Diễm, Lâm Tử Nhiên bắt đầu suy tư làm sao để thoát khỏi một ngày buồn chán.Không có khả năng lại ngồi tu luyện.Mục đích cậu tu luyện là để thăng cấp trang bức, bây giờ chính cậu đã thoát thai hoán cốt, đánh giết pháo hôi gì đó cũng không phải nói chơi.
Dù sao vô luận tu luyện thế nào đi nữa cũng không đánh lại lão băng côn và lão ma đầu… Cho nên không sai biệt lắm, rất dễ làm.Cậu chuẩn bị cái chết giả cho chính mình.Theo cốt truyện, Lê Diệp nghỉ ngơi một đoạn thời gian ở Túc Vọng thành, trong khoảng thời gian này dưới sự chỉ điểm của Dạ Lưu Ân, Lê Diệp cuối cùng cũng trở nên mạnh hơn, nhưng lúc này hắn còn chưa hoàn toàn nhập ma, vẫn duy trì một tia bản tâm.
Gặp chuyện bất bình liền ra tay giúp đỡ nhưng cuối cùng lại truyền ra thành ma tu lạm sát người vô tội.
Lúc này Lê Diệp cũng không biết, hắn đang từng bước đi trên con đường mà Dạ Lưu Ân thiết kế.Vì Mộ Dương thả Lê Diệp chạy nên bị Huyền Diễm phạt bế quan tu luyện, sau khi bế quan xong chạy ra liền nghe tin thành Túc Vọng có ma tu làm loạn, hắn hoài nghi ma tu kia chính là Lê Diệp và càng nhận định Lê Diệp làm vậy là có nỗi khổ trong lòng.
Vì thế hắn nôn nóng từ Thánh Cung ra ngoài, muốn khuyên Lê Diệp tránh xa Dạ Lưu Ân, nhưng Lê Diệp cho rằng thân phận ma tu của mình sẽ liên lụy đến Mộ Dương nên từ chối không gặp.Nhưng Dạ Lưu Ân lại nhìn ra Lê Diệp quan tâm đến Mộ Dương.
Vì ép Lê Diệp hoàn toàn nhập ma, hắn thiết kế Mộ Dương bị người ám toán suýt chút nữa bỏ mình, Lê Diệp quả nhiên vì Mộ Dương trọng thương mà chân chính nhập ma, đi lên con đường trả thù xã hội...!Đúng lúc này, Huyền Diễm xuất hiện cứu Mộ Dương về, không tiếc đại giới cứu sống Mộ Dương, đồng thời thúc đẩy tình cảm thầy trò tiến bộ vượt bậc.Đây là bước ngoặt quan trọng tăng tiến cảm tình công thụ!Lâm Tử Nhiên thập phần chờ mong.Tóm lại, cậu chỉ cần trước khi Mộ Dương tìm tới, lan truyền ác danh của mình ra là được.Hơn nữa cũng không cần làm xằng làm bậy, bởi vì lúc này Lê Diệp còn chưa hoàn toàn nhập ma, truyền ra loại thanh danh này phần nhiều là do hiểu lầm và thành kiến tạo thành.
Chuyện này đúng là quá đơn giản!Sự tình Ma Tướng xảy ra ở trấn nhỏ lần trước không phải cũng vậy sao? Ngay cả khi ngươi cứu người khác, chỉ cần ngươi là một ma tu, mọi người sẽ lập tức nhận định ngươi là người xấu.Người Xích Viêm Tiên giới mang thành kiến ăn sâu bén rễ đối với ma tu, tu ma chính là nguyên tội, làm gì cũng không được lý giải.Kỳ thực này cũng không thể trách mọi người lòng mang thành kiến được, bởi vì phần lớn ma tu đều không phải người tốt.
Những công pháp ma đạo kia đều dựng lên từ máu tươi chồng chất, thành lập trên cơ sở cướp đoạt vận mệnh và vận số của người khác, thông thường đều là đi ngược ý trời.Trong mấy chục vạn năm qua, đám ma tu dùng rất nhiều hành động xấu xa chồng chất tạo nên hình tượng tà ác trong lòng mọi người.Chỉ có thể nói Lê Diệp là một ngoại lệ.Bởi vì trở thành ma tu không phải do hắn lựa chọn, mà là sinh ra đã thế, chỉ là dưới hoàn cảnh như vậy, không ai nguyện ý chịu tin tưởng hắn lý giải hắn, người cho rằng hắn là ngoại lệ chỉ có một —— đó là Mộ Dương.Lâm Tử Nhiên nghĩ đến đây, sâu kín thở dài.Bất quá thực nhanh cậu liền đánh lên tinh thần, ít nhất trước khi đoạn cốt truyện này tới, đó là khoảng thời gian chính mình vui sướng, tự do tự tại ~ ah.Lâm Tử Nhiên mỹ tư tư mang theo chó săn của mình ra cửa.Đường phố Túc Vọng thành rất náo nhiệt, có đầy đủ đồ ăn ngon và chỗ du ngoạn.
Lâm Tử Nhiên nghênh ngang đi tới, nhìn thấy đồ vật vừa mắt liền nháy nháy mắt với chó săn, chó săn liền lập tức đi lên lấy lòng cậu, không bao lâu trong tay chó săn đã cầm đầy thứ bao lớn bao nhỏ.Đi đi đi.Lâm Tử Nhiên bỗng hít hít mũi, chỗ nào có mùi thơm thế? Nha, trước quán bán bánh rán hành là một hàng người thật dài, bánh này thoạt nhìn rất ngon!Cậu đang định lân la đi qua thì bước chân chợt dừng, suýt chút nữa liền quên mất, mình là người có chó săn mà! Vì thế cậu nâng cằm lên, nhướn mày vênh mặt hất hàm sai khiến nhìn Huyền Diễm, nói: “Ngươi, đi mua cho ta!”Huyền Diễm chỉ liếc cậu một cái, sau đó rũ mắt không nói một lời đi qua xếp hàng.Lâm Tử Nhiên nhìn quanh bốn phía, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào nam nhân đang đứng xếp hàng phía trước.
Hừm, bóng dáng người này khá là đẹp, nhìn qua có chút quen mắt, chẳng lẽ trước đó đã từng gặp qua? Tuy người này dung mạo bình thường nhưng bộ dáng cũng không tệ.Hơn nữa hắn tuy rằng luôn trầm mặc ít lời, bộ dáng không thích nói chuyện nhưng làm việc nghiêm túc không giảm, cho tới bây giờ Lâm Tử Nhiên rất vừa lòng với hắn.Uớc chừng Lâm Tử Nhiên đợi non nửa một canh giờ, mới thấy Huyền Diễm cầm bánh cậu muốn trở về.Oa, bộ dáng thoạt nhìn rất ngon!Có chút nhớ nhung mỹ thực của Trái Đất.Hệ thống: “Tôi muốn nhắc cậu một chút, bây giờ cách thời gian cậu mới ăn sáng chưa đến hai tiếng.”Lâm Tử Nhiên: “Tôi cảm thấy chỗ tốt đầu tiên của việc tu luyện thành công chính là, tôi muốn ăn nhiều hay ăn ít cũng không sợ bị no chết.”Hệ thống: “……”Lâm Tử Nhiên vui vẻ nhận lấy bánh rán hành, không chờ nổi đưa lên miệng, nhưng dư quang khóe mắt đảo qua, đột nhiên nhớ tới chó săn này giúp mình xếp hàng chờ lâu như vậy, nếu không đưa chỗ tốt khó tránh thủ hạ lạnh tâm.
Làm một lãnh đạo đầu tiên phải học cách quan tâm cảm xúc của nhân viên, ân uy cùng thực hiện thì mới lâu dài được.Nghĩ đến đây, Lâm Tử Nhiên thống khoái lấy một cái bánh rán hành, rộng lượng đưa cho Huyền Diễm, nói: “Ngươi cũng ăn.”Một người vui không bằng mọi người cùng vui?Huyền Diễm im lặng, lần đầu tiên không trực tiếp nghe theo mệnh lệnh của Lâm Tử Nhiên.Thanh âm tâm ma bên tai đã cười đến sốc hông.[Mau lấy a! Làm người hầu phải có chút tự giác chứ? Chủ nhân thưởng đồ còn dám kén cá chọn canh? Mau mang ơn đội nghĩa mà nhận lấy đi!][Lúc trước hắn đưa cái gì là ngươi ăn cái đó, thế nào mà sau khi khôi phục ký ức liền quên chính mình trước kia không kén ăn rồi? Chậc chậc chậc.][Làm người không thể quên ơn nha.]Lâm Tử Nhiên nghi ngờ hoặc nhìn Huyền Diễm, tại sao hắn không nhận, chẳng lẽ ngượng ngùng khi ăn đồ của cậu? Ừm, nếu vậy thì thôi bỏ đi, vừa lúc cậu cũng có chút luyến tiếc…Cậu do dự một lát muốn rút tay về, cuối cùng Huyền Diễm cũng vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy cái bánh rán hành kia.Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, sau đó cười toe toét, vui vẻ cúi đầu ăn.Ngón tay thon dài của Huyền Diễm bóp bóp bánh rán hành, đáy mắt khó hiện lên một tia do dự.[Ăn ăn ăn mau ăn đi! Này so với con chuột và tiết canh ăn ngon hơn nhiều!][Trước kia trù nghệ của Lê Diệp kém như vậy ngươi còn không chê, hiện tại lại ghét bỏ?][Ha hả, nếu ngươi không ăn liền lòi, chẳng lẽ ngươi không muốn tiếp tục ở bên cạnh hắn sao?][Một cái bánh rán hành mà thôi, không khó không khó hahaha!]Dưới góc độ Lâm Tử Nhiên nhìn không tới, Huyền Diễm khẽ cau mày, hắn chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn cầm bánh rán hành lên cắn một miếng.Lâm Tử Nhiên cảm thấy bánh rán hành này thật thơm, quả nhiên mùi vị xếp hàng ở cửa hàng thật không tồi.
Cậu ăn xong vừa ngẩng đầu lên thì thấy Huyền Diễm đang nhai kỹ nuốt chậm, khuôn mặt nghiêm nghị ngưng trọng, một bộ không dính khói lửa phàm tục.Đến mức này luôn hả?Chính mình thế mà nhìn ra khung cảnh trước mắt thành thần tiên bị bắt ăn đồ ăn của người phàm...!Đây hẳn là ảo giác của cậu!Đúng vậy, chắc chắn là ảo giác.Ăn ngon như vậy, loại trứng xui xẻo như hắn sao có thể ghét bỏ? Nhất định là ngày thường quá đói khổ, chưa từng được ăn bánh rán hành ngon như vậy cho nên mới có vẻ thật cẩn thận, rất có khả năng nha! Nhớ trước đây Lê Diệp thảm cỡ nào, ba cái màn thầu mà cũng xem như bảo bối vậy.Lâm Tử Nhiên đột nhiên tâm tồn thương tiếc với hắn.Cậu kiên nhẫn chờ Huyền Diễm ăn xong, lúc này khóe miệng nhếch lên, lộ ra ý cười nói: “Thế nào? Ngon mà đúng không?”Huyền Diễm rũ mắt nhìn thanh niên, trên khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên là nụ cười ấm áp xán lạn, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng lấp lánh, tựa hồ vô cùng chờ mong mình đáp lại bằng câu trả lời khẳng định.
Không biết tại sao, giờ khắc này Huyền Diễm cảm thấy cái bánh trong tay cũng không nhiều dầu mỡ và khó nuốt như vậy.
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên khóe môi đến hắn cũng không nhận ra, khàn giọng nói: “Không tệ.”Lâm Tử Nhiên thật cao hứng, thầm nghĩ quả nhiên là chó săn thích!Cậu vỗ vỗ quần áo đứng lên, tròng mắt chuyển động, hôm nay ra ngoài lâu như vậy mà vẫn không tìm được cơ hội để thi triển thân thủ, xem ra là tay không mà về.Thôi, về nhà trước vậy.Lâm Tử Nhiên vừa đi vừa nghĩ, nếu không thì cứ xuống tay với Hàn gia đi?Dù sao việc Hàn gia đầu phục Dạ Lưu Ân chắc chắn không phải thứ gì tốt, ví dụ tóm được một con dê, có thể nhổ lông dê được hay không lại là chuyện khác.Bởi vì thất thần, Lâm Tử Nhiên đột nhiên bị người chính diện đụng phải!Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nữ tử quỳ rạp trước mặt mình khóc như hoa lê dính mưa, vừa khóc vừa ôm chặt lấy hai chân cậu, khóc lóc kêu: “Công tử, cứu ta với!”hoa lê dính mưa: dáng vẻ kiều diễm khi khóc của người con gái.Lâm Tử Nhiên: ???Lâm Tử Nhiên: !!!!Lâm Tử Nhiên nhìn nữ tử, ánh mắt chợt trở nên kích động, không nghĩ tới đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công! Cơ hội cậu muốn cứ như vậy mà tới!Thiết kế của trò chơi này thật là quá tri kỷ!Nhưng mình không thể biểu hiện quá lộ liễu.Lâm Tử Nhiên nhanh chóng ổn định cảm xúc, cậu lộ ra bộ dạng cao lãnh, một chân đá văng nữ tử đang ôm chân mình ra, trong mắt tràn đầy khinh thường chán ghét.Nữ tử sắc mặt trắng nhợt, không khỏi lộ ra thần sắc tuyệt vọng, mắt thấy truy binh sắp đến nàng ta cắn răng trốn đằng sau Lâm Tử Nhiên!Nàng đã không còn đường nào để đi!Nhưng lần này Lâm Tử Nhiên lại không xua đuổi nàng.Cậu tùy ý để nữ tử tránh phía sau, hai mắt nheo lại, thần thái lười biếng tùy ý nhìn truy binh hung thần ác sát đuổi đến.
Chẳng những không sợ hãi mà suy nghĩ còn bay xa đến thời điểm khi chính mình mới vào game, một màn bị Mộ Nham cùng nhóm chó săn đuổi theo hốt hoảng phải nhảy xuống sông.
Hừm, cậu nhìn đám pháo hôi này đó càng không vừa mắt.Thật là một đám người đáng ghét.Nam nhân đi đầu cực kỳ hung ác, vốn định trực tiếp tiến lên bắt người nhưng khi hắn nhìn thấy Lâm Tử Nhiên khí độ bất phàm, sợ là không dễ chọc, do dự một chút mới nói: “Nữ tử này được phụ thân nàng bán cho chúng ta, mong công tử giao nàng ta ra.”Nữ tử nắm lấy góc áo của Lâm Tử Nhiên lắc đầu, rơi lệ đầy mặt: “Cầu xin ngài đừng giao ta ra.”Đường cái huyên náo, quần chúng vây xem cũng tới, bọn họ châu đầu ghé tai, từng lời nói không sót chữ nào rơi vào tai Lâm Tử Nhiên.“Cô nương này cũng thật xui xẻo, nhà nàng ấy cách vách nhà ta, không hiểu sao lại rơi vào tay đám người này?”“Đó không phải là người thường xuyên ở sòng bạc sao? Lừa người thành thật đi vào, trước để người ta thắng một chút sau đó để họ thua táng gia bại sản, không ít người bán con để trả nợ, tạo nghiệt a!”“Còn không phải sao?”“Rơi vào tay đám người này sợ là không chết thì cũng lột da.
Aiz, loại này không chỉ bị bán mà còn bị bắt, không ít cô nương bị hại thảm là vì vậy.”“Nhưng cho dù vậy thì thế nào? Căn bản không ai dám quản, nghe nói đứng sau bọn họ là Hàn gia.”“Suỵt, lời này không thể nói bậy.”Lâm Tử Nhiên rất nhanh liền hiểu, theo tình tiết cũ rích dưới tình huống bình thường là anh hùng cứu mỹ nhân nên mỹ nhân lấy thân báo đáp.
Cậu không cần cô nương lấy thân báo đáp, bất quá dùng để đổi cốt truyện thì được.Đặc biệt dưới tình huống quần chúng vây xem nhiều như này, chắc chắn có thể đạt hiệu quả tuyên truyền tốt nhất.Hoàn hảo!Lâm Tử Nhiên tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng, khí thế lạnh lẽo.Đều tránh ra, gia muốn trang bức!Nam nhân kia bị khí tức của Lâm Tử Nhiên làm cho sợ hãi, da đầu tê dại không biết tại sao, trong lòng có dự cảm không tốt; nhưng sau khi nghĩ lại, đây chính là Túc Vọng thành, Hàn gia chính là chủ nhân nơi này, người ngoài sao dám giương oai ở đây? Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu cân lượng, có chút bản lĩnh liền không biết trời cao đất rộng.Sắc mặt hắn tức khắc lạnh lùng, âm trầm nói với Lâm Tử Nhiên: “Sao hả, ngươi muốn xen vào chuyện của người khác?”Khóe miệng Lâm Tử Nhiên hơi nhếch lên: “Đúng đó.”Pháo hôi nhìn không thuận mắt, giết thì giết.Nam tử cảm thấy không ổn, đang chuẩn bị dùng Hàn gia tới áp người thì nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ nâng tay phải lên, sau đó hắn có một loại cảm giác linh hồn mình trống rỗng, thân thể nhẹ bay, một giây hốt hoảng liền mất ý thức.Sao lại thế này?Nam tử hầu như không có cảm thụ gì, càng chưa kịp sợ hãi.Mọi người từ bốn phía nhìn vào lại là một cảnh tượng đáng sợ khác.Thanh niên tuấn mỹ mặc hắc y chỉ nhẹ nhàng giơ tay phải lên, mười mấy tên nam nhân liền toàn bộ ngã xuống không nói tiếng nào.
Thân thể cường tráng của bọn họ nháy mắt trở nên khô quắt, cuối cùng chỉ còn một đống da bọc xương.Tựa như nhân gian luyện ngục.Lâm Tử Nhiên thu lòng bàn tay lại, khóe mắt khẽ nhếch, nghiêng mắt nhìn lại thì thấy mọi người chung quanh đều yên tĩnh không tiếng động nhìn mình, trên từng gương mặt kia đều lộ vẻ sợ hãi hết sức quen thuộc.Sau vài giây.“Ma, ma tu —— hắn là ma tu!”Không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng hét chói tai, tất cả mọi người như nhấn nút khởi động giống nhau, ngã lăn ra đất, chật vật chạy ra ngoài , xô đẩy giẫm đạp lên người khác cũng không sao cả.
Như thể Lâm Tử Nhiên là ma quỷ có huyết nhục như người thật.Lâm Tử Nhiên hậm hực thu hồi tầm mắt, trải qua việc dọa người như vậy không vui gì hết.Cậu quay đầu lại nhìn nữ tử ngồi trên mặt đất, đang định vươn tay kéo nàng ta dậy, kết quả cậu mới đưa tay ra nàng kia đã dùng ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn cậu, hét lớn một tiếng: “Đừng chạm vào ta!”Nàng kêu xong lại ngã xuống đất run bần bật, mặt không chút máu, chân mềm nhũn không thể đứng dậy.Vốn tưởng rằng là chỗ tuyệt xử phùng sinh, ai biết được lại rơi vào tay ma tu.
Hắn cứu mình không phải vì muốn đem mình luyện thành lô đỉnh đó chứ?Nghĩ đến đây nữ tử càng thêm tuyệt vọng, toàn thân run rẩy, thà rằng rơi vào tay những người đó còn hơn..Lâm Tử Nhiên sờ sờ mũi, cậu cảm thấy vừa rồi chính mình rất soái, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý đối với phản ứng của mọi người, nhưng kết quả vẫn có chút thất vọng.Tính tính, không bao lâu nữa sẽ truyền ra tin tức có ma tu ở Túc Vọng thành.Nhiệm vụ hoàn thành một cách hoàn mỹ, Lâm Tử Nhiên cũng lười để ý đến nàng ta, cùng chó săn của mình đi về nhà.………………Huyền Diễm đi theo Lâm Tử Nhiên trở lại biệt viện.Hắn thấy Lâm Tử Nhiên thần sắc bình tĩnh cùng bộ dáng lười biếng chuẩn bị trở về phòng, cuối cùng không nhịn được nhẹ mở miệng: “Ngươi không khổ sở sao?”Rõ ràng là ngươi giúp người khác, nhưng lại không ai cảm kích ngươi.Ngược lại chán ghét ngươi, hiểu lầm ngươi, phản bội ngươi.Nhưng thân là huyết mạch Thiên Ma, lại không phải là thứ ngươi có thể tự mình lựa chọn.Ngươi không làm gì sai cả.Lâm Tử Nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thật không ngờ chó săn là một người tâm tư tỉ mỉ, thế mà còn biết lo lắng cho cậu, cậu còn tưởng rằng hũ nút như hắn căn bản sẽ không chủ động nói chuyện!Lâm Tử Nhiên nhún vai, thờ ơ nói: “Ta cứu nàng không phải để nàng cảm kích ta.”Cậu nói xong lại cảm thấy lời này không thích hợp, câu này giống như cậu là một người tốt vậy, như vậy làm sao chó săn kính sợ mình được? Thế là vội vàng âm trầm bổ sung một câu: “Ta chính là tâm tình không tốt muốn giết người, ngứa tay.”Sau đó ngáp một cái trở về.Huyền Diễm đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng thanh niên biến mất, hồi lâu, rũ mắt phát ra tiếng cười khẽ.………………Mỗi ngày Lâm Tử Nhiên đều trôi qua vui vẻ, không phải ở nhà ngủ nướng thì chính là mang theo chó săn lên phố ăn ăn uống uống.
Mà ở Túc Vọng thành đã có không ít người biết đến sự tồn tại ma tu là cậu, trên đường sẽ nhìn thấy người khác lảng tránh cậu; hậu quả trực tiếp là Lâm Tử Nhiên ăn cơm uống rượu người ta cũng không dám lấy tiền, dẫn tới cậu có tiền mà không có chỗ trút.Cảm giác làm ác bá kỳ thật cũng không tệ lắm?Bất quá cứ dựa theo tiến triển này, thật nhanh tin tức của cậu hẳn sẽ sớm truyền tới Thánh Cung, phỏng chừng sẽ có đệ tử Thánh Cung tới tiêu diệt cậu đi?Mộ Dương hẳn cũng sắp đến.Sáng nay Lâm Tử Nhiên rời giường, chó săn đã chuẩn bị cho cậu nước rửa mặt cùng quần áo, chờ cậu rửa mặt xong lại giúp cậu thay quần áo.
Gần đây hắn ngày càng biết cách hầu hạ người.Huyền Diễm giúp Lâm Tử Nhiên mặc áo ngoài vào, tầm mắt nhẹ nhàng quét qua mặt nghiêng của thanh niên, hắn rũ mắt giúp cậu thắt đai lưng, cuối cùng đem ngọc bội kia treo bên hông Lâm Tử Nhiên.Ngọc bội này, Lâm Tử Nhiên vẫn luôn mang nó bên mình.Đầu ngón tay Huyền Diễm chạm nhẹ vào ngọc bội, đáy mắt lóe lên một tia phức tạp.Thật lâu sau, hắn ngước mắt lên hỏi Lâm Tử Nhiên: “Ngươi vẫn luôn mang theo cái ngọc bội này..
Ngươi, rất thích nó sao?”Lâm Tử Nhiên có chút ngạc nhiên nhìn hắn, chó săn chưa bao giờ nói nhiều, làm sao hôm nay lại nổi lòng hiếu kỳ về khối ngọc bội này?Khó có khi chó săn có vấn đề muốn hỏi mình, trong khoảng thời gian này hắn lại hợp tâm ý như vậy, Lâm Tử Nhiên sảng khoái trả lời: “Đây là bằng hữu của ta để lại cho ta.”Cậu cảm thấy ngọc bội này khá đẹp, mang lên có vẻ phong độ nhẹ nhàng như quý công tử thời cổ, bởi vì thuận tay cho nên vẫn luôn mang.Huyền Diễm khẽ siết chặt ngón tay, giọng nói trầm thấp: “Bằng hữu kia của ngươi...”Lâm Tử Nhiên đã lâu không nhớ tới người mù, Huyền Diễm nói làm cậu nhớ tới cảnh tượng khi ấy, ánh mắt hơi ảm đạm, lắc đầu thở dài: “Hắn đã vì ta mà chết.”“Lúc đó ta vừa mới cùng hắn cáo biệt, ai ngờ bị kẻ thù của ta phát hiện, kẻ thù của ta vì giận chó đánh mèo mà giết hắn...” Lâm Tử Nhiên khẽ dừng một thoáng, dường như nghĩ tới chuyện gì đó không vui, nói: “Không nói nữa, hôm nay ta không tính ra cửa, đợi lát nữa ngươi đi mua chút đồ ăn trở về, bổn thiếu gia ta muốn triển khai thân thủ!”Nhắc đến người mù, Lâm Tử Nhiên lại nghĩ đến mình ở thế giới này khổ luyện một tay trù nghệ, bỗng nhiên có chút ngứa tay.
Lại nói mỗi ngày ăn cơm ngoài cũng có chút chán ngấy, hôm nay dứt khoát ở nhà làm cơm luôn!Làm cái gì mới tốt đây? Làm một nồi lẩu vậy! Tâm tình Lâm Tử Nhiên tốt trở lại.Huyền Diễm trầm mặc một lúc, sau đó xoay người đi ra ngoài.Chẳng bao lâu hắn trở lại với một đống đồ ăn.Lâm Tử Nhiên phân phó Huyền Diễm canh chừng, sau đó đem đồ ăn đi vào phòng bếp.Huyền Diễm yên lặng đứng ở bên ngoài, tuy rằng cách một vách tường nhưng trong mắt hắn nhìn không sót gì.Thanh niên tóc đen thuần thục thái rau, thời điểm không có người, dường như cậu dỡ xuống phòng bị, khuôn mặt sắc bén kia ôn nhu hơn ngày thường, trong mắt tỏa ra quang mang nhu hòa ấm áp.
Một tay cậu đưa muỗng lên miệng nếm gia vị, khóe môi hơi giương lên, sau đó lại thuần thục xắt rau rửa rau, như thể làm những việc này khiến cậu vui vẻ.Thật giống như, đây mới là cậu chân chính.Không hiểu sao, chỉ là cảnh tượng vô cùng đơn giản như vậy nhưng Huyền Diễm lại nhìn đến không thể rời mắt.Hắn chợt nhớ đến những ngày tháng ở sơn động u ám kia.Không thể nhìn, không thể nói, không thể cử động..Nhưng hắn biết bên cạnh có một người như vậy, cho dù cái gì cũng không nhìn thấy, lại có thể cảm nhận được nội tâm kiên cường của cậu, gặp khó khăn chấp nhất không buông tay cùng với lời nói ôn nhu thiện lương không buông tha người.Cậu như động vật nhỏ chế tạo nhà của bọn họ, cậu sẽ giấu thật nhiều quả dại, sẽ nếm thử những món ăn mới và chia sẻ chúng một cách vui vẻ sau khi làm xong.
Sinh hoạt đơn giản như vậy đối với hắn mà nói đã đủ thỏa mãn.Mỗi ngày hắn đều chờ mong cậu đến.Khi ấy, khát vọng sâu sắc nhất của chính mình là có thể nhìn thấy bộ dáng của thiếu niên, mà không phải chỉ dựa vào trí tưởng tượng của bản thân để suy đoán về sự tồn tại của người này.
Chẳng qua sau đó một đoạn thời gian, hắn có ý muốn phủ nhận bản thân mình như vậy, ý muốn xóa đi cuộc đời lúc trước.Bất quá cuối cùng hắn vẫn thấy được.Giống như trong tưởng tượng của hắn.Chẳng sợ vận mệnh đối với cậu bất công, thế giới đối với cậu tràn ngập ác ý, nhưng cậu vẫn nguyện ý sống một cuộc sống tích cực.Dường như không có bất luận chuyện gì khiến cậu để trong lòng.Trên đời này thực sự có người nào hoặc chuyện gì có thể ảnh hưởng tới cậu được sao? Huyền Diễm đột nhiên sinh ra hoài nghi.Hắn sinh ra dao động với bản thân mình.Vì cái gì, ngươi không thèm để ý đến mọi thứ, bất kể người khác nhìn ngươi hay đối xử với ngươi như thế nào, ngươi đều không vì bất luận chuyện gì mà thay đổi.Ánh mắt Huyền Diễm tối sầm đi, bàn tay rũ xuống bên người siết chặt.Lâm Tử Nhiên bận việc nửa ngày, rốt cuộc cũng làm ra một nồi lẩu.
Này cũng coi như lẩu nhưng khác hẳn với lẩu, từ nước cốt đến nước dùng đều do cậu từng bước tạo ra! Cậu rất hài lòng với tay nghề hiện tại của mình, chơi trò chơi này kỹ năng diễn có tiến bộ hay không thì không biết, nhưng trù nghệ tuyệt đối có tiến bộ!Thắp sáng một điểm kỹ năng, chuyến đi này coi như không tệ!Ăn lẩu một mình không có gì thú vị, Lâm Tử Nhiên vui vẻ mở cửa, đón chó săn vào cùng ăn, đồng thời cũng khoe tài năng của mình một chút.Huyền Diễm không khách khí, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Lâm Tử Nhiên.Lâm Tử Nhiên săn sóc gắp đồ ăn cho hắn, đưa nước chấm cho hắn, cười tủm tỉm: “Ngươi thích ăn cái gì?”Huyền Thiên cầm đũa, nhẹ thử một miếng.Đối với hắn mà nói, loại đồ ăn phàm tục này không có bất kỳ tác dụng gì, càng không tồn tại thú vui ăn uống, ngoại trừ một đời lịch kiếp kia, suốt mấy chục vạn năm hắn chưa từng ăn qua thứ gì.
Giống như nhân sinh của hắn, dần dần vứt bỏ tất cả những đồ vật, tình cảm mà hắn cho rằng không cần thiết.Sống càng ngày càng không giống con người.Nhưng lúc này từng hương vị chua ngọt đắng cay vào miệng, chẳng những không khiến hắn chán ghét mà ngược lại như dụ dỗ hắn, muốn hắn nếm thử càng nhiều.Cũng giống như thanh niên trước mắt.Đáy lòng dấy lên hàng loạt cảm xúc, rốt cuộc đó là gì?Lâm Tử Nhiên thấy Huyền Diễm ăn uống cẩn thận như thế, biểu tình còn có chút giãy giụa thống khổ, bỗng nhiên cậu đau lòng không chịu được.
Tên trứng xui xẻo này chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy đi! Tiểu gia ta chỉ tùy tiện trổ tài mà ngươi đã bị trấn trụ như vậy rồi?Lâm Tử Nhiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, sảng khoái nói: “Ngươi đi theo ta cái khác không nói, về sau muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, tuyệt đối không thành vấn đề!”Đi theo tiểu gia ta, cơm ngon rượu say, hahaha.Môi mỏng của Huyền Diễm mím chặt, mi mắt rũ xuống.
Không hiểu tại sao hôm nay tâm ma thập phần an tĩnh.Nhưng tâm của hắn, lại không hề bình tĩnh chút nào.Ngược lại gợn sóng càng sâu.………………Hôm nay Lâm Tử Nhiên ăn thật no thật thỏa mãn, cùng chó săn ăn hết một nồi lẩu lớn, thế giới tu tiên này không có gì để giải trí, cho nên giống như ngày xưa ăn xong liền ngủ.Đêm khuya, vầng trăng treo cao.Cửa phòng đóng chặt chợt vang lên tiếng kẽo kẹt rồi mở ra.Huyền Diễm từng bước đi tới.Cuối cùng đứng yên trước giường Lâm Tử Nhiên, rũ mắt nhìn chăm chú thiếu niên nằm trên giường.Mái tóc dài đen nhánh của thanh niên xõa tán loạn trên giường, cậu hơi cuộn người, sống mũi cao thẳng, môi hơi mở hé, hơi thở nhẹ nhàng, lông mi dài như cánh quạt.Cậu ngủ rất say.Không hề phòng bị.Huyền Diễm do dự hồi lâu, hắn vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đuôi lông mày, chóp mũi, cánh môi đối phương.[Ngươi thích hắn.]Động tác Huyền Diễm chợt dừng, đáy mắt bỗng dưng hiện lên thần sắc thống khổ giãy giụa.[Vì cái gì ngươi không chịu nhìn thẳng vào chính mình? Thích một người không phải chuyện gì mất mặt, ngươi cho rằng mình là thần nhưng kỳ thực bất quá cũng chỉ là một con người mà thôi.
Chẳng qua thời gian dài lâu, ngươi đã quên đi cảm giác làm người là thế nào.][Kỳ thật, so với làm thần làm người có ý tứ hơn nhiều.][Vô tình vô ái mấy chục vạn năm rốt cuộc cũng yêu một người, rồi lại rụt rè sợ hãi không dám đến gần, sống như vậy có ý nghĩa gì?]Giọng nói kia dần dần biến thành mê hoặc.[Muốn một người đến mức phải có được hắn, ngươi có năng lực này, không phải sao?][Hắn hoàn toàn chỉ có thể thuộc về ngươi.]Khuôn mặt Huyền Diễm căng chặt, ngón tay hắn nắm chặt, dùng sức đến mức khớp ngón tay trắng bệch, hồi lâu mới mở miệng nói từng chữ một: “Người hắn thích là Mộ Dương.”Đây là chuyện mà hắn sớm biết từ trước.Huyền Diễm rũ mắt nhìn thanh niên trên giường, ánh mắt ôn nhu mà kiềm chế.Ngươi vì Mộ Dương mà rời khỏi ta.Ngươi vì Mộ Dương mà trả giá bằng mạng sống của mình.Mộ Dương mới là người duy nhất ngươi quan tâm, người mà duy nhất ngươi yêu.Thanh âm của tâm ma đột nhiên trở nên âm lãnh táo bạo.[Người như ngươi đúng là nhàm chán!][Hà tất áp lực bản thân như vậy?][Dù sao ngươi cũng phải thua.][Không bằng ngươi dứt khoát nhường thân thể cho ta, chuyện ngươi không dám làm —— ta tới giúp ngươi làm tốt?]Chúc các bạn ngày / vui vẻ bên người mình yêu thương.Sắp tới chương H rồi nà, các bạn zui hông? ≧^◡^≦.