- Có ý gì thì cứ nói thẳng, đừng phí sức vòng vo nhiều lần.
Mùi ẩm mốc chạm nhẹ lên chóp mũi, hoà vào không khí chứa đầy vị tanh tưởi của thụ tinh, thành công khiến cho Thường Ân mất đi tính kiên nhẫn thường ngày.
Hắn chậm rãi dừng lại cước bộ, đặt mọi sự chú ý vào từng hành động của nam nhân, khắp người bỗng chốc dâng lên cảm giác bất an, sợ sệt.
Tuyết Nam buông lỏng đôi tay vẫn còn đang giữa chặt lấy người phía trước, dưới cái nhìn lạnh lùng của Thường Ân, y thong thả xoay người, cao ngạo bắt chéo hai chân ngồi lên tảng đá lớn, dùng một tay lấy chống cằm, có chút dịu dàng hơi rũ mi.
Y nói:
- Thượng cổ mẫu trùng cũng không phải là thứ chỉ có danh tiếng.
Mắt ngọc trên đầu nó vừa là điểm tử nhưng cũng chính là điểm sinh.
Nói tới đây Tuyết Nam liền dừng lại, nhận thấy Thường Ân đã hoàn toàn bị câu mở đầu cuốn hút mới hài lòng tiếp lời:
- Mắt ngọc vỡ nát đồng nghĩa với việc khiến não mẫu trùng triệt để chết đi, nhưng chắc ngươi cũng biết: não chết trong khi tim còn đập vẫn được tính là cơ thể sống.
Lúc này nó chỉ cần dùng dưỡng chất từ tơ trắng đã ăn trăm nghìn thân thể, lần nữa tái tạo lại tế bào, đừng nói là não… ngay cả huyết ngọc vốn đã tan biến cũng có thể khôi phục hoàn toàn trở lại.
Nói xem, như thế nào một kẻ hao tổn linh lực lại có thể thoát khỏi cổ vực đó!
Thường Ân nheo mắt, bất động không trả lời, đại não mơ hồ dâng lên cảm giác tê buốt, mồ hôi sớm đã thoát khỏi lòng bàn tay, thấm vào ngoại bào rực rỡ sắc đỏ.
Ngu ngốc!
Hắn rốt cuộc vì sao lại không sớm nhận ra nó là Thượng cổ?
Theo nguyên tác miêu tả, đừng nói là Thường Ân đây ngay cả Thiên Phong cũng bị Thượng cổ kinh tởm này hành đến chết đi sống lại.
Cuối cùng nhờ vào tình yêu vĩ đại của nữ chính cùng với lá chắn hệ thống nghịch thiên, y mới có thể phát huy toàn bộ uy lực của Vô Tâm kiếm, phá nát đi điểm sinh của mẫu trùng, vượt qua đau đớn thay da đổi thịt, thành công đồng hoá được ma khí trong nội đan, tu vi vì vậy cũng nhanh chóng tăng thêm một bậc.
Cả một quá trình đều dùng máu và mước mắt để đổi lấy.
Đáng sợ vô cùng!
Nghĩ đến điểm lợi hại của sinh vật gớm ghiếc, Thường Ân thoáng chốc khẽ run lên, tay chân không nghe lời lập tức trở nên tê cứng.
Hắn hằng giọng, che giấu đi vẻ mặt sợ sệt của bản thân, ngập ngừng mở miệng:
- Nói dài dòng như vậy là muốn ám chỉ có kẻ đằng sau giúp ta?
Nghe thấy câu hỏi này, Tuyết Nam lại làm ra vẻ thản nhiên, hờ hững đáp trả:
- Không.
Không, ngươi sai rồi, thứ ta muốn nói ở đây là ngươi.
Ngươi vì sao lại có thể thuận lợi thoát khỏi cổ vực đó?
Bình vương hất tung vạt áo đứng dậy, chiết phiến dưới bầu không khí u ám khẽ mở, kim long uốn người nhanh chóng hiện ra, nổi bật trên phông nền trắng toát của quạt mỏng.
Y nhếch môi, dùng ngón tay thon dài nâng lấy cằm hắn, đôi mắt hoa đào chất chứa đầy vẻ tò mò, áp sát người cung chủ vào thân cây, liếm môi hỏi:
- Ma khí trong nội đan vốn là oán niệm nghìn năm của lệ quỷ, sớm đã trở nên cực kì tà, bất kể là kẻ nào chạm phải nó đều chịu đau đớn đến phát điên, trùng hợp khi ấy, ta có thấy Mạc Diệp sớm bất tỉnh chắc chắn đã chịu phải không ít khổ do oán niệm này gây ra.
Ngược lại là Hạ cung chủ ngươi dường như không hề bị gì cả, bản tôn tự hỏi là do Thường Ân danh tiếng truyền xa lợi hại hay.
còn cất giấu bí mật nào khác?
- Ta.
Thường Ân nói không thành tiếng, vài lời bào chữa vốn định phun ra cũng nhanh chóng bị chôn sâu vào cuốn họng.
Phải rồi, ngày hôm đó Mạc Diệp đã hộc ra rất nhiều máu nhưng mà hắn căn bản hoàn toàn không cảm thấy tổn thương gì, ngược lại thân thể cơ hồ còn có chút thoải mái, dễ chịu.
Rốt cuộc mọi chuyện tại sao càng đi càng giống rơi vào trong hố lớn, dù dùng hết sức lực để nhảy vẫn chẳng thể thoát ra.
Còn đang chìm đắm trong đống suy nghĩ hỗ loạn, bỗng giọng nói nam nhân lần nữa cất lên, thành công đem hắn thoát khỏi những nghi vấn chất chứa trong đầu.
- Sao, không trả lời được?
Y cười thành tiếng sau đó chậm rãi xoay lưng, huyết bao tung bay trong gió, kéo theo giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.
- Bỏ đi, một kẻ như ngươi thì có bí mật gì.
Trước mắt vẫn là tìm cách thoát khỏi chỗ này đã, ta có thể cảm nhận được bí cảnh Toàn Phong thật sự chỉ có vô vàng sóng gió.
Vừa nói y vừa lấy từ trong người ra một cuộc giấy nhỏ, vô cùng nhanh gọn trải nó lên mặt tảng đá đen nhám bên cạnh.
Bình vương ngoắc ngoắc tay ý bảo Thường Ân nhanh chóng đi đến, sau đó y còn kĩ càng đẩy ra một khúc gỗ chắc chắn làm điểm tựa cho hắn ngồi.
Hạ ảnh đế sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt cuối cùng vẫn quyết định nhích chân bước lên, bảo kiếm giữ chặt trong tay, đáy mắt hoàn toàn không có tia buông thả.
Hết cách rồi, hiện giờ muốn chạy cũng không thể nữa chi bằng lợi dụng tên quái đản trước mắt để truy tìm tung tích của những người còn lại.
Cuộn giấy trước mặt không lớn lắm chỉ dài bằng một mảnh giấy a học sinh vẫn hay vẽ, bên trên tỉ mĩ khắc rõ hình một con rồng.
Rồng lớn oai dũng uốn lượn trên trang giấy, vươn móng ôm chặt lấy hai viên ngọc châu to, long nhãn trong nháy mắt liền khiến người khác cảm nhận được nét hùng hồn của vị thần thú làm chủ cả bầu trời.
Kì lạ, tại sao càng nhìn lại càng thấy quen mắt!
Thường Ân cẩn thận quan sát hình vẽ cầu kì, một loạt hình ảnh từ xa xưa kéo đến, nhanh chóng thay hắn trả lời câu hỏi.
Nhớ rồi, nhớ rồi!
Đây không phải là đất nước Việt Nam cùng với hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa ư!
Không thể sai được!
Một đất nước xinh đẹp hình chữ S, cùng với hai quần đảo lớn đầy hùng vĩ đã gợi trong ra hắn cả một niềm hào hùng dân tộc chạy dọc suốt bề dày lịch sử đấu tranh không ngừng nghỉ.
Thật không ngờ đã xuyên vào trong sách hắn vẫn còn có thể thấy được bản đồ của quốc gia tuyệt vời này.
Tình tiết đại thần à, xem ra bản thân ngài thật sự còn có tim đó.
- Ngốc ra đó để làm gì, mau ngồi xuống.
Tuyết Nam nhẹ nhàng gõ đầu Thường Ân vài cái, sau đó chậm rãi kéo hắn ngồi sát cạnh mình, tay trái từ từ duy chuyển trên bản đồ đã được mở rộng ra đặt ở tảng đá.
- Đây là toàn bộ địa hình của bí cảnh này, chỗ chúng ta đang dừng chân là ngọc châu bên đây, chắc hẳn đám người theo ngươi đã bị lạc sang viên bên kia rồi.
Toàn bộ nguồn lực của bí cảnh đều dựa vào long nhãn để duy trì vì thế muốn biết nơi này rốt cuộc sảy ra chuyện gì thì chỉ còn cách đến long nhãn một chuyến.
Mau đi thôi, thời gian có hạn.
Thường Ân đẩy cánh tay vẫn còn vững vàng kê trên vai bản thân, có chút ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao ngươi lại có tấm bản đồ này?
Tuyết Nam gấp lại tấm bản đồ cho vào trong lớp áo, sau đó nhẹ nhàng phe phẩy quạt.
- Báu vật nhặt được trên đường đánh quái thôi.
Xuất phát.
Thái dương thấp thoáng trên bầu trời, chẳng có một chút động tĩnh nào muốn di chuyển, Thường Ân men theo con đường mòn chậm rãi tiến tới địa điểm đã định.
Xa xa, quạ đen vỗ cánh, lông vũ tung bay hoà vào trong cơn gió lốc cuốn đi tứ phía, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay của hắc y nhân.
Hắc y nhân đứng trên nhánh cây, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay người phía trước, từ tốn cất lời:
- Đệ tử ngoan, gặp nhau rồi.