Nam Phụ Ta Đây Không Làm

chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gió lạnh từng cơn kêu gào mạnh mẽ, báo hiệu mùa đông đang đến gần, đẩy theo tầng tầng lớp lớp mây đen dày đặc, che khuất đi ánh trăng huyền ảo trên nền trời.

Băng phong bẻ gãy ngọn cây, xào xạc trên đỉnh mộc lâm còn sơ xác vài phiến lá úa.

Lúc này trời đã tối đen như mực, ánh trăng cuối cùng cũng chịu thua trước bức tường hắc vân chắc chắn, lặng người ngủ yên trong tiếng ca vang của quạ rừng.

Canh năm, gió vẫn không ngừng thổi.

Trên con đường hiu vắng đơn độc, lặng lẽ xuất hiện chiếc đèn lồng nhỏ, lộc cộc vang lên bước chân người hoà vào hương bánh bao thơm ngất.

Rì rào vài tiếng một tràng gió thổi qua dập tắt ánh nến đáng thương trong đêm tối thăm thẳm, con đường lại trở lại với dáng vẻ u ám ban đầu, chiếc đèn lồng mất đi ánh sáng nằm lẳng lặng trên giá của xe đẩy, âm thanh lộc cộc vốn còn vang văng vẳng bây giờ tựa như biến mất theo làn gió tan vào hư vô ảo ảnh.

Không âm thanh, không bóng dáng, không tiếng động, chỉ còn tiếng gió nặng nề rít lên, hoà vào hương bánh, đẩy ra xa tựa như giọng cười ai oán trong đếm tối tĩnh mịch.

Thường Ân ngồi cạnh cửa sổ, đón ánh nắng yếu ớt của mùa đông.

Hắn đưa tay xoa xoa đôi môi khô khốc, cảm thụ khí lạnh xuyên qua lớp y phục thấm nhuần vào trong da thịt, đại não.

Mặc dù nói tu chân giả không sợ lạnh, không sợ đói tuy nhiên thần hồn bên trong cỗ thân thể này thật ra cũng chỉ là người bình thường, mà đã là người bình thường thì không có ai ngốc đến nỗi nhịn ăn để sống qua ngày.

Nghĩ nghĩ, Hạ ảnh đến cầm lấy chiếc bánh còn nghi ngút khói, xé ra một miếng cho vào miệng.

Vị bánh thơm nồng, ngọt ngọt chạm đầu lưỡi, hơi ấm tỏa ra xua tan đi cái giá lạnh bên ngoài, có điều một chút ngon miệng Thường Ân cũng chẳng cảm thấy được.

Vứt lại chiếc bánh ăn dang dở, hắn khẽ xoay đầu vừa hay lại bắt gặp một màn chàng chàng thiếp thiếp.

- Trời trở lạnh, huynh nhớ giữ gìn sức khỏe nếu không vết thương khó có thể khôi phục hoàn toàn.

- Ta đã biết.

- Còn nữa, ngày mai muội sẽ hầm canh đem qua đây, nói xem huynh thích ăn gì.

- Tùy ý muội, ta không ý kiến.

Như Ngọc đứng dậy, lấy vài lọ thuốc cho vào hộp sau đó tiện tay mang ra một bát canh còn đang nghi ngút khói.

Nàng khẽ thổi vài hơi, đem khói trắng vốn bay theo quỹ đạo liền bị tường chắn tảng ra xung quang một màn sương mỏng.

- Muội về trước, mai lại tới thăm huynh, nhớ phải uống hết chỗ canh này đấy.

Mang theo nụ cười duyên dáng, quyến rũ, Vương Như Ngọc xoay người, khẽ cúi đầu trước Thường Ân sau đó lặng lẽ đẩy cửa ra ngoài.

Nhìn bóng dáng thiếu nữ đang dần khuất dạng, Thường Ân nâng mí mắt, đổi tầm nhìn sang thiếu niên vẫn còn an ổn nằm trên giường, chỉ thấy bát canh vốn còn đầy đặn giờ đây ngay cả khói cũng bị nuốt vào dạ dày.

Hạ ảnh đế nhếch môi, khinh thường lườm xéo đệ tử.

Ha.

thật chẳng chút tiền đồ nào, vừa mới kêu ngươi uống thì ngay cả giọt nước ngươi cũng không chừa lại, cái gì mà đại quân tử, cái gì mà ma đầu giết người không gớm tay thật ra cũng chỉ là tên cuồng thuê loại nặng.

Bắt gặp ánh nhìn không mấy thiện cảm của sư tôn, Thiên Phong khẽ cười, y đặt lại chiếc bát lên bàn, có chút ghét bỏ phủi tay, sau đó nhẹ nhàng bước xuống, lấy chiếc áo bên cạnh từ từ đắp thêm lên người Thường Ân.

- Sư tôn, trời lạnh đừng nên ngồi gần cửa sổ.

Đôi tay y chạm lên người Thường Ân, sau đó lại như thói quen cũ vuốt nhẹ mái tóc dài mượt của hắn.

Dường như cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, y cầm lại sợi dây chiếc mặt nạ nhẹ nhàng kéo tuột.

Lớp ngụy trang không có điểm tựa từ từ trượt xuống, để lộ khuôn mặt nam nhân phía sau.

Bên ngoài một nhánh lá long nhãn rơi xuống, đẩy tràng gió lùa qua khung cửa sổ, chạm nhẹ lên da mặt Thường Ân.

Nhiệt độ có chút thay đổi đột ngột khiến thân thể hắn không tự nhiên khẽ run lên.

Thường Ân không bằng lòng cau mày nhìn Thiên Phong, sau đó nhặt lại chiếc mặt nạ vứt lên bàn, dáng vẻ nhìn ra có chút giận lẫy.

Thiên Phong bỗng phì cười, y chà sát đôi tay lại với nhau áp lên má người phía trước.

- Sư tôn, người lạnh quá

Nói nhảm, trời mùa đông có thể không lạnh sao.

Ta cũng không có số hưởng như ngươi, suốt ngày ủ mình trong chăn ấm, ngay cả thức ăn, nước uống đều có mỹ nhân dâng tới, ấm áp như vậy, tốt đẹp như vậy làm sao có thể hiểu cảm giác lạnh lẽo này.

Có điều những lời này hắn cũng chỉ dám nói trong lòng, mắc công lại dễ nảy sinh hiểu lầm rằng hắn đố kị với nam chính, Thường Ân hắn mới không thèm đố kị.

Mặc kệ đôi tay còn áp trên má, Thường Ân mở miệng, chậm chạp cất lời.

- Vết thương sao rồi?

- Đã tốt hơn rất nhiều, không còn cảm thấy khó chịu nữa, đệ tử dường như còn nhận thấy công lực mình cũng có chút tiến bộ hơn.

Cái gì mà có chút tiến bộ hơn rõ ràng là tăng cao hơn rất nhiều.

Mỗi bữa Như Ngọc đều mang canh tới, không cần hỏi thì hắn cũng dám chắc trong đó có chứa linh tuyền rồi.

Bất quá, thứ đó quả thật hiệu quả, chỉ mới mấy tháng, Thiên Phong đã có thể phục hồi nhanh như vậy, có điều để đạt được kết quả như hôm nay hắn cũng không biết tốn bao nhiêu sức lực.

- Vậy thì tốt, xem ra Như Ngọc rất có bản lĩnh, ta nghĩ sau này tiền đồ cô ta có thể dễ dàng mở rộng.

Thiên Phong không trả lời, y quay đầu nhìn chằm chằm vào chiếc bát trống rỗng, mày đen khẽ nhíu.

Kì thật y đã nhận ra điều bất thường từ lâu, lí nào một người vô danh như ả lại có khả năng chữa trị bất phàm như vậy.

Có điều, Thiên Phong cũng không phải là hảo hán, cương trực hành động, chỉ cần những gì có lợi cho bản thân y đều tình nguyện làm, tỉ như phải cười cười nói nói chấp nhận người phiền phức như Vương Như Ngọc bước chân vào nơi vốn chỉ có sư tôn và y chung sống.

Bất quá,

Tính kiên nhẫn của y vốn rất tốt, ngay từ lúc mới sinh ra đã tốt hơn người thường, sống trong sự chửi rủa nhiều năm y cũng dần học được bộ mặt giả tạo.

Những thứ vẫn còn giá trị dù chỉ một chút cũng phải tận dụng đến cùng, kể cả thứ đó có đẹp đến mấy, với y ngoài sư tôn ra còn lại chỉ đơn giản là vật phẩm.

Mùa đông, mùa của sự tĩnh lặng, ngoài âm thanh lạnh lẽo tháng cối năm thì cũng chỉ có vài tiếng chân vội vã bước trên đường.

Lúc này Thường Ân đang nhâm nhi tách trà nóng, bắt chéo hai chân, cẩn thận điều khiển Thiên Phong ra sức thu dọn hành trang.

Nói thu dọn, bất quá cũng chẳng có gì, ngoài một ít tiền lẻ cùng hai bộ đồ thì vật khác đều không mang theo.

Các ngươi chắc là đang thắc mắc ta thu dọn hành trang làm gì đúng không.

Ha.

chính là cùng đệ tử ngoan của ta đi du lịch đó.

Khụ khụ không đùa nữa, thật ra ở Hà Sơn thôn đang nổi ra dịch bệnh, người trong làng dần chết không rõ nguyên do nên nhờ tu sĩ tiên môn xuống núi giải quyết.

Cũng may dịch bệnh này theo nguyên tác cũng không có gì to tác, chẳng qua chỉ là cái bàn tay vàng cho nam chính tu luyện, vì thế mặt kệ trời lạnh Hạ ảnh đế vẫn cong lưng thu dọn hàng trang xuống núi.

Quả không hổ danh là sư phụ tốt, luôn lo nghĩ cho đồ đệ.

Trong khi Thường Ân vẫn còn đang tự luyến, trơ mắt mơ mộng thì bên này Thiên Phong đã thu dọn xong, y kéo kéo góc áo sư tôn như vẻ đã sẵn dàng.

Thu lại nét mặt trơ trẻn, Thường Ân không chút xấu hổ bỏ lại tách trà, cất chân bước đi.

Kể sau lần bị Thiên Phong bắt gặp hắn đang quằn quại như cá mắc cạn thì cái mác uy nghiêm gì đó cũng bị tháo ra mất, hắn bây giờ trước mặt đệ tử mình không khác gì ông chú biến nhác, hình tượng hoàn toàn sụp đỗ.

Có điều nhìn dáng vẻ sư tôn lúc này, Thiên Phong không khỏi có chút vui mừng, vì y biết ngoài y ra không ai có thể thấy dáng vẻ này của sư tôn, ngoài y ra, đúng chính là ngoài y ra.

Bước khỏi Tuyệt Nhất sơn, Thường Ân lấy lại dáng vẻ băng lãnh vốn có, hướng đám đông đang tụ tập đi đến.

- Sư thúc, người tới rồi.

Từ Kiệt vui vẻ hét lên nhanh chóng chạy đến vừa hay đụng phải Thiên Phong đang đứng trước mặt, cậu có chút ngại ngùng xin lỗi sau đó lại lui ra.

- Đầy đủ rồi, tất cả xuống núi đi, ta cảm thấy chuyện này có chút kì quái mọi người nhớ cẩn thận.

Nhạc Thanh đưa cho Mạc Diệp cùng Thường Ân mỗi người một túi gấm sau đó lại nói.

- Có chuyện gì nhất định phải cùng hành động, tuyệt đối không được tự ý làm càn.

Sau khi chữ "Rõ" được hô vang thì Nhạc Thanh cũng trở về, bên này chỉ còn lại mấy người hắn.

Không nói không rằng, Mạc Diệp nhanh chóng ngự kiếm bay đi, đám đệ tử cũng hì hục đuổi theo, bây giờ cũng chỉ còn lại Thiên Phong, hắn cùng Từ Kiệt.

- Chúng ta đi thôi.

Nhìn Mạc Diệp rời đi trước, Thường Ân mới dong dả nói, hắn một chút cũng không muốn đi chung với tên này, tuy nói là không tự ý hành động nhưng cũng không nói là phải ở cùng nhau có đúng không.

Tốt nhất Thường Ân hắn phải tránh xa tên Mạc Diệp này một chút nếu không phiền phức lại bắt đầu.

Mặt trời yếu ớt lặn xuống núi, màn đêm yên tĩnh dần hiện ra, trên nền trời, vài bóng trắng ngự kiếm lướt qua tựa thần tiên du ngoạn trong gió bấc lạnh buốt.

Truyện Chữ Hay