Nam Phụ Rất Khả Ái

chương 48

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thấy cậu không tỉnh lại bốn người thở phào một hơi đặt cậu trên sofa không quên lót một miếng êm ở phía dưới, quay lại nhìn Dương Thần như muốn giết người.

" Tên khốn nhà cậu có phải biết trước ba bà chị đến mới chạy trước phải không hả" Thiên Tâm nắm lấy cổ áo anh mà mắng. Anh chỉ quay đầu qua chỗ khác cười ha hả anh đâu biết đó là mấy người không chịu đi chứ anh không biết gì hết nha.

Cái đó là anh mai mắn ha ha, Chí Hạo nhìn Dương Thần hỏi:" Em ấy ngủ được bao lâu rồi" Dương Thần đưa mắt nhìn y :" Mới ngủ đây thôi, hình như em ấy rất mệt" Chí Hạo ầm ừ một cái.

Anh nghiêm túc nhìn ba người kia nói:" Tôi có chuyện muốn nói" Chí Hạo, Thiên Tâm, Dương Lâm đưa mắt nhìn anh.

" Trước tiên ta phải ra chỗ khác nói chuyện" anh đưa mắt nhìn cậu đang ngủ trên sofa.

Bốn người ra ngoài đến một phòng mà cậu đã chuẩn bị cho anh, trong phòng không khí có chút lạnh.

Anh ngồi trên ghế chống tay nói:" Công ty em ấy có thành phần bất hảo" ba người nghe thấy liền nhíu mày:" Nhắm đến chúng ta, không nhằm đến em ấy" nghe được câu này nữa ba người đen mặt.

" Nếu chúng ta mà dính dáng đến thành phần đó thì coi như xong, lúc nãy các người không thấy em ấy đáng sợ đến mức nào đâu" anh nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo kia chợt nổi da gà bảo bối đôi khi rất đáng sợ.

" Theo như em nói thì chúng ta không dính dáng là được, nếu thành phần đó cố tình thì ta không cần phải nương tay" Dương Lâm lên tiếng.

Dương Thần cười khúc khích:" Đúng rồi đó anh trai, đừng dính dáng đến tên đó thì hơn tên đó làm cho người ta buồn nôn" nói thật khi tên đó ngã vào anh thì anh cảm thấy buồn nôn đến chi là bảo bối chứ. Bảo bối chán ghét người đều có lí do của nó hết.

Chí Hạo ngồi một bên lẳng lặng nghe:" Trong công ty của em ấy đảm nhiệm không nên có thành phần bất hảo" giọng nói có chút chán ghét tên đó muốn chia rẽ các anh và bảo bối!! Thật đáng chết.

Khó khăn mới tìm được bảo bối về mà bị một tên ghê tởm như thế chai cắt sao? Thật đáng khinh thường.

Bốn người bàn luận xong cũng là lúc cậu tỉnh dậy, không biết vì sao nhưng cậu có cảm giác như có thứ gì đó kinh tởm xung quanh mình. Nhìn xung quanh một nơi tối đen như mực, không một tia sáng gì vậy? Mình bị bắt cóc rồi hả??!

Ngó xung quanh, thường thì cậu sẽ nhìn thấy trong bóng tối có ai đã bịch mắt cậu thì phải cậu không nhìn thấy gì cả. Tiếng cửa mở ra cậu ngẩn đầu nhìn nhưng không hề thấy gì chỉ có thể nghe, rất nhiều bước chân có một tiếng bước chân nhẹ hơn những nước chân còn lại.

Cậu nhíu mày hình như cậu biết đó là ai rồi, Nạ Luy bước vào nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ cười nói:" Chào~ chủ tịch không ngờ mày lại có ngày hôm nay đấy" không không đáp lời bình tĩnh ngồi trên ghế đang bị trói lại.

Nạ Luy tức giận tán cậu một cái' CHÁT' âm thanh vang vọng trong căn phòng to lớn lại tối tâm. Bị tán cậu không rên không khóc bởi vì trước kia cậu quá quen với nó rồi, không có gì phải khóc phải đau cả.

Nạ Luy phủi tay :" Đúng là đồ dơ bẩn đồ không có cha mẹ như mày lại dám đi quyến rũ đàn ông à" tim cậu đập mạnh một cái tay cựa quậy một chút nhưng sao đó dừng lại không có cha mẹ? Cậu cười lạnh một cái:" Một tên như tao không có cha mẹ thì sao? Tao có thể xây dựng sự nghiệp của mình. Còn mày? Một tên lên giường với mọi tên đàn ông không phân biệt thự gì mày xem ai là thứ dơ bẩn đây" nói xong cậu cười ha hả.

Nạ Luy nắm chặt tay tán cậu mấy cái tức giận hét lên:" IM ĐI,ĐỒ ĐĨ MÀY KHÔNG CÓ QUYỀN ĐỂ NÓI CHUYỆN Ở ĐÂY" cậu không hề nhúc nhích để cho tên đó làm gì thì làm.

Tên đó đánh cậu một hơi xong dừng tay liếc mắt nhìn mấy tên đô con ở đằng sao cười sảng khoái:" Chúng mày thích làm gì với thằng đĩ này cũng được" mấy tên đô con nghe thấy liền tiến đến gần cậu.

Cậu cười khúc khích:" Nạ Luy"

Nạ Luy khi nghe cậu gọi thì kinh hãi quay người lại chỉ nhìn thấy cậu đang bị trói trên ghế đưa mắt nhìn mình, tuy bị bịch mắt lại nhưng Nạ Luy có thể biết được đằng sao tấm bịch mắt kia là một ánh mắt tràn đầy sát khí.

" Mày nghĩ khi mày đi mày sẽ ra sao không? Hửm!!" Thanh âm như ác thiên vang lên ngọt ngào nhưng lại tràn đầy nguy hiểm. Nạ Luy nhìn cậu thì thấy cậu lại cười:" Nạ Luy ơi Nạ Luy mày có thể đánh giá thấp tao nhưng mày đừng có đánh giá thấp các anh ấy" Nạ Luy như hiểu ra được vấn đề nhanh chóng chạy đi nhưng đã trễ hàng trăm chiếc xe đã vây quanh nơi đây.

Trên xe những người mặt áo đen tay cầm xúng, Dương Thần, Dương Lâm, Chí Hạo, Thiên Tâm,không ngoại lệ Tư Lý cũng có ở đây.

Khi bốn người nhìn thấy cậu đang bị trói trên ghế xung quanh còn có mấy tên đô con lập tức Tư Lý, Chí Hạo nổ súng bằng chết chúng. Cậu nghe thấy tiếng súng thì giật mình gì vậy có ai giết người hả??? ( Câu hỏi ngây thơ làm sao chồng em giết đó ).

Cậu không thể nhìn thấy gì chỉ có thể ngồi im ở đó, bốn người thì thấy trên người cậu toàn là vết thương cậu thì không có phản ứng gì làm cho bốn người tức điên lên.

Giải quyết những tên đó xong Tư Lý liếc nhìn Trình Đăng lạnh giọng ra lệnh:" Nhốt tên đó lại sống không bằng chết" Trình Đăng nhanh chóng bắt Nạ Luy nhốt vào ngục.

Nạ Luy hét lên:" Tư Lý anh quên em rồi sao? Là em là em Nạ Luy đây người mà anh yêu đây anh không nhớ em sao?!!" Đưa mắt nhìn Tư Lý nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt của hắn lạnh lẽo không một tia cảm xúc. Nạ Luy chỉ có thể bị kéo đi.

Tư Lý vào trong nhanh chóng cởi dây trói cậu ra xem xét tình hình. Dương Thần, Dương Lâm, Thiên Tâm,Chí Hạo đang xem xét cậu có tổn hại gi hay không.

Tư Lý nhanh tay cởi bỏ thứ che đi đôi mắt kia, cậu nhìn thấy được có chút sáng cậu nhíu mày.

Chí Hạo lo lắng hoi:" Tử, em không sao chứ"

Cậu nhìn y cười nói:" Không sao, chỉ là có đau một chút" cậu đưa tay xoa xoa má của mình. Có chút đau tên đó đánh gì mà mạnh tay vậy không biết.

Cậu định ngồi dậy thì ánh mắt cậu nặng trĩu, cậu ngất đi trong vòng tay của Tư Lý. Bốn người nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện, à không đến chỗ của Tư Lý. Tân Sơn là bác sĩ, khi Tân Sơn nhìn thấy đại tẩu bị thương khắp người thì chấn kinh. Tên khốn nào lại dám làm đại tẩu của bọn này ra thành thế này chứ hả.

Tô Bảo mới làm nhiệm vụ về thấy đại tẩu bất tỉnh thì lo lắng chạy theo xem có sao không, Triều Tính cũng đi theo họ. Vợ của lão đại mà có chuyện thì thế giới ngầm cũng không còn.

Tân Sơn kiểm tra cho cậu, trên chân và tay cậu bị một thứ gì đó cứa vào rất sâu làm mất máu rất nhiều. Tân Sơn tức giận khi nhìn thấy vết thương này khi ở trên cơ thể của đại tẩu.

Tên gây ra chuyện này phải giết.

Bốn tiếng cứ như vậy mà trôi qua, Tân Sơn cố hết sức để trửa trị cho cậu một cách tốt nhất. Bốn người kia lại mang tâm trạng phập phồng lo lắng lỡ như cậu xảy ra chuyện thì bọn họ phải làm sao.

Họ quá sơ xuất khi để cậu một mình, là sự bất cẩn của họ. Họ không muốn có được sự tha thứ nhưng làm ơn cậu đừng xảy ra chuyện gì cả.

_______________________________________________________________________________________

Truyện Chữ Hay