Nhìn cậu như vậy làm lòng anh không chịu nổi mà đưa tay lên đầu cậu xoa xoa.Y mỉm cười nhìn cậu y cười với cậu làm cậu thấy ngại ngùng nên quay đầu tránh đi.
Y nhìn cậu nói:
" Thật sự không nhớ tôi sao ?"cậu ngây thơ gật đầu nhìn y. Y không kiềm được mà lấy tay che khuôn mặt của mình, sao mà cậu lại dễ thương như vậy chứ, ai chịu nổi đây hả.
Cậu nhìn y che mặt nghiêng đầu khó hiểu, đôi mắt chớp chớp hai cái, y nhìn thấy hành động này máu mũi lại chảy ra rồi.
Cậu nhìn thấy máu liền lấy tay lau giúp y, tay chân cậu luống cuốn không khác gì y cả, nhưng cậu lại khóc nữa rồi.
Vậu vừa khóc vừa nói :
" Đừng chảy máu mà. .. hức... đừng chảy nữa mà hic." nghe thấy câu khóc y cảm thấy lòng mình đau đớn.
Lau đi máu y mỉm cười nhìn cậu nói:
" Tôi hết chảy máu rồi em cũng nên nín khóc đi chứ tiểu Tử " cậu thấy trên người y không còn máu nữa liền nín khóc.
Đưa tay lên đánh y vài cái trách móc nói:
" Sau này không được chảy máu nữa đâu".
Nhìn cậu trách mắng mình như vậy làm anh cảm thấy vui vẻ. Đỡ cậu ngồi dậy, ngồi yên trên giường không cho cậu đi đâu hết.
Còn y thì đi lấy cháu mà bà đã chuẩn bị, lấy cháu về nhìn cậu ngoan ngoãn ngồi trên giường không nhốn nháo thì mỉm cười nói :
"tiểu Tử hôm nay thật ngoan a~~"nghe thấy giọng nói của y cậu cười nhẹ nhàng nói :
" Tử Tử rất ngoan a ".
Nhìn thấy cậu cười,y muốn hôn cậu quá đi nhưng phải kiềm chế, không thôi cậu sợ mất.Bưng cháo đến giường đút cậu ăn từng miếng, cậu nói nóng nên y đã thổi nguội nó rồi mới đút cho cậu ăn, nhìn cậu ăn giống như mèo con sợ nóng vậy y cười nhẹ nhìn cậu ăn.
Ăn xong cậu được y đẩy ra ngoài ở trong phòng mãi cũng không tốt lắm. Cậu ngồi trên chiếc xe lăng được y đẩy từ nơi này đến nơi khác, y cảm thấy vui vẻ khi được ở bênh cậu. Còn cậu thì không hiểu vì sao cậu lại đến nơi này, cậu cũng không muốn biết vì sao mình ở đây cậu chỉ cần có người ở bênh yêu thương cậu là đủ lắm rồi.
Y đẩy cậu đến một vườn hoa, hương hoa bay khắp nơi mùi hương rất dễ chịu, cậu nhắm mắt tận hưởng hương thơm của hoa.
Nhắm mắt cảm nhận nó, cậu mỉm cười nhìn y. làm cho y lòng bồi hồi không thôi.
Cậu nhìn y nói'
" Hai chúng ta từng quen nhau sau?" câu hỏi bây làm cho y hơi hụt hẫng, cậu không nhớ y thì bây giờ nhớ y đi đừng bao giờ nhớ đến chuyện lúc xưa nữa.
Y cười ôn hòa đáp:
" Chúng ta quen nhau từ năm trước, nếu em không nhớ thì cũng không sau, em cũng không cần nhớ chuyện trước kia làm gì đâu. em bây giờ là tốt nhất, đừng nhớ bất cứ điều gì về chuyện trước kia nữa, được không?".
Cậu nhìn y gật đầu ánh mắt xa săm nhìn bầu trời đang ngã đêm.
Y đưa cậu trở lại phòng bệnh, bác sĩ cũng đã đến kiểm tra cho cậu. Nói cậu có thể xuất viện sau tuần nữa.
Mỗi ngày y đều đến đây, đến nói chuyện cùng cậu dẫn cậu đi chơi, còn độc chuyện cho cậu ngủ.
Cậu rất vui khi y ở bênh cạnh mình, muốn y đừng rời xa mình, cứ ở bênh mình như vậy.
Chớp mắt tuần trôi qua nhanh chóng, cậu cuối cùng cũng trở về nhà được rồi. Cậu không thích mùi thuốc sát trùng của bệnh viện chút nào cả, bà và y đưa cậu về nhà. Nhưng không về nhà bà mà là về nhà y, y đã nói với bà là hãy ở nhà cháu đi, ở với cháu cháu sẽ dễ chăm sóc cho Tiểu Tử hơn nghe vậy bà đồng ý.
Tuy cậu chưa được phép tháo băng trên mặt ra nhưng cậu không bị ảnh hưởng gì lớn cả. Cơ thể cậu dần bình phục, chỉ là khuôn mặt của cậu bình phục hơi lâu một chút, cần y phải thay băng giúp.
Hôm nay được về nhà làm cho cậu rất hào hứng nga~. Cậu được y và bà nắm tay đi ra khỏi bệnh viện cậu có thể đi lại rồi,tuy không bằng người khác nhưng cậu rất vui khi cậu có thể đi được.
Một chiếc xe sang trọng đã dừng trước bệnh viên, người trong xe bước ra mở cửa cung kính nói:
" Mời thiếu gia lên xe"Y đỡ bà lên xe rồi đỡ cậu lên xe, người lái xe thấy cảnh này liền kinh hãi nhìn thiếu gia, với ánh mắt cùng lời nói của y làm cho quản gia không nói được lời nào :
" Giữ mồm miệng cho tốt" giọng nói không một tia cảm xúc nào nói với tài xế. Tài xế như hiểu gì đó cung kính cuối chào y rồi mở cửa cho y vào xe. Bắt đầu lái xe đến nhà y.
Đến nhà vừa vào căn nhà cậu hai mắt tỏa sáng nhìn xung quanh miệng nở nụ cười tỏa sáng nói:
" Tiểu Hạo ~ nơi này to ghê á" cậu chạy khắp nơi trong vườn, chạy một hồi cũng bị y bắt vào trong nhà nghĩ ngơi.
Vậu nhìn y tức giận phòng má nói:
" người ta muốn đi chơi" y bó tay không nói gì được với cậu haizzz. Cậu quá cố chấp nên y không thể làm gì được, đành phải chiều theo ý của cậu.
Chơi một ngày trời, cậu cuối cùng cũng chịu vào nhà ăn cơm, bà ăn trước nên đã về phòng nghỉ ngơi nên bây giờ chỉ có câu và y cùng ăn cơm.
Y đúc cho cậu ăn một cách thuần thục, những gì cậu không thích ăn sẽ không có bất cứ món nào cả. Nhìn cậu ăn ngon miệng y lại muốn thời gian dừng lại muốn cậu ở bênh mình như vậy.
Nhìn cậu ăn bênh khoé miệng dính cơm, y chòm đến liếm khoé miệng của cậu, chợt động tác ăn của cậu dừng lại, đưa mắc nhìn về phía y, y bây giờ hối hận về hành động lúc nảy của mình giá mà y không làm như vậy.
Y khiển trích mình trong lòng, nghe thấy cậu nói :
" tiểu Hạo a, lúc nãy cậu làm gì đấy, đồ ăn còn nhiều lắm a" câu nói của cậu làm cho tâm của y bình tĩnh lại.
Cậu nhìn y cười nói:
" tiểu Hạo a, nhanh ăn đi không thôi sẽ đói"nụ cười thuần khiết ấy y muốn vấy bẩn nó. Muốn nó là của riêng mình, không cho một ai chạm đến.