Người trên xe mở cửa bước xuống chạy đến ôm cậu thật chặt cuối đầu vào hõm cổ cậu tham lam hít một hơi từ mùi hương đặc biệt của cơ thể cậu, cậu vì bị ôm bất ngờ nên không phản ứng kịp mà để cho người lạ mặt kia ôm mình.
Cậu bị ôm hơi lâu còn là người lạ nữa cậu đẩy người kia ra lạnh giọng nói:" Ngươi là ai? thả tôi ra".
Người kia nghe câu nói như vậy mở mắt không thể tin được, người lạ mặt này không ai khác là em họ của cậu, vì khi còn nhỏ hai người ở cùng với nhau nên tính cảm rất thân thiết với nhau, nhưng khi gia đình cậu không còn nữa cậu ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Cũng vì đó nên tình cảm của hai anh em cũng như vậy mà phai mờ trong thời gian năm ấy. Cậu không nhớ người em họ này nhưng người em họ này lại nhớ cậu nhớ rất rõ không quên bất cứ thứ gì về cậu cho dù thời gian đã trôi qua năm.
gười em họ này tên là Nghi Tĩnh, năm anh tuổi đã du học ở nước ngoài, khi anh qua đó anh có một cuộc sống khác những người bạn khác anh cũng có người yêu nhưng anh không cảm thấy hạnh phúc khi ở bên người đó nên anh đã cắt đứt quan hệ với người đó.
Anh nhớ về cậu, cũng là lúc anh nhận ra tình cảm của mình đối với cậu không phải là tình cảm của một người em đối với anh trai mà là yêu đúng Nghi Tĩnh yêu người anh họ của mình Nguyệt Tử.
Không hiểu vì sau khi ở đó anh luôn nhớ về cậu, nhớ những kí ức đẹp đẽ giữa hai người khi còn bé ấy làm anh cảm thấy đau lòng không siết, anh muốn trở về cùng người ấy muốn người ấy là của mình nên anh đã cố gắn hết sức mình để đạt được thành công như bây giờ.
Nghi Tĩnh tuổi
gia thế là con một của Nghi gia ( được làm điều mình muốn không ai có thể ngăn cản), là một tổng tài tự mình xây nên không ai nâng đỡ.
tính cách: tinh nghịch, hoạt bát,....
thích: làm nũng với cậu, làm cho cậu vui.
ghét : ai phá đám chuyện tốt của mình nhất là ' Bạch Liên Hoa'.
Anh buông tay ra cậu thoát khỏi cái ôm cửa người kia liền ngẩn đầu nhìn.anh cũng nhìn cậu nhìn thấy trên người cậu bây giờ, chỉ toàn là bong băng.
Anh nhìn cậu nói:" anh sao lại để bị thương?".
Cậu nghi hoặc nhìn Nghi Tĩnh cậu quen biết hắn ta à? lần đầu gặp sau lại hỏi vết thương của người khác kia chứ!!.
Cậu nhíu mày nhìn Nghi Tĩnh:" không liên quan đến ngươi" giọng cậu lạnh như băng không một chút cảm xúc vào, lúc nảy Nghi Tĩnh không để ý anh ngạc nhiên nhìn cậu từ một con người ngây thơ với đôi mắt như vì sau trên trời giọng nói ôn nhu như thiên thần bây giờ lại trở thành một con người hoàn toàn khác biệt cách xa ngàn vạn lần.
Anh nhìn cậu không nói gì nhìn vết thương của cậu anh cảm thấy tim mình đau nhói, vết thương này hẳn là tự anh ấy gây ra nhưng kẻ nào lại dám biến anh ấy thành bộ dạng như bây giờ?
______________________________________________
lại gặp mọi người rồi nà.