Đến căn tin của trường học thấy xung quanh bàn tán điều gì đó làm cho rất khó chịu, nhíu mày nhìn những con người đang đăm đăm nhìn cậu mà bàn tán, Chí Hạo thấy cậu nhíu mày liên cho bọn người xung quanh một cái liếc mắt lạnh như băng dám nhìn bảo bối của tôi à không có cửa đâu.
Người xung quanh nhận được ánh mắt của y thì không giám bàn tán gì nữa, cũng không dám nhìn cậu nữa trong căn tin cũng im hẳn ra. Ngồi vào bàn ăn các anh đi lấy đồ ăn cho cậu con cậu chỉ việc ngồi đó và chờ thôi. Trong khi chờ thì cậu nghe thấy một âm thanh chói tay từ xa( tay của bé thụ hơi bị thính nha mọi người:))), quay đầu nhìn tiếng phát ra âm thanh thấy một thứ mà cậu không muốn thấy nhất.
Cũng là thứ cậu không muốn dính đến nữ chính cô ta đang ngã ở dưới đất bị mấy bạn nữ xung quanh hành hạ, nữ chính không khóc cũng không phản kháng mà là chỉ chịu đựng. cậu không hiểu tại sao phải chịu đựng ngồi ở đó thì làm được gì nhỉ.
Cậu quan sát nữ chính nhìn thấy moi cô ta khẽ nghếch lên một đường cong như có như không nhưng cậu biết nụ cười của cô ta là gì đắc ý sao? với ai nhỉ.
Cô ta như cảm nhận được ánh mắt xa lạ đang nhìn về hướng của mình liếc mắt nhìn thấy cậu đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cảm không chỉ vậy còn có một thứ trong ánh mắt mà cô không nhìn ra nữ chính nhìn cậu nghi hoặc.
Cô ta đã sống lại từ tuần trước đó vì muốn có một cuộc sống như trước cô ta phải diễn lại một nữa như đời trước.
Cậu nhìn cô ta cô ta nhìn cậu ánh mắt chạm nhau, cậu mỉm cười nhép moi" chào cô nữ chính", cô ta mở to mắt trừng cậu.
______________________________________________
mọi người mình quay lại rồi nà :
xin lỗi vì sự chậm trễ