Cậu Nguyệt Tử một nhà văn không nổi tiếng cho lắm, một lần đi tạp hóa mua vài đồ dùng sẵn tiện mua một cuốn tiểu thuyết ở cạnh cửa hàng tạp hóa.
Mua xong cuốn tiểu thuyết trong nhà sách được nhân viên trong đó nhiệt tình giới thiệu thì cuốn tiểu thuyết trong phút sao đó,vỏn vẹn nằm ở trong thùng rác.
Muốn biết vì sao cuốn tiểu thuyết đó nằm trong thùng rác đấy à, để nói cho nghe.khi cậu nhìn vào cuốn tiểu thuyết kia cậu lật từng trang một của cuốn tiểu thuyết,từng trang từng trang một. đọc từ từ từ từ cuốn tiểu thuyết càng ngày càng ngày cứ nhỏ lại. sao nó nhỏ lại á hả :)) vì cậu nắm cuốn tiểu thuyết một cách mạnh bạo như muốn xé nó ra thành trăm mảnh.
Đọc thôi mà muốn xé nó ra thành trăm mảnh nữa thì không biết ngoài đời sẽ ra sao nhỉ.
Trong cuốn tiểu thuyết viết như sau mình sẽ tóm tắt gọn lẹ dễ hiểu.
Trong cuốn tiểu thuyết sẽ có nhân vật chính và phụ, thường thì phụ thì sẽ hãm hại chính đúng không nhưng không hề, nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết này không hề làm ra chuyện gì ác nhân cả, nhưng không hiểu vì sao lại bị nhân vật chính giết một cách tàn độc nhất.
Còn thứ quan trọng nhất nữa là nam phụ rất chi là giống với cậu, gia đình bình thường không một ai yêu thương cha mẹ mất sớm chỉ còn bà ngoại mà thôi, những điểm này rất giống cậu nhưng có một điều mà cậu hâm mộ nam phụ đó là còn có người chờ về ăn cơm, có người là bữa sáng hằng ngày, có người trò chuyện với khi buồn nam phụ hơn cậu vì điều đó.
Cậu mất hết tất cả khi lên , mất người chăm sóc mình năm dài rồng rã mất đi tất cả cuộc đời của cậu chỉ là một màu đen tối không một chút ánh sáng nào cho cậu thoát khỏi nó.
Cậu muốn có người yêu thương mình,có người để chia sẽ mọi thứ, chỉ vài điều đó thôi cậu cũng cảm thấy thật hạnh phúc rồi. Cho cậu tận hưởng những hành phúc dù chỉ một chút thôi cũng được, trả bất cứ giá nào cậu cũng nhận hết, chỉ cần cho cậu sự ấm áp mà cậu đã mất bấy lâu nay mà thôi.