Trong nháy mắt thấy Mộ Thanh Giác bước xuống, Mị Cơ đã tập trung tinh thần đánh giá đối phương. Rất kỳ quái, tâm tình vốn phẫn nộ lại dần dần biến mất. Ánh mắt đối phương kiên cường, ngũ quan sâu sắc, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng, khi hắn nhìn về phía mình thì chỉ trong chớp mắt có một loại áp lực đến hít thở không thông, làm cho người ta muốn thần phục y. Đó là cảm nhận mà Mị Cơ thường thấy trên người Tiêu Lâu, là loại khí thế bễ nghễ của cường giả.
Thật là một cảm giác kỳ quái. Mị Cơ cảm thấy khó hiểu, bởi vì nàng có thể cảm nhận được rõ ràng đối phương nhiều nhất chỉ có tu vi Tích Cốc kỳ, đối với một tu sĩ đang ở cuối Linh Tịch kỳ như nàng mà nói thì căn bản không đáng nhắc tới.
Đột nhiên nảy sinh hảo cảm không rõ với thanh niên này, Mị Cơ ném một ánh nhìn mị nhãn như tơ về phía y, vô cùng mềm mại nói: “Ai yo, vị lang quân này, đừng ghen mà. Ta cam đoan về sau sẽ không đụng vào nam nhân khác, chỉ có mình ngươi thôi còn không được sao?” Thanh âm kiều mỵ, tư thái mê người, giống như một thiếu phụ đang làm nũng với tình lang của mình.
Lời vừa nói ra, quần chúng vây xem đều cười rộ lên.
Tùy thời tùy chỗ đều có thể động dục được, quả thực là tuyệt phối của nam ngựa đực — điều kiện tiên quyết là nàng ta sau khi ‘ba ba ba’ xong có thể nhịn được không ăn tươi nam chính. Tô Bạch một bên não bổ công suất cao, một bên nhìn đôi uyên ương vốn nên ân ái triền miên giờ lại đang trợn mắt nhìn nhau. Thực ra nói trợn mắt cũng không đúng, nhìn Mị Cơ hình như cũng không tức giận nha, chẳng lẽ bà cô này cứ nhìn thấy mỹ nam liền mềm lòng sao?
Trong tiếng cười của mọi người, Mộ Thanh Giác buông mắt nhìn Côn Ngô trên tay, y thậm chí làm như tán thành gật đầu, thanh âm lạnh nhạt, vô cùng tùy ý nói: “Một khi đã như vậy thì chặt đứt hai tay để bồi tội cho sư huynh ta là được.”
Má ơi thiệt hung tàn mà, Tô Bạch kinh tủng. Cho dù không nhất kiến chung tình thì nam chính cũng không thể vừa gặp mặt đã muốn chặt đứt tay Mị Cơ chứ, cái này không khoa học!
Mặc dù có hảo cảm với đối phương nhưng lúc này Mị Cơ cũng đã tức giận, trong lòng cười nhạo thanh niên này không biết tự lượng sức mình, miễn cưỡng che miệng cười quyến rũ: “Lang quân cứ tới đi, đừng có thương tiếc ta nha.”
Nhanh lên baby, xin đừng vì ta là một đóa hoa yêu kiều mà thương tiếc! Tô Bạch bị nội dung vừa mới não bổ ra phun máu đầy mặt.
Mộ Thanh Giác lạnh lùng cười, vung kiếm tiến lên. Mị Cơ rút nhuyễn tiên bên hông, tươi cười yêu mị quất roi, nói là đánh nhau còn không bằng nói là chơi đùa với y. Nhưng dần dần Mị Cơ cười không nổi nữa, động tác cũng nghiêm túc hẳn lên, trên mặt là thần sắc không thể tin nổi, trong mắt còn mang theo bối rối, miệng kêu lên: “Thế mà… ngươi cũng dám!”
Tô Bạch ngưng mắt nhìn kỹ hai người, vừa thấy liền lập tức vô cùng sợ hãi. Nam chính vận hết linh lực trong đan điền, tàn nhẫn quyết tuyệt, từng chiêu đều độc ác, mưa rền gió dữ đánh về phía Mị Cơ, không quan tâm nhuyễn tiên mà đối phương quất tới, chỉ công không thủ, tất cả đều là chiêu thức ngọc thạch câu phần().
Khách trong quán trọ đã chạy trốn khắp nơi, chỉ còn lại có ba người. Tô Bạch thấy tình thế không ổn, muốn tới hỗ trợ. Bất hạnh một cái là nam chính và Mị Cơ đấu đá quá dồn dập nên hắn không dám mạo muội ra tay, đành phải đứng một bên chờ thời cơ, thuận tay thiết lập kết giới để tránh lôi kéo luôn mấy người Bạch Phàm xuống dưới. Mấy người kia hoặc là công lực không cao, hoặc là tính cách nóng nảy, xuống dưới không những chẳng giúp được gì mà còn phải lo lắng thêm.
Tuy bị Mộ Thanh Giác tấn công đến không kịp trở tay nhưng dù sao tu vi của Mị Cơ cũng cao hơn y, chỉ trong chốc lát, bộ quần áo màu lam trắng đan xen trên người nam chính đã rách tơi tả, nhìn rõ mấy chỗ da thịt bị thương bên trong mang theo vết máu đỏ tươi. Cho dù bị thương đến tình trạng này nam chính vẫn không né không tránh, nhiều lần bổ kiếm vào hai tay Mị Cơ, đúng là muốn bất chấp hại đối thủ một mà hại mình mười cũng muốn chặt đứt hai tay nàng ta!
Mị Cơ quả thực bị cách chiến đấu bất chấp tất cả của y làm kinh sợ, mặc dù đang chiếm thế mạnh nhưng có mấy lần ngẫu nhiên suýt bị nam chính đâm trúng, không khỏi căm hận nói: “Lớn lên đẹp trai như thế, hóa ra lại là một tên ngu ngốc sao?” Mộ Thanh Giác coi như không nghe thấy, chỉ tập trung tấn công.
Tô Bạch đứng một bên xem mà vô cùng sốt ruột, nhìn thấy Mị Cơ quất roi hướng tới cổ nam chính thì rốt cục không nhịn được nữa. Trong nhất thời tình thế cấp bách, hắn tiến lên dùng một tay cầm lấy đầu roi, đồng thời tay kia nhanh chóng lấy ra một lá bùa Hàng Ma cao cấp. Lá bùa màu vàng tự động tìm theo ma khí bay tới chỗ Mị Cơ, xoay quanh người nàng ta, phát ra ánh hào quang màu vàng chói mắt.
Lá bùa này là do Tô Bạch mặt dày mày dạn xin ở chỗ Minh Tịnh chân nhân, vốn định giữ lại để đối phó với Tiêu Lâu, không ngờ hiện tại đã phải dùng tới. Bùa này do Minh Tịnh chân nhân tự tay tạo ra, tu sĩ cuối Kim Đan kỳ, bên trong có không ít pháp lực cho nên muốn ngăn chặn Mị Cơ là không thành vấn đề. Phải biết rằng tu sĩ cấp bậc càng cao thì thực lực càng mạnh, tu sĩ cấp cao dù chỉ chênh nhau một bậc tu vi cũng có thể chiếm ưu thế khi giao chiến.
Quả nhiên khi kim quang() chiếu xuống, thân thể Mị Cơ đột nhiên đau đớn, cả người mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, nỗ lực rút nhuyễn tiên làm bằng tơ vàng về, sau đó vội vàng chạy trốn. Trong mắt Mộ Thanh Giác hiện lên ánh nhìn sắc bén lạnh lẽo, nhân cơ hội bắn mạnh Côn Ngô kiếm ra. Mị Cơ nghe thấy động tĩnh phía sau, chật vật né tránh. Côn Ngô xẹt qua cánh tay phải nàng ta, để lại một vết máu đỏ sẫm chảy dài.
Mị Cơ kêu đau một tiếng, ôm miệng vết thương, quay đầu phẫn hận nhìn hai người rồi mới xoay người biến mất.
Nàng ta vừa đi khỏi, khí thế như bảo kiếm ra khỏi vỏ của nam chính cũng lập tức biến mất, lảo đảo một cái. Tô Bạch nhanh tay lẹ mắt đỡ y, nhìn nam chính xiêm y rách nát, tóc tai rối loạn, mình đầy thương tích, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác hỗn hợp vừa thầm oán phẫn nộ vừa đau lòng, bất giác mở miệng giáo huấn: “Sư đệ à, ngươi đừng lỗ mãng như vậy chứ.”
Nam chính chẳng để ý tới lời trách cứ của hắn, kéo lấy tay phải Tô Bạch. Trong lòng bàn tay mềm mại trắng nõn như ngọc rõ ràng có một vết thương dữ tợn. Bởi vì đỡ lấy một roi sắc bén nên da thịt bị đánh rách, chảy máu đỏ sẫm. Vừa rồi tâm trạng căng thẳng nên không chú ý, hiện tại nhìn thấy thì chính bản thân Tô Bạch cũng bị hoảng sợ, mẹ nó, vốn đang định gọi đồ ăn, giờ tay thế này thì ăn kiểu gì được nữa?
Không đợi hắn oán giận xong đã bị động tác kế tiếp của nam chính làm cho khiếp sợ không nói nên lời. Chỉ thấy nam chính mềm nhẹ nắm bàn tay bị thương của hắn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào lòng bàn tay hắn, thấy hắn co rúm lại theo bản năng thì động tác càng thêm dịu dàng, hơi hơi cúi đầu, thành kính khẽ hôn lòng bàn tay Tô Bạch. Cánh môi ấm áp nhẹ nhàng chạm vào da thịt, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, lại khiến trong lòng Tô Bạch sợ run.
Da thịt bị thương càng thêm mẫn cảm, thân thể Tô Bạch khẽ run rẩy, cảm thấy có một dòng điện thật nhỏ từ lòng bàn tay chạy thẳng tới tim, khiến cho nửa người hắn đều tê dại.
“Ra tay vẫn còn nhẹ…” Nam chính ôn nhu nỉ non.
Tô Bạch: ⊙o⊙! Có phải ta vừa nghe được chuyện gì đó rất đáng sợ không nhỉ!
Qua một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại, câu nói kia của nam chính hẳn là nhằm vào Mị Cơ, lúc này hắn mới yên lòng, mịa, cứ tưởng nam chính muốn giết chết ta chứ.
Phất tay thu Côn Ngô lại, nam chính vận dụng linh khí quá độ nên cả người đều tái nhợt suy yếu. Tô Bạch nhìn mà thấy không đành lòng, vừa cảm kích vừa áy náy, cảm giác như mình kéo thêm phiền toái cho đối phương nên ngoan ngoãn giúp đỡ nam chính trở về phòng (hử?!).
Thấy hắn như thế, khuôn mặt tái nhợt của nam chính lại hơi hơi mang ý cười: “Sư huynh đừng nên tự trách, Thanh Giác không sao cả.”
Cả người chằng chịt vết thương còn nói là không sao? Tay phải Tô Bạch bị thương, đành phải dùng tay còn lại đỡ y. Cầu thang không rộng lắm, hai đại nam nhân đi song song thì hơi chật. Thân thể nam chính không biết là cố ý hay vô tình dựa sát lại, hai tay ôm thắt lưng hắn, đầu gần như đặt bên gáy hắn, Tô Bạch lại không hề thấy nặng.
Khoảng cách gần như vậy, hơi thở của nam chính phả lên da thịt, Tô Bạch ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhíu mi vừa định mở miệng lại nghe nam chính suy yếu không chịu nổi hấp hối nói: “Sư huynh… Đau đầu.”
Tô Bạch lập tức càng thêm áy náy, nói cho cùng người ta là vì mình mới bị thương, gối lên vai mình thì đã làm sao? Ôm thắt lưng mình thì đã làm sao?
Bởi vì tư thế không tiện nên hai người đi tương đối chậm, lúc mở cửa hơi lớn tiếng khiến cho Nhạc Linh Nhi ở phòng đối diện thò đầu nhìn qua, thấy hai người như vậy thì sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, kinh hô: “Mộ sư đệ, đại sư huynh, mọi người bị thương?” Vội vội vàng vàng chạy tới muốn đỡ nam chính.
Mộ Thanh Giác khéo léo tránh tay nàng ta, “Không dám phiền sư tỷ, khụ…” Hai tay ôm eo Tô Bạch càng thêm dùng sức, thân thể lung lay sắp đổ rất đáng thương. Tô Bạch quả nhiên kinh hoảng, cũng mặc kệ Nhạc Linh Nhi, trực tiếp nửa ôm nửa dìu y vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Tô Bạch cau mày ngồi cạnh giường, lấy hết thuốc trị thương và đan dược trong túi ra, cân nhắc nên dùng cái nào.
“Mộ sư đệ, sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?”. Mộ Thanh Giác nhíu mi không đáp.
Thấy toàn bộ lực chú ý của Nhạc Linh Nhi đều đặt lên người Mộ Thanh Giác, vẻ mặt quan tâm thì Tô Bạch không khỏi chua xót. Cảm giác này tựa như khuê nữ mình tỉ mỉ che chở nuôi lớn đảo mắt một cái đã chạy theo một sinh vật tên là con rể. Nguyên chủ vừa như anh trai vừa như phụ thân chăm sóc ngươi một thời gian dài như vậy, sau khi ta tới cũng coi ngươi như em gái, hiện tại sao ngươi lại chỉ biết quan tâm một người ngoài mới quen chưa lâu chứ, tay ta đau đến run rẩy cũng chẳng thấy ngươi quan tâm một câu. Aizz, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi!
Nhạc Linh Nhi thấy hai người đều không để ý đến mình thì có chút bực mình. Nhìn đan dược trong tay Tô Bạch, biết là định cho Mộ Thanh Giác dùng, nàng muốn kéo gần quan hệ với Mộ Thanh Giác liền đoạt lấy thuốc trị thương và đan dược, nói: “Đại sư huynh cứ về nghỉ ngơi đi, Mộ sư đệ có muội chăm sóc là được rồi.”
Động tác của nàng chạm vào miệng vết thương khiến sắc mặt Tô Bạch tái nhợt, quả thực cũng bị nàng chọc tức đến bật cười, đeo bộ mặt than khinh bỉ nói: “Ngươi biết hết tên chỗ đan dược này không, ngươi có biết số thuốc trị thương này dùng như thế nào không?”
Nhạc Linh Nhi chột dạ nhưng vẫn hất cằm bướng bỉnh: “Ai nói muội không biết.”
Tô Bạch thở dài: “Cho dù biết thì một cô nương như ngươi đi bôi thuốc cho một nam tử, nếu bị truyền ra sẽ hỏng cả thanh danh.” Nghĩ rằng chỉ số thông minh của nàng ta quả nhiên là có vấn đề.
Nhạc Linh Nhi nhận ra mình nhất thời lỗ mãng, vừa rồi vội vàng nên không nghĩ tới nhiều như vậy, lại nhìn trên người Mộ Thanh Giác bị thương nhiều chỗ, cho dù mình đã quyết tâm không lấy ai ngoài y nhưng cũng không nên chữa thương cho y khi hai người chưa định chắc quan hệ. Không sai, trong nhận thức của tiểu sư muội, Mộ Thanh Giác sớm muộn gì cũng là người của nàng, căn bản chỉ là vấn đề thời gian thôi, cho nên vừa rồi mới muốn bôi thuốc cho y.
Mộ Thanh Giác tựa vào thành giường, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Nhạc Linh Nhi: “Ra ngoài.”
Chưa từng bị người ta làm mất mặt như thế bao giờ, Nhạc Linh Nhi ngây ra, “Ngươi nói gì cơ?”
Ánh mắt Mộ Thanh Giác híp lại, bên trong là sát ý không hề che giấu, “Ra ngoài.”
Nhạc Linh Nhi cắn môi, nước mắt rưng rưng, thuận tay ném lại bình thuốc cho Tô Bạch, xoay người che mặt chạy đi.
Đại khái là đã có thói quen dỗ dành Nhạc Linh Nhi nên thấy nàng như vậy, Tô Bạch định đứng dậy đuổi theo. Mộ Thanh Giác nhanh nhẹn kéo tay hắn lại, thản nhiên nói: “Sư huynh?”
Thôi vậy, ở đây còn có một bệnh nhân nữa, Tô Bạch lại ngồi xuống. Lúc này Mộ Thanh Giác mới hơi nở nụ cười, cũng không nhận lấy thuốc trị thương trong tay hắn mà lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở nắp lộ ra thuốc mỡ màu xanh óng ánh bên trong, tràn đầy linh khí, mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Vừa nhìn đã biết thuốc mỡ kia có giá trị xa xỉ, Mộ Thanh Giác lại chẳng chút tiếc rẻ, kéo tay phải Tô Bạch qua, cúi đầu bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương của hắn, động tác mềm nhẹ cẩn thận, bôi xong liền dùng một chiếc khăn màu trắng tinh tế tỉ mỉ buộc lại.
Đối phương bị trọng thương mà vẫn muốn bôi thuốc cho hắn trước, trong lòng Tô Bạch cảm động, cơ mặt căng cứng không có biểu tình gì, chỉ là ánh mắt càng thêm nhu hòa, khiến cho gương mặt quanh quẩn khí chất băng sơn tuyết liên cũng ấm áp hẳn lên. Mộ Thanh Giác dường như cũng cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt hắn, trầm mặc một hồi lâu, lấy tay mình bao lấy hai bàn tay hơi lạnh của Tô Bạch, dùng giọng điệu nghiêm túc chân thành nói: “Nếu có lần sau, sư huynh nhất định không được làm như thế nữa, cho dù thế nào cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt.”
Nghĩa là gặp nguy hiểm ta chỉ cần chạy là được, không cần để ý tới y, giống như câu cái gì mà tai vạ đến đều tự bay đi(), ặc, hình như có chỗ nào không đúng thì phải?
Thấy thần sắc nam chính không giống như đang nói giỡn, Tô Bạch cố sức biểu đạt sự hoang mang của mình: “Tại sao? Ngươi sẽ bị thương.”
Nam chính bỗng nhiên cười: “Bởi vì không muốn sư huynh bị thương.”
Tô Bạch cảm động rơi lệ đầy mặt, mịa, quả nhiên đây mới là con ruột của ta, Nhạc Linh Nhi tuyệt đối là nhặt được!
~
() Ngọc thạch câu phần: ngọc đá cùng vỡ, giống câu lưỡng bại câu thương, nghĩa là cả hai bên cùng chịu thiệt hại.
() Kim quang: đơn giản là ánh hào quang màu vàng đó, mà ta thấy chỗ này để ‘kim quang’ hay hơn.^^~
() Ở đây Tô tiểu thụ đang nói đến một câu hình dung về vợ chồng, đại khái là ta cũng chẳng nhớ rõ nữa, chỉ nhớ ý của nó là: vợ chồng như đôi chim liền cánh nhưng gặp phải tai vạ thì mỗi con bay đi một nơi.
Aki: Chương này ngọt nhỉ?:
_________________