Thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa, chớp mắt một năm đã trôi qua —- Cứ cảm thấy là lạ, không lẽ tác giả ngài vẫn đang xuyên ⊙o⊙!
Tô Bạch tỏ vẻ: Một năm qua ta rất vui vẻ, có trưởng bối thương ta, có sư đệ thân thiết, có sư muội đáng yêu, còn có một tiểu linh thú nho nhỏ, ha ha a.
Hà Thanh tỏ vẻ: Một năm qua ta rất vui vẻ, mỗi ngày luyện kiếm, chăm hoa cỏ, lúc nhàn hạ lại may thêm quần áo cho sư huynh.
Minh Tịnh tỏ vẻ: Một năm qua ta rất vui vẻ, mỗi ngày tu luyện, xử lý chuyện tông môn, dạy đệ tử, uống trà ngắm hoa, ngẫu nhiên đùa giỡn đồ đệ ngoan một chút.
Điền Doanh Doanh tỏ vẻ: Một năm qua ta rất vui… vui quái gì! Mỗi ngày vừa rời giường lại nhìn thấy em gái nào đó ôm mặt cười trộm, đây là dấu hiệu mùa xuân đến sao?
Ha ha, không cần để ý mấy chi tiết đó.
Nói tới một ngày nào đó nửa năm trước, Minh Tịnh chân nhân ngẫu nhiên ý thức được mình còn là chưởng môn, không thể không lo chuyện của tông môn, lại ngại lắm việc, vì thế tìm đại đệ tử của mình tới.
Tô Bạch ôm Đào Bảo, một người một thú đồng thời cương mặt, ngồi chờ sư phụ vô sỉ lừa dối.
Mẹ nó, trước kia rốt cuộc ta uống lộn thuốc gì mà lại có ấn tượng sai lầm rằng sư phụ rất hiền lành hòa ái chứ?!
Lấy sổ sách ra, Tô Bạch báo cáo chi tiêu sắp tới của tông môn, sau đó mặt không đổi sắc nhìn sư phụ mình, ý chính là không cần nói cũng biết, tông môn của chúng ta đã đến loại tình trạng này rồi, mau nghĩ biện pháp a thân! Chúng ta không cần ăn cơm nhưng vẫn cần mặc quần áo a thân! Nếu không nghĩ ra biện pháp gì, chúng ta chỉ có thể trần truồng tập thể a!
Minh Tịnh chân nhân giả bộ ‘khụ’ mấy tiếng, bình tĩnh mở miệng: “Ta tin tưởng đồ đệ ngoan ngươi có thể giải quyết được, ta trông cậy vào con nha.”
Tô Bạch 囧, ngươi định ăn nhờ ở đậu của ta luôn đấy hả? Đừng có nhìn vào vẻ ngoài sáng bóng đầy tiên khí của Vô Thượng tông, bên trong chỉ kém cái nhà dột một chút.
Người tu tiên mặc dù tiết kiệm được một khoản lớn ở phần ăn uống nhưng pháp khí, công pháp, linh thực, đan dược, bùa phép, mấy cái đó đều cần linh thạch có hiểu không? Vô Thượng tông nuôi một đám rảnh rỗi bất tận không thể nào nói nổi có hiểu không? Cố tình là nhóm tu sĩ ngoài việc tìm kiếm đại đạo trường sinh thì chẳng học cái kỹ năng gì khác, muốn mấy người tu sĩ không nhiễm khói lửa nhân gian kia đi quản lý tiền bạc, kinh doanh cửa hàng, quả thực khó khăn như việc bắt đàn ông phải đẻ con vậy.
Đối mặt với một đống sổ nợ rối tinh rối mù, Tô Bạch cấp thiết ý thức được đây chính là thời điểm mình phát huy toàn bộ thực lực.
Làm một học sinh hiện đại có tố chất cao, cứ cho là chỉ tùy tiện học qua mấy khóa về quản lý doanh thu thì cũng quá đủ để đối phó với mấy phàm nhân ngu xuẩn kia rồi.
Vì thế Tô Bạch tiếp nhận hoàn toàn công tác quản lý Vô Thượng tông, cũng trong vòng nửa năm thành công làm cho tiền tiêu hàng tháng của mỗi người tăng lên gấp đôi.
Mà đại sư huynh Tô Bạch cũng nhảy vọt trở thành vật biểu tượng của toàn bộ tông môn, đi tới chỗ nào cũng được cung kính, ai có thể không dùng một viên linh thạch nào chứ?
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời loang lổ xuyên thấu qua cành trúc đang lắc lư, bên cạnh bàn đá, Tô Bạch đang tranh thủ lúc nhàn rỗi để hưởng thụ ánh sáng mặt trời, linh thú có bộ lông mềm mượt như nhung nằm trên đùi hắn.
Ngón tay thon gầy trắng nõn duỗi ra, miễn cưỡng chọt hai má vật nhỏ, “Ưm, mẫu thân.” Đào Bảo mềm mại nhu nhu gọi, đôi mắt to mê man không tiếng động cầu xin tha thứ.
Mẹ! Lại là mẫu thân, ta nói linh thú đều ngu như vậy sao. Tô Bạch đau thương thở dài, cho dù sửa lại bao nhiêu lần, kết quả nó đều trước sau như một gọi hắn là mẫu thân, cuối cùng hắn cũng lười sửa nữa.
Dường như nhận thấy tâm tình mẫu thân nhà mình khó chịu, Đào Bảo lấy lòng cọ cọ Tô Bạch, một bộ dạng ta rất ngoan rất đáng yêu, cầu khen ngợi.
Bàn tay chà đạp mấy lần trên đầu Đào Bảo, Tô Bạch cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn nhiều, quả nhiên lúc không vui liền muốn tìm cách làm cho người khác càng không vui.
“Mẫu thân, Bảo Bảo đói.” Đào Bảo ôm bụng, bẹt miệng, làm ra hình tượng bị đói thê thảm. Thấy cái bộ dạng này, ai sẽ tin nó mới ăn cơm một canh giờ trước, không hổ là Thao Thiết.
Nhận được sự đồng ý trong mắt Tô Bạch, Đào Bảo hoan hô một tiếng chạy đi.
Do thiên tính của mình, lúc Đào Bảo mới được đưa cho hắn, nó cứ thích nhân lúc nhóm sư đệ sư muội không chú ý mà nuốt trộm pháp bảo của họ, sau đó còn chạy về phun ra một đống lớn toàn bảo khí trước mặt Tô Bạch giống như tranh công, khiến hắn giật mình đến suýt rớt cả cằm. Sợ kinh động đến Minh Tinh chân nhân, răn dạy cả đêm dọa sẽ trả Đào Bảo về, vật nhỏ này còn giận dỗi mất vài ngày nữa.
Dù sao Đào Bảo cũng là Thao Thiết, dù tuổi còn nhỏ sức ăn cũng thập phần kinh người. Ăn không đủ no nên nó thường chạy tới phòng bếp ngoại viện ăn vụng, lại còn không biết tiết chế, hại bọn đệ tử ngoại viện phải chịu đói bụng mấy ngày liền, quản sự phòng bếp biết mình thất trách, chạy tới thỉnh tội, khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem.
Thật sự hết cách, Tô Bạch đành chọn cách nuôi thả, để Đào Bảo đi vào rừng tự tìm thức ăn. Lúc đầu vì lo lắng cho sự an toàn của nó, Tô Bạch còn dẫn nó đi, sau đó thấy lần nào nó cũng không mất một sợi lông nào đi về, Tô Bạch cũng không để ý nữa. Nói cho cùng, Đào Bảo là linh thú cấp bảy, cho dù lực công kích yếu thì vẫn thừa năng lực chạy trốn.
Quả nhiên qua nửa canh giờ, vật nhỏ mang cái bụng tròn xoe quay về.
Ăn uống no đủ, một người một thú đều có chút buồn ngủ. Đã không ngủ trong một khoảng thời gian dài, Tô Bạch liền thả lỏng bản thân chìm vào bóng tối ngọt ngào, ý thức dần mơ hồ, trong một chốc ẩn ẩn cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó, trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra, bỏ đi không nghĩ nữa.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, bốn phía yên tĩnh, ngẫu nhiên còn nghe thấy mấy tiếng chim hót.
Trong không gian yên tĩnh này, có một người áo xanh tóc dài chậm rãi bước đến.
Tâm trạng người nọ dường như rất tốt, mang theo vui vẻ và sung sướng, trong ánh mắt lộ ra ý cười, ngay cả bước chân cũng rất nhẹ nhàng. Tới lúc nhìn thấy Tô Bạch, người kia rõ ràng ngừng một lúc, sau đó tiếp tục đi tới, chỉ là bước chân vốn đã cực nhẹ lại càng thêm cẩn thận khẽ khàng, giống như sợ quấy nhiễu người nào đó.
Lúc người nọ tới gần, Tô Bạch trong lúc mơ hồ đã cảm giác được, một hơi thở kiên cường quen thuộc tiếp cận.
Người tới chăm chú nhìn Tô Bạch, cũng không lên tiếng, chỉ lặng im nhìn thật lâu, lâu đến mức Tô Bạch sắp chịu không nổi mà ngủ say, người nọ cúi xuống, hơi thở ấm áp phun lên má, trong nháy mắt hắn cơ hồ có lỗi giác rằng người kia muốn hôn hắn.
Đúng lúc này, thanh âm trầm thấp từ tính nhẹ nhàng vang bên tai: “Sư huynh, ta đã trở về.”
Giật mình một cái, rốt cục Tô Bạch cũng nhớ ra hắn đã quên cái gì, mẹ nó, còn không phải chuyện nam chính xuất quan hay sao.
Cố gắng mở mắt, bóng dáng một người cao lớn cường tráng ánh vào mắt, Tô Bạch quỷ dị ghen tỵ một chút, lại nói nam chính thật đúng là cao a, xí, rõ ràng ít hơn hắn bao nhiêu tuổi, cố tình lúc hai người đứng chung một chỗ nhìn y lại càng giống sư huynh hơn.
Định ngồi dậy, lại quên mất tư thế hiện tại của hai người, không ngờ sẽ đập trúng trán nam chính, mẹ nó, không dưng dựa vào gần như vậy làm gì, đau quá a, đầu cũng cứng ghê, không lẽ luyện thiết đầu công hả?
Người nọ sửng sốt một chút, dường như không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, cũng may kịp thời phản ứng, nhìn cái trán vốn láng mịn như ngọc của người trên xích đu đang đỏ ửng, lập tức thấy đau lòng, buồn bực tự trách, vươn tay nhẹ nhàng vừa ấn vừa xoa trán cho Tô Bạch. Nơi đầu ngón tay chạm vào có cảm giác lành lạnh, làn da mềm mịn nhẵn nhụi, khoảnh khắc ngón tay y chạm vào Tô Bạch, một sự run rẩy rất nhỏ từ tận sâu trong đáy lòng bất ngờ lan tràn khiến y ẩn ẩn cảm thấy hưng phấn.
Diện mạo sư huynh đúng là rất tốt nha, chỉ riêng khuôn mặt này không biết đã mê hoặc biết bao nhiêu người.
Từ lúc nam nhân vươn ngón tay, Tô Bạch liền sửng sốt, tên tiểu nhân trong lòng ngửa mặt thét dài, mẹ nó, đây chính là nam chính a, chúa tể thế giới này đó, thế mà giờ đang mát xa cho ta kìa, uwahaha a, phúc lợi này chỉ có một chữ thôi —- thích!
Cảm giác đau đớn biến mất, trán được ấn xoa rất thoải mái, trong lòng Tô Bạch kinh ngạc, không hổ là nam chính, kỹ thuật mát xa cho điểm tuyệt đối, cần phải khen ngợi!
“Được rồi.” Tô Bạch dừng động tác của người nọ lại, dù sao người ta cũng là nam chính, hắn cũng chẳng dám thật sự làm càn, cũng cố tốt địa vị trong lòng nam chính đã rồi tính.
Mộ Thanh Giác tiếc nuối thu tay lại, cố gắng xem nhẹ một chút thất vọng trong lòng, ngồi vào ghế đá bên cạnh Tô Bạch.
Tô Bạch ngồi thằng dậy, hỏi: “Lần này bế quan có gặp khó khăn gì không?” Trong lòng lại nghĩ, trong truyện mình không miêu tả kỹ đoạn về lần bế quan này của nam chính, vài nét bút qua loa, nhưng vì không muốn độc giả nhận thức sai lầm rằng bế quan chẳng khác nào hết ăn rồi ngủ nên đã sắp xếp một cái tâm ma nho nhỏ cho y thử luyện, mà cái tâm ma này cũng có ý nghĩa ẩn tàng. Nam chính đang là thiếu niên khí phách, tâm tính không đủ thuần triệt, vì đủ loại nguyên nhân mà chưa giải được khúc mắc, mới khiến cho tâm ma thừa cơ xâm chiếm, ở phần sau của truyện khiến nam chính ăn không ít khổ.
Nhưng trong 《Tiên nghịch》 Tô Bạch không viết rõ khúc mắc của nam chính rốt cuộc là cái gì, lý do chính đáng là để tạo nên bất ngờ, thực ra chân tướng là lúc đó Tô Bạch vẫn chưa nghĩ ra o(╯□╰)o.
Nam chính thời thiếu niên cơ khổ, lại vì thể chất đặc biệt, ở Vô Thượng tông bị người ta nơi nơi bắt nạt, sau đó tình cờ biết được cha mẹ đều bị kẻ gian hãm hại, trong lòng bi phẫn, tiếp sau đó lại gặp được nữ thần số mệnh đã định, đau khổ vì tình, việc có thể thành tâm ma trong lòng nam chính thực sự rất nhiều, ở cuối truyện tuy Tô Bạch không trực tiếp viết ra nhưng hắn cũng cho rằng tâm ma của nam chính là có nhiều nguyên nhân tạo thành.
Mà thế giới này có quy luật tự vận hành, tất cả đều tự động bổ khuyết, dù Tô Bạch là chủ nhân sáng tạo ra nó cũng không thể biết được lần này nam chính bế quan vì sao lại gặp tâm ma.
Mộ Thanh Giác lắc đầu, Tô Bạch cảm thấy kỳ quái, lại bỏ lỡ sự chần chờ trong nháy mắt của nam chính.
Chẳng lẽ tình tiết có sự thay đổi, vậy nam chính còn có thể nhảy vọt lên Trúc Cơ tầng năm không?
Nhất thời nóng vội, cũng bất chấp không nói rõ với nam chính, trực tiếp bắt lấy cổ tay y, dùng thần thức kiểm tra. Trong lòng tràn đầy lo lắng tình tiết truyện lệch khỏi quỹ đạo nên Tô Bạch không chú ý tới, thời điểm hắn lo lắng bắt lấy cổ tay nam chính kiểm tra, trong mắt Mộ Thanh Giác hiện lên vẻ kinh ngạc và chấn động, một mảnh đen tối, lại rất nhanh bị áp chế, cuối cùng chỉ còn lại có ấm áp.
_________________