Pháo hoa tưng bừng nổ vang trên bầu trời.
Tiêu Lạc ngồi trên lưng bạch hổ tiến vào bên trong thiên điện. Phong Thần có chút đắm say nhìn diện mạo của người mà hắn từng ghét. Trước đây Tuệ Hoa quá điềm đạm, mà đối với một Phong Thần thích đi mây về gió thì lúc nhu lúc cương hắn mới thích.
Còn một điểm mà hắn từ chối Tuệ Hoa chính là vết sẹo kia, tuy nó đã mờ nhạt mà với bản lĩnh của nàng có thể chữa nhưng nàng cũng nhất quyết không chữa. Hiện tại, vết sẹo như tô điểm cho khuôn mặt mỹ lệ kia thêm phần đặc sắc.
Cả người Phong Thần ngây ra đến nỗi khiến Nhật Nguyệt thượng tiên bưng tráp lễ đứng bên cạnh cũng phải khó chịu.
- "Phong Thần, có phải chàng đã phải lòng Tuệ Hoa rồi hay không?"- Nàng ta phụng phịu thúc tay của hắn.
Phong Thần lúc này mới hoàn hồn, nở nụ cười làm lành -"Tuệ Hoa nàng ta sao sánh bằng nàng, ta ban cho nàng ta ân huệ trở thành nương tử cũng vì phụ hoàng, khi hết giá trị ta sẽ hưu nàng ấy. Sẽ chính thức rước nàng thành thái tử phi"- Hắn nhéo chóp mũi của nàng ta mà buông lời thề thốt.
Còn tân nương ngồi trên lưng bạch hổ đã phát chán đến buồn ngủ rồi.
- "Thái tử phi, ngài dùng một ít trà đi"- Một vị tiểu tiên bắt gặp vẻ mặt không kiên nhẫn của thượng tiên mình mà dâng trà lên.
Tiêu Lạc nhận lấy tách trà, thuận miệng hỏi -"Đã canh giờ thứ mấy rồi?"-
- "Đã canh giờ thứ hai rồi ạ"-
Vậy cũng sắp đến lễ bái đường rồi.
Thiên đế mắt thấy sắp kéo được thêm bè cánh cho mình, càng cười lớn tiếp rượu của chúng tiên.
Tiếng trống vang lên, có người hô to -"Đón tiếp tân nương"- Mọi người đều im lặng, đây là nghi lễ chứng minh nhà tân lang tôn trọng tân nương.
Tiêu Lạc nắm hai tay lại, cúi đầu xuống làm cho tiếng trâm cài vang lên leng keng, hỉ phục xinh đẹp phấp phới theo từng nhịp chân của bạch hổ.
- "Tân lang dìu tân nương"- Tiếng hô lần nữa vang lên kèm theo tiếng trống vang dội.
Phong Thần từng bước đi ra, thầm cảm thán cưới Tuệ Hoa cũng không tệ, với tính cách của nàng, hắn có thể tung tăng tứ phía, nàng ta cũng chẳng dám nói gì.
Khi hắn đưa tay ra, một cơn gió cứ thế thổi ngang qua đem bàn tay của hắn xước thành nhiều đường. Có người chưa kịp định thần thì trên bầu trời thiên giới, Đoạt Mệnh ma tôn vốn không thích tranh luận thị phi nay lại xuất hiện.
Sẽ không đáng chú ý nếu như phía sau không phải là binh đoàn thiện chiến từng gây náo loạn tam giới.
- "Đoạt Mệnh ma tôn không biết ngài có ý gì?"- Thiên đế đề phòng, hỏi thăm dò.
Đoạt Mệnh vẫn giữ nguyên nét cười -"Bản tôn đến rước tân nương của mình thì có gì sai sao?"-
- "Láo xược"- Phong Thần vừa quơ tay, máu lại vô tình văng tứ tung xuống đất.
- "Thần nhi"- Thiên hậu chạy lại, ngăn cho con mình nổi giận, tiện tay xem xét vết thương.
- "Ma tôn nói đùa, hàng khách bên kia, mong ngài qua đấy cho"- Thần binh của thiên đế đã xuất hiện trên tay, e rằng không có cuộc chiến nào quả thật là điều khó.
- "Bản tôn chưa bao giờ nói đùa"- Ma khí cũng theo lời đối đáp của y mà xuất hiện.
- "Không ngờ ma tôn thật không có liêm sĩ, đến tân nương của thái tử cùng tranh giành"- Nhật Nguyệt thượng tiên lên tiếng mỉa mai.
Nhưng lời vừa thốt ra, một dây leo lớn đã quấn lấy cổ nàng ta. Những đóa thường thường kiều diễm lại phồng to, há cái miệng thật lớn như muốn nuốt chửng nàng ta.
- "Tuệ Hoa thượng tiên"- Tinh Thông lão quân thốt lên một tiếng.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tiêu Lạc, bạch hổ vẫy đuôi không nghe lệnh chủ nhân mà hạ mình cho nàng đi xuống.
- "Tranh giành? Nhật Nguyệt thượng tiên sai rồi, là bổn tọa tự nguyện"-
Thiên đế trợn mắt, quát lớn -"Tuệ Hoa đừng đùa, ngươi phản bội thiên giới có biết hậu quả gì hay không?"-
- "Bổn tọa không biết, cũng chẳng muốn biết"- Nàng phủi hai tay, thi triển năng lượng khiến làn gió bình thường cũng trở thành những ngọn đao sắc bén.
- "Ngươi nhất định sẽ phải trả giá"- Thiên hậu ôm lấy, bảo vệ con trai theo bản năng.
Đoạt Mệnh hừ lạnh -"Trả giá? Xem thiên đế còn sống được không cái đã"-
Hôn lễ biến thành chiến trường. Thiên đế và ma tôn giao tranh ác liệt, chúng tiên muốn trợ giúp nhưng lại bị Tuệ Hoa thượng tiên ngăn cản.
- "Tuệ Hoa, tại sao?"- Tinh Thông là vị tiên duy nhất không cố gắng đánh với nàng, vì Tinh Thông biết dù mình có đánh cũng không thắng được.
- "... Tinh Thông lão quân, ngài thật sự không biết?"- Nàng nhướn mày hỏi lại.
- "Chuyện của Bách Ngôn..."- Hắn lưỡng lự, dò ý.
- "Bách Ngôn chỉ là giọt rượu tràn mà thôi, trước đây bao nhiêu hàm oan mà bổn tọa phải chịu cũng phải đa tạ muội muội của lão quân"- Nàng cười nhạt, phá vỡ chum rượu gần đó.
Tinh Thông trắng bệt cả thần sắc, lấp bấp -"Ngài biết?"-
Nàng rũ mi -"Bổn tọa còn biết nhiều hơn những gì ngươi nghĩ đấy"-
Nói rồi nàng cùng bạch hổ lướt qua người hắn, đơn giản để lại một câu -"Huynh muội làm trái đạo lý, còn cả đứa trẻ trong bụng muội muội ngươi cũng nhờ Phong Thần gánh hộ, Tinh Thông lão quân khiến ta tròn mắt"-