"Tiểu thư, người không thể ra ngoài kia, nơi đó rất nguy hiểm"- Nam nhân vốn dĩ vô cảm nay lại hết mực yêu chiều dỗ dành cô bé phía trước.
- "Nơi đó thật không thể ra?"- Đứa bé nhíu mày, nhìn sang những cận thần xung quanh.
- "Vâng thưa tiểu thư, không thể đi"-
- "Tiểu chủ nhân, ngài đừng quan tâm đến nó, chúng ta cùng chơi đi"-
Đứa bé hoàn toàn không chú ý đến người vừa rủ mình đi chơi, bình lặng ngồi lại mà đọc sách. Nhưng quyển sách có ký tự lẫn hoa văn kì lạ.
- "Đại chủ nhân sẽ tàn sát chúng sinh đến khi nào..."- Một giọng nói có vẻ như đã lớn tuổi thì thào.
- "Chỉ cần tiểu chủ nhân lớn, mọi trật tự sẽ được lặp lại"-
•
Môi của Tiêu Lạc đã bị cắn đến bật máu, đôi mắt đã đỏ hoen, nụ cười chua chát nở trên môi.
[Chủ nhân, chị có sao không?] - lo lắng khi vừa tỉnh dậy đã thấy Tiêu Lạc trong tình trạng này.
- ", em nghĩ vì sao y lại suy yếu?"- Tiêu Lạc lại hỏi sang một câu hỏi khác.
trầm tư một lát, mới nói ra suy nghĩ của mình -[Em nghĩ người đó sử dụng nguồn năng lượng để duy trì thân phận mỗi thế giới, càng về sau, năng lượng ấy dần cạn kiệt, dẫn đến tuổi thọ cũng không cao...]-
- "Một phần do tổng cục?"- Tiêu Lạc nhướn mày khi thấy có vẻ ấp úng.
[Có lẽ là do chức năng hủy diệt của tổng cục khiến cho năng lượng của y nhanh chóng cạn kiệt] - nó vốn không muốn nói chuyện này cho Tiêu Lạc, nó từng trải nghiệm sức mạnh uy vũ kia của tổng cục đại hệ thống, nó không muốn Tiêu Lạc gặp nguy hiểm.
Nhưng nó chọn cách tin vào Tiêu Lạc, không biết niềm tin từ đâu nhưng... cái cảm giác an tầm khiến nó đặt toàn bộ niềm tin vào cô. Có lẽ đây là lần duy nhất cũng là lần đầu nó làm việc theo cảm tính một cách hoàn toàn thế này.
- "Nếu tiêu diệt đại hệ thống thì sao?"- Lần đầu tiên, thấy chủ nhân của mình dùng ánh mắt ngoan độc như vậy để hỏi một thứ gì đó.
[... Những người làm nhiệm vụ sẽ được đưa vào một chiều không gian khác, do một đại hệ thống khác quản lý] - Mỗi một hệ thống cai quản từng vũ trụ khác nhau. Một đại hệ thống bị phá hủy, tất cả nhiệm vụ giả đều sẽ được phân đều cho những đại hệ thống khác.
- "Trên tổng cục còn có một thế lực khác?"- Tiêu Lạc nhíu mày đặt vào trọng điểm.
[Cái này thì em không rõ] - Nó lắc đầu nói, dù gì nó cũng là một tiểu hệ thống nho nhỏ, không thể biết được thế lực cuối cùng là gì.
- "Vậy phá hủy nó đi"- Tiêu Lạc xoa đầu , rất nhẹ nhàng mà nói.
Chọc giận đấng bề trên kia cũng được, nhưng cô không để người yêu của mình chịu bất kì tổn thương nào.
[Đã khởi động quá trình đối kháng] - dựa vào năng lượng của Tiêu Lạc bắt đầu khởi động lại không gian của mình. Trước đây nó không muốn khởi động là do sẽ dẫn tổng cục đến đây nhưng hiện tại không dụ được tổng cục ra thì sao có thể tiêu diệt nó.
[Chủ nhân, chúng ta tiến vào thế giới tiếp theo, tổng cục sắp đến rồi] - Nó sẽ không đối kháng trực diện mà giống cây hoa ăn thịt, chờ đợi con mồi đi vào cái bẫy đã giăng sẵn.
•
- "Tuệ Hoa Thượng Tiên, tiểu tiên biết mình thân phận thấp hèn, nhưng..."- Tiếng mè nheo nức nở của người nào đó làm Tiêu Lạc đau hết cả đầu.
Tiêu Lạc chớp mắt, khung cảnh thơ mộng của chốn bồng lai hiện ra. Trước mắt còn có một tiểu cô nương lệ rơi đài vũ.
- "Đường đường là một thượng tiên lại đi ức hiếp một tiên tử bé nhỏ, ngươi xem có xứng đáng với sự tôn kính của nhân gian hay không"- Nam nhân nghiêm nghị, khoác tay, lên án nàng.
Tiêu Lạc híp mắt, nụ cười như có như không lại ẩn hiện trên môi -"Bổn tọa là thượng tiên, một tiểu tiên bé nhỏ cũng không được giáo huấn, hay ta phải bưng trà rót nước cho nàng ta?"-
- "Tuệ Hoa Thượng Tiên, ngươi là người thấu tình đạt lý không thể ăn nói như thế"- Vị thiên đế ngồi trên ngai vàng, nhíu mày lại.
- "Tuệ Hoa thượng tiên, là do tiểu tiên quá yêu Phong Thần thượng tiên mới vô ý để lộ tình cảm, mong thượng tiên trách phạt, mong thiên đế trách phạt"- Cô nương lại khóc nhiều hơn, nhan sắc động lòng nam nhân lại khiến người ta xót xa.
- "Bách Ngôn tiên tử, nàng không cần thiết phải quỳ xuống chân nàng ta. Nàng ái mộ ta không có gì là sai, chỉ do nàng ta quá đố kỵ nàng mà thôi"- Nam nhân được gọi là Phong Thần lên tiếng, dùng ánh mắt vạn lần khinh bỉ nhìn Tiêu Lạc.
- "Tuệ Hoa và Phong Thần thượng tiên cũng không nên cãi nhau, sắp nên duyên phu thê cả rồi"- Thiên hậu bên cạnh vẫn ôn nhu khuyên ngăn.
- "Ta chính là không yêu Tuệ Hoa thượng tiên, hôn ước do nàng ta xin thì nàng ta tự đi mà thành thân"- Phong Thần nhíu mày, đỡ Bách Niên lên, lời nói càng nồng đậm ý tứ phản kháng.
- "Thần nhi..."- Thiên hậu thật không biết nói sao với đứa cứng đầu này.
Tiêu Lạc im lặng nhìn một màn kịch vừa mới diễn ra, phất tay một cái trăm hoa đua nở giữa chốn thiên đình.
Nàng yêu kiều quay gót rời đi, chỉ để lại một câu duy nhất -"Hôn ước sao... Hủy đi"-