Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em

chương 86

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biệt thự trang hoàng theo cách khác người, không mấy huyết tươi, đáng sợ chỉ có ma mị kéo dài lòng người run sợ.

Trên giường trắng, nữ nhân một tí huyết sắc đều không có. Cả người đều bị bao bọc bởi những thanh truyền máu nhưng dường như đều vô dụng.

- "Vương tử... Thể chất của em ấy quá yếu, thậm chí còn dính phải máu độc tạp chủng... dù có truyền máu cũng khó mà qua khỏi"- Bất ngờ thay người đang nói chuyện với y lại chính là thầy giáo trên lớp học của bọn họ.

- "Tốt rồi, tốt rồi,... Đem bọn chúng thiêu sống hết"- Y chẳng quan tâm sẽ gây bạo loạn gì nữa, bọn chúng không còn sống thì phải khiến cho người bọn chúng yêu thương bồi táng cùng.

Lúc này, nữ nhân trung niên bước vào, khuôn mặt đã in hằn vài nếp nhăn nhưng không lu mờ đi khí chất và sự xinh đẹp của bà.

- "Bằng Bằng, ta đã dặn con thế nào, là một vương tử, là ma cà rồng thừa kế của chúng ta, con phải sử dụng lý trí để giải quyết vấn đề"- Nữ nhân trung niên tức giận quát lớn.

Trong một chốc im lặng, Doãn Bằng lại tháo chiếc mắt kính ra, ánh mắt hổ phách lại nhen nhóm sự lay động khác thường -"Vậy con từ bỏ quyền thừa kế"- Nói rồi y đứng dậy bỏ đi.

Nữ nhân trung niên cũng giật mình khi nghe lời đáp trả. Nhanh chóng chạy theo Doãn Bằng muốn nói gì đó. Thầy giáo cũng đi ra ngoài, tất cả mọi thứ trong căn phòng trở nên tĩnh lặng khác thường.

nằm ghế sofa đối diện làm con mèo vô hình trong cuộc đối thoại của ba người. Lúc này nó mới từ từ bước đến nơi Tiêu Lạc đang nằm.

[Chủ nhân... bọn họ đi hết rồi... Chị dậy đi] - duỗi người cọ đầu với tay cô.

Trên giường trắng, nữ nhân cho là khó qua khỏi đang từ từ mở mắt, nụ cười lượn lờ trên khóe môi, như có như không.

[Chủ nhân, chị thật là làm em lo quá đi] - phùng má, giận dỗi.

- "Được rồi, được rồi, chẳng phải chị đã bình an rồi sao?"-

[Tại sao chị phải làm vậy? Người kia lo cho chị lắm đấy] - nằm cuộn trong lòng Tiêu Lạc mà hỏi.

- "... Trừng phạt"- Tiêu Lạc từ tốn nói ra hai chữ.

Ngay tại công viên tối đó, hai tên kia vốn định hút máu Tiêu Lạc nhưng thay vì để răng nanh của bọn chúng chạm vào da thịt mình, cô đã chủ động rạch động mạch của bản thân.

Tiêu Lạc biết Doãn Bằng cũng ở gần đây, cứ để nó thuận theo tự nhiên, biết đâu tìm ra được sự thật.

Đúng như Tiêu Lạc nghĩ, khi Doãn Bằng giết tên kia và ôn nhu nâng cô lên. Trong lòng Tiêu Lạc vừa chua xót vừa tức giận...

Cô mặc kệ thậm chí còn thúc đẩy máu của mình chảy nhiều hơn. Biết rằng có độc đang xâm nhập vào cơ thể cũng chẳng buồn ngăn cản. Để nó tự ý hoành hành... Nếu đã trừng phạt thì phải làm đến cùng.

Nhưng có một bất ngờ, Doãn Bằng đem cô trở về nhà y đã cho những thông tin mà cô đang muốn tìm kiếm. Rất tiện đấy chứ...

Doãn Bằng trong căn phòng tối, không quan tâm đến lời nói của nữ nhân ngoài kia. Đơn giản mà quỵ xuống nôn ra những ngụm máu đen.

- "Mầm đã có, không muốn gieo cũng phải gieo"-

Y cười tự giễu, rốt cuộc cũng có một ngày bản thân y trở nên giống lão ta.

Nhân loại tuy không mạnh, nhưng lại khiến kẻ đổ quỵ...

Doãn Bằng đợi khi nữ nhân bỏ đi, mới lặng lẽ trở về căn phòng mà người thương đang nằm. Y thừa nhận, mình yêu người này...

Tiêu Lạc mím môi nhìn tấm hình y chụp chung với một cô gái khác. Mà người con gái này lại có dung mạo hệt như Maris - thân thể của Tiêu Lạc ở thế giới trước...

Cái quỷ gì thế này...

[Maris? Chẳng lẽ...] - nhíu mày thật chặt khi thấy dung mạo của chủ nhân kiếp trước.

- "Em biết gì sao?"- Tiêu Lạc cắn môi, chờ đợi câu trả lời từ nó.

[Có lẽ tổng cục đã kích hoạt chế độ hủy diệt lẫn nhau] - Nó nặng nề nói.

[Chế độ dành cho những kẻ ngoại lai không thể trục xuất bằng ngoại lực thì sẽ dùng nội lực. Đau khổ khiến ngoại lai tự sát, hoặc bị người khác giết... Tất cả đều có thể xảy ra]

Nếu chủ nhân không phải có sức mạnh đáng sợ hơn người khác thì e rằng đã bị loại bỏ từ rất lâu rồi.

Tiêu Lạc còn đang trầm tư, Doãn Bằng đã bước vào, thấy cô gái không tí huyết sắc cầm bức ảnh đã của người cũ. Y nhíu mày muốn nói gì đó nhưng Tiêu Lạc đã cúi đầu, nói trước -"Xin lỗi vì đã chạm vào đồ của cậu"-

Doãn Bằng nuốt nước bọt, lắc đầu -"Không có gì nhưng..."- cô còn bệnh như vậy mà xuống giường có sao không... Một câu hỏi y không thể thốt ra được.

- "Tấm thẻ này trả cậu, dù gì tôi cũng không cần nữa"- Tiêu Lạc ôm rồi đặt tấm thẻ xuống bàn.

- "Tại sao?"- Y nhướn mày hỏi.

- "Ngày tới tôi sẽ chuyển trường, học phí do tới cấp dư ra đủ để tôi sống đến khi tốt nghiệp rồi"-

- "Chuyển trường..."-

Tiêu Lạc vờ như không thấy đôi mắt thất thần kia, cười trừ -"Cảm ơn vì đã cứu tôi, hiện tại không có gì báo đáp, thật thứ lỗi. Giờ tôi về được rồi chứ? "-

- "Có thứ báo đáp chứ..."- Doãn Bằng híp mắt, hơi thở quỷ khí lần nữa tỏa ra.

Truyện Chữ Hay