Tiêu Lạc nhíu mày, đau đớn khi cảm nhận dòng máu của mình đang bị rút ra khỏi mạch máu.
Rốt cuộc lại là cái thế giới quái đản gì nữa đây.
Doãn Bằng đảo mắt, máu của Tiêu Lạc, y chưa từng nếm qua, kể cả khi trong cuộc hoan ái đấy. Có một thứ gì đó thôi thúc y đáng dấu cô đi nhưng suy cho cùng cô đến bên y chỉ vì tiền.
Tiêu Lạc không đẩy người yêu ra, đơn giản mặc cho y muốn làm gì thì làm. Tàn sát bừa bãi vùng cổ đi xuống xong, y muốn nữa, ngọn lửa nóng trong lòng vẫn còn rực cháy...
- "Doãn Bằng, chúng ta cần đi học"- Tiêu Lạc khó khăn đẩy người trên thân ra.
- "Đi học... Không cần thiết"- Doẵn Bằng lần nữa tháo cặp kính ra, đôi mắt màu hổ phách lộ ra không chút kiêng kị.
- "... Ngày hôm qua tôi vẫn còn mệt, nếu như cậu muốn thì tìm những người khác đi"- Tiêu Lạc đẩy cả cơ thể đang cứng đờ kia ra.
Cô ôm lấy cặp sách, trước khi đi còn để lại một câu -"Thú cưng thì có rất nhiều, không có tôi vẫn còn nhiều người khác có thể giúp cậu giải tỏa"-
Tiêu Lạc vừa đi khỏi liền lấy khăn tay chặn dòng máu đang ứa ra ở cổ. Cả người cô nếu như không phải có dòng năng lượng thì chắc chắn đã bị ngất xỉu vì thiếu máu rồi.
Nhưng xét đi xét lại, rốt cuộc thế giới này quá kỳ quái. Tiêu Lạc cần phải đi xem xét thế giới này thế nào, vòng cổ được dấu trong túi áo được đem ra, hình ảnh biệt thự cổ xưa cháy rụi trong hoang tàn: Doãn Bằng, người đàn ông thần bí lúc nãy, cùng cha mẹ nguyên chủ,... có vẻ như không chỉ là tình cờ rồi.
Nghĩ là làm, Tiêu Lạc bằng thân thủ linh hoạt khi trải qua mấy kiếp nạn đã đột nhập vào phòng chứa hồ sơ của học sinh. Thành công tìm được lý lịch của nguyên chủ và Doãn Bằng.
Doãn Bằng thuộc gia đình bình thường, học bạ phải nói là bá đạo với hàng chục giải thưởng cùng huân chương vàng quốc gia. Có thể nói là học bá trong mắt mọi người, học sinh ngoan trong tâm thầy cô. Ngoại hình thì không phải nói, là người chồng mong ước của tất cả cả cô gái.
Tiêu Lạc nhìn vào hồ sơ, cùng tấm thẻ trên tay, không bình thường. Theo cô biết tấm thẻ bạch kim với mức sử dụng không giới hạn này, duy nhất chỉ có mười tấm trên khắp cả nước. Gia đình quý tộc còn khó có được, huống chi trung lưu như Doãn Bằng.
Hồ sơ của Tiêu Dao thì hoàn toàn trái ngược, xuất thân cao quý nhưng thành dở tệ khiến người ta không nhìn nổi bảng điểm.
Tiếng chuông vào lớp đã điểm, Tiêu Lạc trả hồ sơ về chỗ cũ, coi như không có chuyện gì mà tiến vào lớp.
Doãn Bằng đã vào lớp trước, thấy cô tiến vào cũng chẳng nói gì, vẫn trầm mặc như cũ. Tiêu Lạc trông thấy bàn mình bị viết đầy những dòng chữ bằng sơn đỏ "cút đi", "quái đản", "dị hợm",... Tất cả đều chi chít là lời chửi mắng.
Tiêu Lạc dường như không mấy quan tâm lắm, vẫn ung dung ngồi xuống, lấy tập sách ra chuẩn bị vào tiết.
Đám người Cẩm An liếc mắt thấy người vẫn bình tĩnh, trong lòng thẹn quá hóa giận mà đỏ bừng cả mặt.
Thầy giáo bước vào, trông thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi thở dài, muốn đổi chỗ cho Tiêu Lạc nhưng cô lại lắc đầu. Mặc kệ nó đi.
Tiết học diễn ra không mấy suông sẻ với bài kiểm tra đột xuất. Cẩm An cắn môi đối diện với bài khó, ai ai cũng vò đầu bứt tóc nhưng không thể phao bài dưới ánh mắt của thầy giáo sát thủ kia. Duy nhất chỉ Doãn Bằng và Tiêu Lạc là bình tĩnh làm bài.
Đến khi hết giờ, thầy giáo xem qua một lượt rồi thở hắt một cái đầy tức giận -"Rốt cuộc bình thường não các em có nghe tôi giảng bài hay không? Đến bài cơ bản nhất cũng làm không xong. Đừng mong tiếp bước vào đại học, có khi còn chưa tốt nghiệp được đâu"-
Rồi thầy lấy ra bài của y và cô, tiếp tục nói -"Còn Doãn Bằng và Tiêu Dao, hai em làm rất tốt nhưng công thức của hai em là dành cho chuyên ngành đặc biệt của viện nghiên cứu quốc gia..."-
Tiêu Lạc cúi gằm mặt, không quan tâm đến lời thầy giáo nói, miễn sao ra kết quả đúng là được không phải sao? Có lối tắt thì ai muốn đi đường vòng?
Còn đối với Doãn Bằng, biết gì thì làm nấy, dù gì cái này cũng lâu quá rồi, ai mà nhớ chứ.
Giờ nghỉ đến, Tiêu Lạc nhanh chóng bỏ đi, không khéo lại ẩu đả với đám học sinh thì mệt mỏi biết bao.
Trên sân thượng, Tiêu Lạc nghiêng đầu nhìn đôi nam nữ thấp thoáng sau bờ tường.
Doãn Bằng lộ ra ánh mắt khát máu, một lần nữa dùng chính ranh năng kia mà hút máu nữ sinh. Nhưng có vẻ nữ sinh không kháng cự, rất thoải mái tiếp nhận, thậm chí có thể nhìn rõ được nét mặt cầu hoan của cô ta.
Lại lần nữa sao... Doãn Bằng, người yêu, rốt cuộc tại sao y lại trở nên như vậy...
Tiêu Lạc hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi, cô ghét phải làm bẩn mắt mình, nếu không phải là người yêu mấy đời... thì có lẽ cô đã từ bỏ lâu rồi.
Đi đến nửa cầu thang, Tiêu Lạc ngồi xuống, đôi mắt bình thường không bị lay động nay lại đỏ hoe. Cái cảm giác trống rỗng này còn đau hơn cả bị cha mẹ mình lạnh nhạt...