Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em

chương 79

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sự âm trầm kéo dài, Tiêu Lạc ôm lấy một đường đến nơi đóng quân của nhân loại.

Những tiếng nổ lớn âm vang từ xa, lười biếng rúc trong cánh tay Tiêu Lạc bị dọa đến xù hết lông, đưa đôi mắt xanh nhạt của mình hướng về chiến trận kia.

Nam nhân một lời cũng không nói, cứ đánh, đánh đến khi người kia gần như ngã quỵ xuống.

Trong bộ quân phục, khuôn mặt non nớt ngày nào biến mất, những nét cương nghị thanh lãnh bội phần đang hiện trước mắt cô. Tiêu Lạc xin thề, trái tim của mình sắp đập quá nhanh mà ngất rồi.

Thật không ngờ, người yêu lớn lên lại đẹp như vậy.

Leo trông thấy vẻ điên cuồng ẩn sau lớp mặt nạ thanh lãnh kia không khỏi nghiên răng, tưởng Asher đã là mạnh nhất, không ngờ con còn hơn cha, không chỉ sức mạnh đến cả tính tình cũng tàn bạo hơn.

Đã mấy năm kể từ ngày người đó biến mất, Leo tưởng chừng như mình sắp phát điên rồi, chỉ là không ngờ có kẻ còn điên ngầm hơn cả hắn.

Tâm Alan hoàn toàn trái ngược với sự bình tĩnh ngoài mặc, nó đang dậy sóng. Y không biết cái cảm giác khó thở đã bao lần ùa về. Nó khiến y phát điên, cái ý nghĩ Tiêu Lạc đã ra đi khiến y không thể bình tâm. Người y xem hơn cả tính mạng sao lại dễ dàng vụt mất.

"Rầm" Tiếng nổ vang trời lần nữa vang lên, một hành tinh xui xẻo lại bị phá hủy. Quân binh cúi gằm mặt, tim phổi đã sợ đến mức đảo lộn, không biết đây là cái thứ mấy rồi....

[…] - Cái người tàn bạo này, sao nó có thể yên tâm giao chủ nhân cho y chứ.

- "..."- Còn chưa kịp nghiên cứu về hành tinh này mà...

Alan sau khi phát tiết nóng giận, y lặng lẽ trở về quân doanh, y phục thiện chiến trên vai vương chút đất đá và máu như nhắc cho mọi người biết rằng: Người này có chết cũng không được trêu vào.

Leo cũng được quân tự phát đem đi chữa trị, không biết bao nhiêu lần thống lĩnh của bọn họ mang thương tích đầy mình trở về. Cũng may, dược Tiêu Lạc truyền lại không tồi, nếu không ít nhất cũng tàn phế.

Tiêu Lạc phất tay cho trùng vương rời đi, còn bản thân rất bình tĩnh tiến đến nơi ở của Alan.

[Chủ nhân, có khi nào hắn điên quá, hốt mình luôn không?] - ôm một bụng nghi hoặc hỏi nhỏ Tiêu Lạc.

- "... Cũng có thể"- Tiêu Lạc không đoán chắc được đâu.

âm thầm dùng năng lượng khởi động vòng bảo vệ, nó không muốn tên điên nào đó tấn công nhầm người đâu.

Tiêu Lạc sờ đầu nó, lẳng lặng đi qua vệ quân mà tiến vào. Muốn ngăn được cô, e rằng duy nhất chỉ có một người.

Cánh cửa được mở ra, Alan không nhìn ra ngoài mà đang cúi mặt chăm chăm vào đống tài liệu.

- "Ra ngoài"- Alan không thích bị làm phiền ngay lúc này.

Tiêu Lạc không đáp, đứng dựa vào vào cửa, quan sát biểu tình nghiêm hỉ nộ thất thường kia. Quả thật đáng yêu...

Có vẻ như Alan sắp phát cuồng lên rồi, y chẳng ngần ngại dùng tinh thần lực ép chết người kia nhưng sau khi xoa xoa hai mắt bản thân cũng chẳng ngờ người vẫn đứng vững. Y chầm chậm ngẩng đầu lên, nữ nhân đã biến mất từng ấy năm khiến cho cả vũ trụ rơi vào nguy hiểm đang híp mắt thành hình lười liềm nhìn y.

Alan như không tin vào mắt mình, y từ từ bước đến bên cô, sợ rằng đây lại là ảo giác của bản thân. Ảo giác mà hằng đêm đều xuất hiện, khiến y vui cũng khiến y đau khổ. Tiêu Lạc dường như cũng cảm nhận được tâm tình của y, đưa tay ra chạm vào tay y, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến.

Alan dường như gục ngã sau bao năm đau khổ, y ôm cô vào lòng, xoa lên gương mặt ngày đêm nhớ thương.

- "Chị nói dối... hai năm...hai năm, chị không trở về"- Y vùi mình vào cổ Tiêu Lạc, từng chút từng chút tham lam quấn quýt mùi hương của cô.

- "Chị xin lỗi"- Tiêu Lạc vốn muốn nói ai định đuổi cô ra ngoài nhưng dáng vẻ yếu đuối này, Tiêu Lạc đành thở dài mà nghiêm túc. Cũng là cô thất hứa trước.

- "Đâu thể xin lỗi không thế được..."- Alan vuốt ve môi cô, từ từ hôn lên. Tiêu Lạc hoàn toàn phối hợp, để mặc y tàn phá.

Alan đặt cô lên bàn, những nỗi chất chứa bao năm dường như được giải tỏa...

ngay từ lúc y ôm lấy cô đã chọn cách đi ra ngoài thuận tiện đẩy cửa đóng vào. Nó không muốn làm phiền chủ nhân cùng người đó.

Đang tìm bãi đá phẳng để tắm nắng, phơi lông, bỗng thân ảnh ngồi xuống bên cạnh. Nó nghi hoặc nhìn kẻ mới ngồi xuống. Hình như tên là gì ý nhỉ? Leo?

Hắn rũ mái tóc của mình xuống, không thấy rõ biểu tình. Nhưng đôi tay siết chặt trên nền đất đến bất máu cho thấy tâm tình của hắn không mấy khả quan lắm.

- "Ta thảm hại lắm đúng không..."- Leo ngửa mặt lên trời, đón nhận những làn gió lạnh cắt da cắt thịt.

- "Dù biết không có được nhưng vẫn cố chấp chạy theo.... "- Vốn tưởng rằng hôn ước giữa Asher và Maris bị phá bỏ, hắn liền có cơ hội. Nhưng kẻ thật sự là đối thủ của hắn không phải Asher mà là Alan.

Alan một tay nắm giữ quân đội khi tuổi nhỏ, còn hắn... nếu không có Tiêu Lạc, e rằng hắn đã chết.

Alan tùy tiện vung tay có thể phá hủy cả một hành, còn hắn chỉ có thể nuốt ngụm máu vào bụng.

- "Ta thua rồi"-

đảo mắt, nó nằm dài ra, để hai chân làm chỗ kê, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Nó không muốn nghe hắn tâm sự đâu, duyên phận của chủ nhân không phải một đời này không mà nó đã kéo dài mấy kiếp rồi. Đương nhiên Leo sẽ vĩnh viễn không thể lấy được trái tim của chủ nhân. Thua là phải thôi....

Inons cùng Sophia vừa nghe tin Tiêu Lạc vẫn còn sống, không ngại buông bỏ tất cả công việc mà chạy đến.

Nhìn thấy thân ảnh của đứa con gái, Inons vị công tước bảo vệ gia tộc bao năm cuối cũng bật khóc, khuôn mặt dàn trải nếp nhăn ép ra những giọt nước mắt khiến Sophia dở khóc dở cười.

- "... Cha"- Tiêu Lạc khẽ gọi rồi đưa khăn tay cho ông.

- "Kệ ông ấy đi, nói xem em đã đi đâu"- Sophia nhíu mày, bao nỗi lo lắng bùng phát.

- "... Không gian vô tận"- Bốn chữ vừa thốt ra, nét mặt tươi cười đanh lại.

Không gian vô tận - nơi đã hút rất nhiều phi thuyền, vô số kẻ đã biến mất.

Alan đan lấy tay Tiêu Lạc, giúp cô choàng lên chiếc áo che đi vết tích ái muội.

- "Về là tốt, về là tốt"- Inons không muốn có không khí mà khó thở thế này, nắm lấy tay con gái vỗ lên, mà cười hiền từ.

Chẳng mấy chốc, hôn lễ của vị tướng quân trẻ đã làm bùng nổ đám mây. Hôn thê lại là người từng là mẹ kế của mình.

Nhưng chẳng ai dám bàn tán gì cả. Bọn họ sợ kết quả của mình sẽ giống như những hành tinh xấu số kia.

Alan giữ chức tướng quân được chừng mười năm, rồi thoái vị, đưa Tiêu Lạc du ngoạn vũ trụ. Một nhà: Alan, Tiêu Lạc, cùng nhau khám phá vũ trụ vô tận.

Đến khi, Alan có dấu hiệu bạo động tinh thần lực khi tuổi đã cao, y mới tìm hành tinh xinh đẹp đáp xuống. Cùng nhau trải qua những ngày cuối đời như người bình thường.

Lần này, Tiêu Lạc nắm tay Alan cùng nhau nhắm mắt, cô sợ cái cảm giác buông tay y rồi.

Linh hồn cô rời khỏi, liên kết với cô cũng rời khỏi.

Hành tinh xinh đẹp đấy được cả ba thế lực bảo vệ, nghiêm cấm kẻ nào đánh chiếm... Vì nơi đây là nơi yên nghỉ của hai vị tối cao vũ trụ.

Truyện Chữ Hay