"Cảm ơn"- Tiêu Lạc mím môi, nhịn lại xúc cảm phạm tội khi Alan nhìn mình.
Cô quay sang nơi khác, tránh đi tầm mắt của Alan khiến cậu khó chịu, cô ghét cậu thế sao?
- "Tôi để đồ ăn ở đấy"- Nói rồi Alan quay lưng bỏ đi.
Khi cánh cửa vừa khép lại, Tiêu Lạc oán giận hừ một tiếng, sắc lang luôn bám cô đâu rồi? Đứa nhóc lạnh lùng này là ai... Nếu không phải hương đắng quen thuộc cùng cảm giác quen thuộc do Tiêu Lạc ấn năng lượng vào linh hồn người kia thì cô lại tưởng mình nhầm người đấy.
Tiếp tục loay hoay lấy cuốn sách về cơ giáp trên cao kia mà vô tình quẹt phải thanh sắt lộ ra ở góc tủ khiến cô bị thương, ban đầu Tiêu Lạc còn mặc kệ nhưng máu chảy quá nhiều khiến cô không mấy cam tâm tình nguyện đi lấy thuốc cùng vải để băng lại.
Như đã nói trước đây, tất cả mọi thứ nhỏ nhặt đều là người yêu làm cho. Tiêu Lạc chính thức trở thành một con lười, đều dựa vào người yêu.
Căn phòng rộng lớn bị chất đống bởi những tầng sách cao, Tiêu Lạc lại tiếp tục ăn một chút rồi lại lao đầu vào cuốn sách mà mình "đổ máu" lấy xuống.
Alan trở về phòng nhưng lại không an tâm về Tiêu Lạc, cậu lấy tấm hình của mẹ ra, tâm tình bất ổn lại lần nữa dấy lên. Alan quả thật không coi Tiêu Lạc là mẹ kế... nhưng lại nổi lên một loại cảm xúc khó tả.
Nghĩ đến cảnh cánh tay thấm đẫm máu, Alan cảm thấy khó thở, đau đớn, xót xa, những loại cảm xúc trước đây chưa từng xuất hiện nơi cậu.
•
Bầu trời về đêm, đại tướng Asher trở về, nghe người hầu báo cáo lại về người vợ mới cưới, cũng có chút tò mò mà đi lên xem.
Cánh cửa quen thuộc lại xuất hiện, Asher nghiêm trang gõ cửa, qua ba tiếng gõ, cửa mới dần dần hé mở. Ánh sáng nhỏ từ bóng đèn lấp ló trong căn phòng tối, Tiêu Lạc đeo lại cặp kính bảo vệ mắt mải miết đọc sách. Thời đại này rất thích hợp với cô...
Tiêu Lạc chỉ dừng mấy giây chạm qua ánh mắt với Asher rồi tiếp tục đọc sách.
- "Nghỉ ngơi đi, trời tối rồi"- Asher khá lúng túng đành cứng ngắc nói một câu.
Tiêu Lạc khó hiểu nhìn vị đại tướng mặt không cảm xúc phía trước. Nhưng vừa hay cô mới đọc xong cuốn này, cũng khá là buồn ngủ nên rất vâng lời mà đi về phía giường.
Asher càng không ngờ cô vợ mình lấy về ngoan như vậy. Những lời hắn nói ra, nói thật thì có chút quá đáng nhưng cô đều nghe theo chẳng cãi hay bày ra cảm xúc gì.
Ánh sáng duy nhất đã tắt, hắn rời khỏi phòng, dặn dò người hầu ra sức chăm sóc Tiêu Lạc rồi mới trở về phòng mình. Tất cả những điều này đều được Alan chứng kiến hết, mang tâm thái bất ổn trở về phòng ngủ.
•
Bữa sáng vẫn diễn ra như thường ngày, chỉ là trên bàn lại thêm một bộ dĩa mà thôi. Asher cũng không muốn cô bé vâng lời chịu thiệt nên sáng sớm đã cho người gọi Tiêu Lạc xuống.
Tiêu Lạc rất phù hợp với sự im lặng, gọi cô xuống ăn thì ăn thôi, chẳng quan tâm đến tầm mắt của hai cha con đều đổ dồn vào người mình.
Đến khi bữa sáng được dùng xong, Tiêu Lạc cúi đầu lịch sự trở về phòng, trước khi lên còn dặn dò người hầu mang trà lên cho mình nữa.
- "Khoan đã"- Asher lên tiếng giữ bước chân cô lại.
Tiêu Lạc đứng lại, lẳng lặng chờ vị đại tướng kia nói tiếp. Asher đành ho khan -"Ngày kia sẽ có vũ hội, em đi với ta"-
Người hầu cũng cúi đầu, Alan thì đã nắm chặt chiếc thìa đến mức bị bẻ cong. Đại tướng Asher dẫn theo cô chẳng phải đã thừa nhận vị trí phu nhân rồi sao.
- "...Ta không đi được chứ"- Tiêu Lạc không muốn mặc mấy cái đầm đấy đâu. Quá đáng sợ.
- "Tại sao?"- Tất cả mọi người đều bất ngờ, kể cả hắn. Từ chối cơ hội thừa nhận là phu nhân, kẻ khờ cũng chẳng làm vậy.
- "Không thích"- Tiêu Lạc nhún vai trả lời, quả thật cô không thích thiệt.
Alan cúi đầu xuống có chút buồn cười với vẻ mặt chính là không thích kia. Có ai như cô không chứ...
•
Trở về phòng, Tiêu Lạc lại vào đám mây, lần này cô muốn thử cảm giác điều khiển cơ giáp. Nhưng nếu dùng cơ giáp ngoài đời thật thì bảo đảm sẽ mang lại phiền phức cho cha và chị gái chắc luôn.
Muốn điều khiển cơ giáp tinh thần lực ít nhất chính là cấp B, vậy mà một phế vật cấp E lại điều khiển được. Nhẹ thì bị nghi kị, nặng thì bị hoàng thất cùng quân đội nghi ngờ.
Tiêu Lạc cần một lý do hợp lý cho tất cả mọi thứ, cô đang đợi, đợi một thời gian thích hợp.
•
Trong đám mây, mọi người bất ngờ với kẻ mới xuất hiện, dám chi một số kim tệ lớn để tham gia quyết đấu với đám người trong bảng xếp hạng cơ giáp.
Nếu đánh hay thì không nói, nhưng vấn đề là đánh đâu thua đó.
- "Xuống đài đi... Phá của quá"- Có kẻ xót kim tệ mà hét lớn.
Tiêu Lạc điều khiển cơ giáp, vốn định tập luyện thôi ai ngờ lại ấn nhầm vào thách đấu chứ. Ngu ngốc thật.
Nhưng lỡ rồi thì đánh thôi. Thế là sau hơn mười trận bị nằm bẹp dí trên đài, Tiêu Lạc đã quen với cách điều khiển cùng kiến thức trong sách, một hồi phản công nhưng thiếu kinh nghiệm nên vẫn bị đánh đến thừa sống thiếu chết.
Tiêu Lạc thở dài, coi như tài khoản của cô đã xài sạch trơn rồi.