Căn village nhỏ nằm sát bên bờ biển xanh ngọc tuyệt đẹp dưới buổi hoàng hôn. Khung cảnh lãng mạn nhưng lại chất chứa sự bi thương vô tận.
Kỳ Phong quỳ bên bãi cát trắng, hắn ôm lấy bức ảnh của Tiêu Linh. Hắn đã tự dày vò mình suốt nhưng ngày này.
Nếu như là trước đây, hắn sẽ không ngần ngại cho kẻ đã hại chết Tiêu Linh sống không bằng chết nhưng phải như thế nào khi kẻ đó đã hoài thai đứa con của hắn.
Tiêu Lạc quá tàn nhẫn khi bắt buộc hắn phải đứng giữa bờ vực đứa con của mình và người mình yêu.
Kỳ Phong đã từng hoài nghi khi gặp Tiêu Lạc nhưng hồ sơ quá chân thật, thậm chí còn cả cả hình ảnh hai đứa bé sơ sinh giống hệt nhau khiến hắn phải tin đây Tiêu Linh đã chết. Hắn rõ ràng trốn tránh cô, tìm một kẻ thay thế cô, để rồi không thể nhìn thấy cô lần cuối cùng.
Hắn sắp phát điên rồi...
Ánh mắt nhàn nhạt sáng lên trong đêm, Tiêu Lạc đứng dựa vào thân cây dừa, nhìn kẻ tiều tụy quỳ trên bãi cát trắng đã vài ngày qua. Hắn tự giam mình trong thế giới riêng, giam mình trong tội lỗi với cái chết của Tiêu Linh.
Đây chính là thứ mà Tiêu Lạc muốn xem. Kỳ Phong là kẻ đặt tình cảm lên hàng đầu, giữa sự cố chấp trong tình yêu với Tiêu Linh và tình phụ tử đối với đứa con, bắt buộc chỉ có thể chọn một.
Nhưng dù chọn thế nào, thì hắn sẽ vĩnh viễn vây hãm trong vòng tội lỗi.
Kỳ Phong vì người thân bỏ rơi Tiêu Linh, khiến cô ấy đã từng hy vọng vào tươi đẹp vào tình yêu, hiện tại chỉ có căm phẫn.
Tiêu Linh căm phẫn Kỳ Phong, hận Kỳ Phong, chính vì vậy cô ấy coi thường tất cả những gì Kỳ Phong đem tới, đồng thời thà chết chứ không quay đầu nhìn hắn.
Kỳ Phong vì lỗi lầm của bản thân, không thể trực tiếp nhìn mặt cô.... Hắn lựa chọn sự thay thế thất bại.
[...Kỳ Phong, hắn cũng thật đáng thương] - Ít ra trong những nhiệm vụ của hệ thống giao ra, nó vẫn cảm thấy Kỳ Phong là người có tình cảm nhất
- "Đáng thương? Một kẻ chỉ biết chạy trốn sẽ đáng thương sao?"- Tiêu Lạc tự lẩm bẩm, rồi bật cười
Tiêu Lạc rời đi về phía chiếc xe đậu khuất xa đó, từ xa cô đã bắt gặp dáng dấp mà từ lâu đã in sâu trong tim, mà bất giác cảm thấy nhẹ nhõm.
Tiêu Lạc nhào vào lòng của y, cô mỉm cười, một nụ cười đơn thuần không chút tư vị trần gian.
Minh Thiên Vỹ cũng thuận thế ôm lấy cô, hôn lên tóc cô một cái rồi mới dùng giọng trầm trầm nói -"Hắn đáng để em kỳ công vậy sao? Thật ghen tị"-
Tiêu Lạc bắt gặp đôi mắt đục ngầu vì bóng tối mà cười đầy ý vị -"Chỉ là một vở kịch thôi, anh quên em là diễn viên sao"-
Y siết chặt lấy eo cô, ép buộc cô áp chặt vào ngực y, tay còn lại y vuốt khuôn mặt của cô -"Đừng để mình cuốn vào vở kịch đó"-
- "Nếu như em thật sự bị cuốn vào nó thì sao?"- Tiêu Lạc nắm lấy caravat của y, trêu chọc hỏi
Minh Thiên Vỹ nhướn mày, cũng nở nụ cười, nhưng chất chứa sự u ám vô tận -"Dĩ nhiên sẽ kéo em ra"- Dù đó là bất cứ cách nào.
Tiêu Lạc nhắm mắt lại cảm nhận sự chiếm hữu của người yêu. Minh Thiên Vỹ kéo cô vào nụ hôn sâu, y càng hôn càng lộ rõ bản tính chiếm hữu của mình. Nụ hôn như xiềng xích muốn trói cô lại, muốn hòa làm một với cô.
Tình yêu chiếm hữu điên dại sẽ khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt nhưng hợp ý Tiêu Lạc. Cô thích cái cảm giác đăng đắng của người yêu, thích cái cảm giác y giam cầm cô trong ngục tù của mình.
Tác động chân thật cho tình yêu dành cho cô... Thứ duy nhất giúp cô cảm nhận sự sống.
Đối với Minh Thiên Vỹ, y chẳng biết từ khi nào nụ cười ôn nhu, chân thành mình dành cô đã biến thành sự chiếm hữu vô tận. Y chỉ hận không thể giam cầm cô, biến cô thành của riêng y. Trái tim một lúc một tăm tối, y đã hóa thành ác quỷ trong ái tình. Minh Thiên Vỹ chỉ muốn cô chú ý đến y, không phải bất cứ một ai khác, kể cả hận hay yêu.
...----------------...
Trời vào đông, gió Đông Bắc thổi từng đợt lạnh lẽo. Tiêu Lạc nằm cạnh lò sưởi lướt bảng tin. Truyền thông sắp bùng nổ rồi, không biết tên nào tung tin đồn, Tiêu Linh đã mất, cái gì mà vì ăn năn, vì tội lỗi với hậu bối Nhược Liên Hoa...
Tiêu Lạc mỉm cười, rốt cuộc Kỳ Phong đã có lựa chọn cho mình. Nhân vật chính cũng nên lên sàn thôi.
Tiêu Lạc tiến vào những trang web của giới truyền thông, bắt đầu gửi từng đi từng tấm ảnh một. Mỗi công ty đều có chủ đề khác nhau. Bảo đảm rằng không thiếu bài để viết.
Trong mắt Tiêu Lạc mà nói, Kỳ Phong chọn ai không quan trọng. Dù là cốt nhục hay tình yêu đều như nhau, hắn sẽ đều bị dày vò. Còn Nhược Liên Hoa, sẽ như thế nào nếu như quá khứ từng tiếp hết vị khách đến vị khách kia bị bại lộ?
Rồi còn cái thai, liệu Kỳ gia có để cho cô ta yên không?
Hạ màn sớm hay chậm còn tùy thuộc vào cô nữa...