Lục Hiền Nhu xuất thân từ gia đình của phàm nhân nhưng một lòng mang theo hoài bão tiến đến tông môn chính phái. Cuộc đời ả may mắn khi kiểm tra tư chất là song linh căn, nhưng từ đây cũng cướp mất đi những mong muôn đơn thuần ban đầu.
Được nhận làm đệ tử ngoại môn, Lục Hiền Nhu mới biết được cao thủ nhiều như mây là thế nào. Tài luyện đan ả luôn tự hào vào đây thì chẳng là gì. Nhìn lên vị sư tỷ kia, lòng ả ban đầu chính là đơn thuần mà tôn sùng nhưng lâu dần, thứ ả muốn chính là địa vị của Tiêu Kỳ Anh đang đứng.
Bất chấp Tiêu Kỳ Anh đã từng giúp ả rất nhiều, nhưng ả muốn tình yêu của Mạc Khiết Minh, ả muốn sự tôn sùng của tất cả mọi người. Lục Hiền Nhu đã vứt bỏ đi sự đơn thuần ban đầu, sử dụng chính tính mạng của cha mẹ để tẩy luyện linh đan nhưng vĩnh viễn thất bại. Đến khi nghe tin người được chọn cho đại hội lại thuộc về Tiêu Kỳ Anh, ả đã không nhịn được nảy ra mưu kế độc ác.
Chính một bước này lại là sai lầm của Lục Hiền Nhu.
Tiêu Kỳ Anh chết rồi, ả nhận được vinh quang nhưng không tẩy được thành đơn linh căn thì vĩnh viễn bị các thiên tài khác chèn ép. Mạc Khiết Minh hận ả làm ảnh hưởng đến thanh danh, Lộc Phong Hàn căm ghét vì ả chẳng bằng Tiêu Kỳ Anh.
Mọi đau khổ đều trút xuống ả, đúng là nhân quả không chừa một ai.
Tiêu Lạc chống cằm nhìn Lục Hiền Nhu ôm chặt lấy ngọc bội mà trước đây nguyên chủ tặng, chỉ có thể lắc đầu rồi bỏ đi.
Nguyên chủ chính là xem Lục Hiền Nhu như muội muội ruột mà đối đãi, nàng ta sống ở Bắc Hoàng Tông đã lâu, thủ đoạn nào mà chưa từng thấy qua? Chỉ là nàng ta làm ngơ, mặc cho ả muốn làm gì thì làm mà thôi.
Nguyên chủ đã đánh cược, bản chất cùng hoài bão kia có đánh mất hay không, nhưng nguyên chủ đã thua. Chính vì vậy Tiêu Kỳ Anh dùng cái chết của mình đền bù cho canh bạc đấy.
Ba ngày nữa chính là vòng cuối cùng diễn ra. Chắc chắn sẽ không ít chuyện thú vị đây.
Ngồi bên dòng suối nhỏ, Huyết Tử Lam vuốt ve mái tóc của nàng, khi nhìn đến đôi mắt trong suốt của Tiêu Lạc, y im lặng không nói gì. Nếu như từng xem Lục Hiền Nhu như muội muội thì chắc chắn sẽ đau lòng khi phải ra với ả nhưng xuất phát từ bản năng y không cảm nhận thấy sự đau lòng của nàng.
Ngọc bội là Tiêu Kỳ Anh tặng cho Lục Hiền Nhu với trái tim thuần lương, hoài bão trong sáng. Hiện tại, Lục Hiền Nhu thay đổi, Tiêu Kỳ Anh đã chết, ngọc bội cũng chỉ là quá khứ...
Bản chất của Lục Hiền Nhu bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, tất cả hộ hoa sứ của ả đều bốc hơi không tung tích.
Mạc Khiết Minh bắt đầu tránh xa ả, Lộc Phong Hàn tìm mọi cách vắt kiệt sức luyện đan của ả. Tài nguyên bị các đồng môn chiếm hết. Phải nói Lục Hiền Nhu lúc này rất thảm hại.
Mạc Khiết Minh cũng bị sư tôn giáo huấn cho một trận rồi cấm túc trong phòng, lòng hắn lúc này đã muốn giết ả đến cả ngàn lần.
Hắn thật sự nghĩ đến Tiêu Kỳ Anh, ngày đó nàng vì hắn mà nhận hết tội lỗi, hẳn vẫn là yêu hắn rất nhiều. Mạc Khiết Minh đã thấy qua tài luyện đan cũng như sức chiến đấu của nàng, hoàn toàn là một đạo lữ tương xứng với hắn. Hừ, ai như Lục Hiền Nhu vô dụng chỉ biết khóc.
Cũng may đại ma tôn Huyết Tử Lam chưa nghe được câu này, không thì khó tránh khỏi một hồi máu tanh giữa ma giới và Bắc Hoàng Tông
Tiêu Lạc vẫn yên ả ngồi đó, nàng bỗng nhiên có chút đau đầu, những hình ảnh mờ nhạt cứ ngắt quãng không ngừng. Bên ngoài Tiêu Lạc chẳng tỏ vẻ gì, nhưng nàng đã phải nắm chặt tay vào cuốn sách, thậm chí giả vờ bình tĩnh nhờ y đi mua cho mình thảo dược để tránh cho người yêu lo lắng.
[Chủ nhân, ngài không sao chứ] - Hệ thống đã mếu máo hỏi
Tiêu Lạc ngồi rất lâu, nàng mới bất chợt -"Tại sao lại chọn ta?"-
[... Là do người có ký hiệu phù hợp với hệ thống] - ngưng trọng một lúc mới trả lời
- "Y là ai?"- Tiêu Lạc không vạch trần giọng nói có chút run run của hệ thống mà hỏi tiếp
[Đây là bí mật của đại hệ thống, chủ nhân chưa đủ khả năng để biết]
- "Tốt"- Tiêu Lạc âm trầm trả lời một tiếng.
Nàng nâng đôi tay lên, từ không trung xuất hiện hai quả cầu màu đen, nó như con rắn tinh ranh, nhanh nhẹn tiến về phía Bắc Hoàng Tông.
Tiếng ầm ầm kinh người, khiến toàn bộ tu sĩ cũng phải ngẩn người. Có kẻ dám đánh úp Bắc Hoàng Tông?
Không biết vô tình hay cố ý, quả cầu lại đánh nặng nhất vào nơi ở của Mạc Khiết Minh. Hắn ta mạng tốt không chết nhưng bị thương đến không thể đi được.
[Chủ nhân...] - Hệ thống được một phen hoảng loạn
- "Nam chủ cũng chưa chết, không cần lo"- Tiêu Lạc trở về với bộ dạng thường ngày
Huyết Tử Lam đã cảm nhận được sát khí mà Tiêu Lạc tỏa ra, cũng biết được nàng vừa làm gì nhưng y không hỏi, chỉ chăm chú nấu nước pha trà cho nàng.
Y nguyện ý theo nàng, dù đó là đọa ma, dù đó là con đường trời tru đất diệt.