Đến khi ánh trăng hôm sau lên đỉnh, Tiêu Lạc từ giấc mộng đẹp tỉnh dậy. Trong phòng chỉ có bát cháo nghi ngút khói, cùng vết thương được băng bó cẩn thận.
Tiêu Lạc cựa mình ngồi dậy, nén nỗi đau ở chân cô men theo hành lang đến sảnh chính của biệt thự.
- "Tôi đã quá nhẹ tay với Linh gia?"- Nam nhân ẩn mình ngồi trong bóng tối, nhấp một ngụm rượu vang khẽ hỏi kẻ đang bị bắt quỳ dưới mặt đất.
- "Vì một con bé mà anh phủi sạch quan hệ với tôi?"- Linh Lan gần như phát điên, mối quan hệ trúc mã hai mươi mấy năm là phù du?
Tử Mạn nghiêng đầu -"Một sợi tóc của bé con cô cũng không bằng"-
- "Thương mại quốc tế cần Linh gia thông hành, anh đừng có làm bậy"- Linh Lan không ngu, nếu y đã nói như vậy nghĩa là tình cảm gì gì đó đừng mong dùng, có khi lợi ích còn có cơ hội sống sót hơn.
- "Vậy thì... dẹp"- Y phất tay một cái, có người lập tức lôi Linh Lan đi.
Linh Lan trợn mắt, một người đặt lợi ích lên hàng đầu thế mà tình nguyện từ bỏ miếng mồi béo bở vì một con nhóc?
- "Bé con, xem đủ chưa?"- Y đã biết bé con xuất hiện từ rất lâu nhưng vốn bé con không phải đứa trẻ bình thường, y cũng chẳng muốn giấu sự tàn nhẫn của bản thân.
Tiêu Lạc khập khiễng đi lại chỗ Tử Mạn, được y bế lên ngồi trên đùi mình, một cái hôn nhẹ nơi chóp mũi, mang tình yêu nâng niu vô hạn.
- "Daddy, con muốn giúp ích cho daddy"- Muốn bên y đến khi sức cùng lực kiệt.
Câu nói nhẹ nhàng của một đứa trẻ vốn tưởng rằng là đùa giỡn nhưng nhìn ánh mắt kiên định kia xem, Tử Mạn luồn tay vào những sợi tóc mềm mại của bé con rồi lại lướt qua những vết thương kia.
- "Con chắc sao? Đi bên cạnh daddy thì không chỉ có những vết thương này đâu"- Tử Mạn híp mắt đầy thần bí, vuốt ve khóe môi bé con.
- "Con muốn là người đứng cạnh daddy"- Tiêu Lạc dùng giọng của một đứa trẻ nhưng lại mang hơi hướng của bản thân khiến cả người y tê rần.
Bé con của y quá đáng yêu, không thể để mất được.
•
Đúng như Tử Mạn đã nói, y giữ Tiêu Lạc còn hơn giữ vàng bên mình. Đến cả việc đi học cũng mời gia sư đến, không cho bé con đến trường. Tuy hành động này có hơi biến thái và chiếm hữu nhưng người dám làm, người dám tình nguyện thì người ngoài chẳng thể nói gì.
- "Tử thiếu, việc học của tiểu thư rất tốt, thậm chí có thể vượt cấp"- Gia sư là một giáo sư có tiếng ở đại học quốc gia, vốn dĩ ông không đồng ý đến làm gia sư đâu, nhưng khi đối mặt với những kiến thức thú vị cùng niềm say mê khoa học chung chí hướng, ông chẳng ngần ngại danh phận bị mọi người bàn tán mà thu nhận tiểu học trò này.
- "Cảm ơn giáo sư"- Đối với một người có danh vọng trong giới tri thức, dù ít dù nhiều cũng phải có sự tôn trọng xứng đáng với thang quả của họ.
Giáo sư vốn là người thẳng tính, không khách khí, không xấu hổ bảo -"Ngạn Ngạn tuổi còn nhỏ đã thông minh thế này, chuyện vượt qua tôi chỉ là sớm muộn. Tử thiếu nên tìm thêm nhiều chuyên gia bồi dưỡng em ấy"-
Quản gia lúc nào cũng trong phong tác chuyên nghiệp vừa nghe xong câu nói của giáo sư lập tức muốn trẹo chân rồi... Câu này quản gia đã từng nghe qua một lần rồi, chỉ là khi tìm thêm chuyên gia dạy thêm cho Tử Mạn lúc nhỏ kết quả là luyện ra một đại nhân vật, muốn giết người mà thần không biết quỷ không hay cũng rất dễ.
- "Tạm thời nên để con bé có tuổi thơ, không nên ép bé con học nhiều quá"- Y khéo léo từ chối, nói chứ cho giáo sư xem mặt bé con là đã quá sức chịu đựng của y rồi, huống chi còn thêm nhiều người nữa.
Cũng từ đó, Tử gia nổi tiếng một vị tiểu thư được người thừa kế Tử gia xem như bảo bối mà cưng chiều. Kẻ nào chạm vào thử xem, lấy Linh gia mà làm gương. Không biết ai mách cho hải quan mà ngay lúc hàng của Linh gia sang cảng bị tóm đến không còn lại một chút gì.
- "Những thứ này không tốt"- Tiêu Lạc nhíu mày, lấy điếu thuốc từ tay người nam nhân an nhàn kia ra.
Y bật cười trước sự phụng phịu của bé, đưa tay nâng bé vào lòng -"Con lấy thú vui của ta, phải bù lại thứ gì chứ"-
Tiêu Lạc thầm mắng con người này thật biết lợi dụng, vòng tay qua cổ y mà hôn lên. Cũng đã ba năm từ ngày Tiêu Lạc sống chung với y, hai người đã mang tình cảm vượt qua mức cha và con gái nhưng vốn dĩ không ai quan tâm mấy, hoặc quan tâm cũng chẳng dám nói.
Đối với người hầu, tiểu thư thành thiếu phu nhân cũng có khác gì nhau đâu, đều là chủ của bọn họ cả mà. Còn người ngoài? Chưa kịp mở miệng ra hưởng gió thì viên kẹo đồng đã cho thẳng vào miệng.
- "Vẫn là bé con của daddy ngon hơn"- Y theo thói quen cắn môi dưới của Tiêu Lạc.
Tử Mạn chưa từng làm đến bước cuối, bé con còn nhỏ, y không muốn biến thành cầm thú nhưng giải tỏa bằng cách gặm cắn bé con thì vẫn có thể chứ.
Những dấu hôn đỏ đánh dấu chủ quyền rải đầy cả cần cổ trắng ngà kia. Người hầu chính là mắt không thấy thì tim sẽ không đau. Làm tốt việc của mình thôi.