Thần tiên có thể sống thật lâu nhưng người yêu vì năng lượng bạo động, cần trở về không gian của mình nghỉ ngơi.
Tiêu Lạc nhìn người yêu khốn khổ vây trong những nguồn năng lượng bạo động mà đau lòng.
- "Nhiên, cả đời này ta đều nợ ngươi"- Tiêu Lạc mím môi, đau xót nhìn người thương đã im lìm ra đi.
[Chủ nhân, ngài ấy đã đi rồi, chúng ta cũng nên đi thôi] - đã biết, kể từ ngày năng lượng của Tiêu Lạc truyền cho nó, nó đã biết. Nó đã từ từ nhớ lại tất cả những ký ức đã chôn vùi trong năm tháng khắc nghiệt lẫn an yên.
Đến khi trở lại không gian, Tiêu Lạc cũng chưa cách nào hoàn hồn được, lần đầu sau ngần ấy năm chứng kiến lại cảnh người yêu đau đớn ra đi trước mắt mình. Cảm xúc của cô rất ngổn ngang.
- ", em nói xem, nếu gặp lại ta có thể thắng tỷ ấy sao?"- Tiêu Lạc không phải bi quan mà là nói thẳng vào sự thật. Cô đã thua một lần, khiến cho toàn bộ những người thân cận bên cạnh cô gặp tai họa...
[Chủ nhân, chị có biết giữa ngài ấy và chị khác nhau thế nào không?] - tựa đầu vào vai Tiêu Lạc khẽ hỏi.
- "Sức mạnh?"- Tiêu Lạc thật sự không nghĩ ra được gì ngoài trừ nó.
[Không, là tình cảm, ngài ấy không có tình cảm như người] - nó chỉ là một tiểu thần, không có tư cách phán xét, nhưng theo một cách phiến diện vẫn có.
- "Chúng ta đi tìm Nhiên"- Tiêu Lạc như hiểu ra gì đó, cảm xúc bị xáo trộn hiện tại đã ổn hơn.
•
Trong góc tối ẩm ướt, cô bé bị đánh đập đến tàn nhẫn, cả ngươi lấm lem đầy vết bẩn.
- "Đem nó đi tiếp khách, nó mà không chịu thì đánh tiếp"- Một quý bà ăn mặc sang trọng, son phấn lòe loẹt ra lệnh cho đám người đang đánh cô bé dừng tay lại.
Bà ta nâng cằm cô bé lên rồi bóp một cái thật mạnh khiến cho móng tay của bà ta in sâu vào gò má nhỏ nhắn của cô.
- "Lần đầu đến đây tao tha cho mày một lần, nhưng nên nhớ những người đàn ông trên giường kia đều là thượng đế của mày, mày thử không nghe lệnh thượng đế xem"- Bà ta hừ lạnh, đẩy cô bé vào góc tường lạnh giá.
Tiêu Lạc dưới góc khuất, lau đi vệt máu ở đang chảy từ cánh mũi ra.
- "Tiêu Ngạn, đi thôi"- Có một chị tiếp viên xót xa mà dịu dàng nắm tay cô bé.
Chị tiếp viên gạt những lọn tọc che khuất trước cô bé, để lộ ra vẻ mặt non nớt nhưng in hằn những vết thương, có cũ có mới khiến người ta thương xót trước những gì đứa trẻ phải trải qua.
- "Sau này em không nên phản kháng khách hàng, bọn họ sẽ đánh chết em đấy"- Chị tiếp viên biết mình nói điều này là không hay, nhưng đây là cách duy nhất để sống sót nơi đây. Bản thân chị cũng không hiểu sao con người có thể cầm thú đến mức đến cả một đứa trẻ cũng không tha.
Tiêu Lạc cúi đầu, nhìn những vết thương, bầm tím đến rướm máu trải dài từ tay đến chân. Đứa trẻ này mệnh cũng thật khổ.
- "Tiêu Ngạn, có khách gọi mày"- Một người đàn ông bậm trợn, mạnh bạo kéo tay cô rời khỏi phòng nghỉ ngơi mà tiến về phía nơi phát ra từng tiếng ồn ào náo nhịp.
Quán bar mở đèn nhấp nháy bởi đèn màu, tiếng nhạc đinh tai khiến cho con người chìm đắm cùng cơn men. Tiêu Lạc đứng trước một gã to béo, gã đang dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn cô.
- "Con bé này bao nhiêu?"- Gã hào phóng hỏi
- "Con bé này mới có mười hai, còn nguyên nữa... nên giá hơi cao"- Quý bà lúc nãy không biết từ đâu xuất hiện mà nói.
- "Bao nhiêu đều được, chuẩn bị phòng đi"- Gã hài lòng với cô bé này rồi.
Tiêu Lạc dưới ánh đèn mờ rất điềm tĩnh, không hề quấy khóc khiến gã đàn ông càng thích hơn. Dưới một góc khuất, con dao nhẹ nhàng giấu dưới tay áo dài dùng để che các vết thương lại.
Tên này, không tự tay thiến gã, Tiêu Lạc liền không hả giận được.
Cảm giác quen thuộc lại tràn về, người yêu cũng đang ở đây. Tiêu Lạc liếc mắt sang người đàn ông mặc vest tuấn tú ngời ngợi đang cười cười uống rượu. Phải xử nhanh con lợn này để về với người yêu nữa chứ. Nhưng cô không biết, khi bản thân vừa quay đầu đi, ánh mắt của người nam nhân cũng đã va phải thân ảnh nhỏ nhắn kia.
Cô bé từng bước đi qua dãy hành lang xa hoa, cuối cùng là tiến vào một căn phòng lớn. Cửa phòng vừa khép lại. Gã ta như hổ đói đè Tiêu Lạc xuống giường.
- "Bé con, đêm nay phục vụ anh cho tốt nha"- Nụ cười của gã càng vô lại hơn.
Tiêu Lạc không đáp, nhưng con dao dưới tay áo đã từ từ lộ ra, cô tựa như con thú săn mồi chờ đợi kẻ địch đi vào lãnh địa của mình.
Gã vừa cởi nút áo cuối cùng, Tiêu Lạc cũng đã để mũi dao chuẩn bị cho một hồi máu tanh nhưng tiếng phá cửa đã cứu gã một mạng.
Người nam nhân mặc vest lúc nãy đằng đằng sát khí mang người tiến vào. Gã vừa nhìn thấy người nam nhân, khuôn mặt liền tái xanh mà thụt lùi lại. Tiêu Lạc cũng nhanh chóng quăng con dao ra chỗ khác, nước mắt theo đó mà rơi xuống.
Coi như con heo này may mắn!