nằm trên tấm đệm được làm từ tơ lụa thượng hạng, xung quanh là đến tận mười người hậu hạ từ miếng ăn đến giấc ngủ.
Nó chưa bao giờ cảm thấy miêu sinh của mình tốt đến như vậy a...
Tiêu Lạc vốn không quen quá nhiều người vây xung quanh. Ngồi bên gian phòng khác, Tiêu Lạc lặng lẽ quan sát các tín đồ từng tôn sùng nàng không ngừng chửi rủa, đốt miếu.
- "Nhân sinh thật nực cười"- Đoạt Mệnh cười khẩy. Lúc sa cơ thì cầu trời khẩn phật, lúc huy hoàng thì đá đổ lư hương.
- "Nếu đã vậy thì cứ để Nhật Nguyệt thượng tiên thay thế, không việc gì phải lo nghĩ"- Nàng xem đây là điều hiển nhiên, không việc gì phải giận cả.
Tiêu Lạc tĩnh lặng ngồi đọc sách, những câu truyện thú vị ở tam giới cũng đáng để học hỏi đấy chứ.
Nàng xoay xoay chiếc vòng tay làm bằng gỗ, lặng lẽ đón nhìn ánh mắt như lại đói của con sói kia.
Đoạt Mệnh còn đang tưởng ra vài cảnh đỏ mặt nhưng quả cầu lấp loáng nên ánh sáng đỏ khiến y phải tạm thời gác bỏ tâm tư qua một bên.
- "Đi sớm về sớm"- Tiêu Lạc biết mỗi lần quả cầu phát nên ánh sáng đó đồng nghĩa với ma tộc xảy ra chuyện cần tới quyết định của y.
Y hôn lên trán của nàng -"Ta sẽ về sớm"-
Khi gian phòng chỉ còn lại mình Tiêu Lạc, mới từ từ bước vào, so ra đúng là chỗ kia cũng thoải mái nhưng bên cạnh chủ nhân vẫn thoải mái hơn.
- "Sao lại qua đây?"- Nàng bật cười khi thấy nằm trên đùi mình mà làm nũng.
[Bên đấy chán lắm, em muốn nằm với chủ nhân] - Nó dụi đầu vào Tiêu Lạc mà than vãn.
- "Tổng cục thế nào rồi?"- Nàng quay xoa đầu nó, rũ mi hỏi.
[Đã hoàn toàn xác nhập với không gian của chủ nhân] - Thế giới hệ thống cũng như tự nhiên, cá lớn nuốt cá bé theo nghĩa đen vẫn diễn ra. Hệ thống yếu có thể bị hệ thống cắn nuốt cũng là điều dễ hiểu.
[Những thông tin cần thiết cũng đã chọn lọc cho chủ nhân rồi, trước khi vị trên cao kia phát hiện thì nên thu thập hết những thứ cần biết] - Nó vẫn e dè cái vị cai trị tất cả các đại hệ thống.
- "Em không cần e dè, cứ làm việc tùy thích"- Tiêu Lạc thâm trầm, ra một lệnh kỳ lạ.
Vốn dĩ nó định hỏi thêm, nhưng tiếng phá cửa vang lên khiến cho cuộc trò chuyện bị gián đoạn.
- "Để bổn tiểu thư xem hồ ly tinh nào dám quyến rũ Đoạt Mệnh ca ca"- Giọng nói chanh chua là ấn tượng đầu tiên của Tiêu Lạc về nữ nhân trước mắt.
- "Thân Diệp tiểu thư, không thể tự ý xông vào"- Cung nữ theo phía sau hốt hoảng chạy theo ngăn.
Nhưng nàng ta tay cầm một chiếc roi trường dài, quất tới tới tấp vào cung nữ như đang trút giận gì đó.
- "Bổn tiểu thư là nhi nữ của một trong Thập Ma Sư, ngươi dám cản ta? Chết đi, chết đi"- Thân Diệp tức giận, càng đánh càng hăng, đến mức một thân roi trắng cũng bị nhuốm đỏ bởi máu.
Tiêu Lạc híp mắt, dùng tay chặn đòi roi hung tợn của nữ nhân rồi phất một cái, đòn roi ngay lập tức phản chủ mà ập thẳng vào mặt Thân Diệp.
Nàng ta dùng tay mình che đi vết thương rướm máu sau tiếng hét thất thanh.
- "Ngươi... ngươi dám... ngươi biết ta là ai hay không?"-
Tiêu Lạc nhún vai -"Bổn tọa không biến và cũng không muốn biết"-
- "Đoạt Mệnh ca ca nhất định không bỏ qua cho ngươi"- Nàng nghiến răng đầy đe dọa.
- "... Bổn tọa sẽ sợ?"-
- "Ngươi... Đoạt Mệnh ca ca thu ngươi về cũng để thiên giới không có ngươi chống trả thôi... Huynh ấy chẳng yêu thương gì ngươi đâu, nghe rõ chưa, nghe rõ chưa hả? Ngươi huynh ấy yêu..."- Lời chưa kịp dứt, một đòn roi lại tiếp tục in hằn lên gương mặt Thân Diệp.
Không chỉ kết thúc bằng một đòn mà liên tiếp thêm vài nhát nữa.
- "Ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy đâu"- Nàng nhướn mày đầy âm u nhìn về Thân Diệp.
Quay sang cung nữ bị đánh đến thấu liệt tâm can, chỉ một ít thủ pháp liền chữa thương cho nàng ta. Đưa cho cung nữ chiếc roi, đối với nàng ấy -"Đánh đi, hệt như cái cách nàng ta đánh ngươi"-
Cung nữ lắc đầu, run rẩy -"Thần...thần không dám"-
- "Bổn tọa cho phép ngươi, đánh đi"- Tiêu Lạc bình tĩnh nói.
Lòng cung nữ tuy sợ hãi nhưng nhớ đến những lúc vị tiểu thư này kiêu ngạo ức hiếp mình, nháy mắt đã tràn đầy căm tức, dù gì cũng có ma hậu chống lưng. Cung nữ không ngừng ngại đưa roi thật cao, quất xuống từng roi dồn nén căm phẫn bao năm.
Thân Diệp không ngờ đến có ngày chức vị Thập Ma Sư của cha nàng đã uy hiếp không còn hiệu quả nữa rồi.
- "Ngươi muốn dấy lên trận chiến ma tộc"- Nàng ta khó khăn nói khi toàn bộ xác thịt đã hòa lẫn cùng máu.
- "Như ngươi đã nói đấy thôi, bổn tọa có tiếp thêm thế lực cho ma tôn, cần gì phải lo sợ?"-
Cùng lúc, Đoạt Mệnh tiến vào, thấy Thân Diệp toàn thân là vết thương, khuôn mặt hơi trầm trọng tiến về phía Tiêu Lạc.
Thân Diệp như đắc ý, càng khóc lóc kể khổ -"Đoạt Mệnh ca ca, ta chỉ đến thăm ca nhưng có vẻ tẩu tẩu không thích ta, còn cho người đánh ta"-
Y nhướn mày hỏi -"Thật chứ?"-
- "Đương nhiên"- Đánh nàng ta là thật, không thích nàng ta cũng là thật.
Y hôn lên tay nàng -"Sau này, nàng cứ cho ma binh đánh, không cần phải trực tiếp ra tay"- Y sẽ đau lòng lắm.
Rồi tĩnh lặng quay sang Thân Diệp -"Thứ nhất, bản tôn không có muội muội. Thứ hai, trái ý xâm nhập ma cung, theo luật mười vạn trượng. Thứ ba, làm cho ma hậu của bản tôn phải nhọc lòng, thiêu sống"-
Từng câu rõ ràng rành mạch càng khiến Thân Diệp sợ hãi.