Từ khi Đàm Khanh vào đoàn phim đến khi về nhà cũng chỉ có hơn hai mươi ngày, bố trí vốn có trong phòng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trên sàn nhà bằng gỗ trải một tầng thảm thật dày, toàn bộ những thứ cứng rắn như góc tủ cạnh cửa đều được bọc bởi một tầng xốp mềm mại.
Mà bàn trà gỗ đen cùng với ghế sô pha ở trung tâm phòng khách đều không biết bị chuyển đi nơi nào rồi, tủ rượu bằng kính và rượu vang đỏ trong tủ cũng không biết tung tích.
Trong phòng khách lớn như vậy, thay vào đó là một tòa thành mô hình đồ chơi dành cho trẻ em.
Bên ngoài tòa thành đó còn có một vòng đường ray xe chạy.
Lúc này, anh bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ đang ngồi ngay ngắn trong xe lửa nhỏ chạy bằng điện, vừa lao vùn vụt vòng quanh bên ngoài lâu đài nhỏ vừa vỗ bàn tay nhỏ nhắn.
Đàm Khanh: "..."
Bởi vì vừa từ bệnh viện lái xe về, trong tay Hạ Minh Ngọc còn cầm quần áo Đàm Khanh thay ra.
Bảo mẫu đứng bên cạnh chăm sóc Đàm Kỷ Kỷ thấy hai người trở về, liền vội vàng đưa tay đón lấy bao lớn bao nhỏ trong tay Hạ Minh Ngọc.
Nhưng mà bàn tay vừa đến một nửa đã bị ngăn cản, Hạ Minh Ngọc lắc đầu: "Không cần, tự tôi cầm."
Đàm Khanh như có điều suy nghĩ quan sát đứa bé trên đường xe chạy, nghe vậy cực kì nhạy bén chuyển mắt sang, yêu cầu rất cao nói: "Vậy anh phải trải cho tui mấy tầng lông vịt lên giường, tui muốn cái giường mềm như nhung ấy.”
Bảo mẫu: "..."
Bảo mẫu nhìn thoáng qua Đàm Khanh, lại lặng lẽ nhìn Hạ Minh Ngọc.
Sau đó phát hiện Hạ Minh Ngọc vẫn bình tĩnh ngoài ý muốn, thậm chí còn chủ động đáp ứng yêu cầu của Đàm Khanh: "Được rồi."
Bảo mẫu: "..."
Bảo mẫu khẽ gật đầu ở trong lòng, sắp xếp lại địa vị gia đình một lần nữa.
Hạ Minh Ngọc vào phòng ngủ tự mình đi giúp Đàm Khanh thu dọn giường, Đàm Khanh thì ở trong phòng khách nhìn quanh, rón rén đi đến bên cạnh đường ray, thành thạo xách phần gáy non nớt, ôm Đàm Kỷ Kỷ đã tròn vo từ trong xe lửa ra.
Hắn đặt nhóc con lên trên thảm, đe dọa: "Dừng lại, không được nhúc nhích!"
Bảo mẫu vô ý thức đưa tay muốn can ngăn, đã thấy Đàm Kỷ Kỷ tròn vo đần độn ngồi trên thảm, rất phối hợp ngẩng đầu lên, duỗi thẳng hai bàn chân nhỏ, ngoan ngoãn bất động.
Bảo mẫu: "..."
Dì bảo mẫu không thể không sắp xếp lại địa vị gia đình lần nữa.
Đàm Khanh đứng tại đỉnh chuỗi thức ăn, ngồi xuống đối diện Đàm Kỷ Kỷ, đưa tay sờ soạng cái mông của nó.
Đàm Kỷ Kỷ vô tội trợn tròn mắt to, quơ cánh tay nhỏ như củ sen thể hiện sự thân thiết với Đàm Khanh.
Đàm Khanh nhận được biểu thị thân thiết của hóc con, đồng thời bấm một cái trên cái mông nhỏ trần trùng trục của nó.
Ngay lập tức, trên mông nhỏ non nớt trơn bóng liền có thêm hai dấu ngón tay.
Đáng thương cho Đàm Kỷ Kỷ da mịn thịt mềm, lập tức bị siết đến nước mắt rưng rưng.
Nhưng mà mấy giọt nước mắt óng ánh long lanh chuyển hai vòng trên khóe mắt to tròn, lại bị nhóc con kiên cường nuốt về.
Đại khái là bởi vì thực sự quá lâu không được gặp Đàm Khanh, sự nhớ nhung với ba nhỏ đã thắng sự đau đớn vì bị véo mông nhỏ, Đàm Kỷ Kỷ ngốc ngếch tủi thân hít mũi một cái, sau đó cố gắng lấy lòng Đàm Khanh, nhìn qua như muốn một được ôm.
Từ khi một lớn một nhỏ ôm được đùi Hạ Minh Ngọc, tất cả sữa bột cùng đồ chơi nhập khẩu của Đàm Kỷ Kỷ đều được bảo đảm, chí ít đã có sự đột phá lớn so với sữa bò kém chất lượng và đồ chơi chỉ có đồng trước kia.
Sau gần một tháng chăm sóc toàn diện, nhóc con vốn đã trắng trắng mềm mềm càng thêm trắng trẻo mập mạp.
Nhất là bây giờ.
Vì để tới gần Đàm Khanh đang ngồi xem kịch vui cách đó không xa, nhóc con nằm rạp trên mặt đất, cố hết sức mình, dùng cả tay lẫn chân tiến lên trên thảm giống như gảy nước.
Vất vả lắm mới tiến lên được cm, Đàm Khanh liền lén lút đem dịch người về sau cm.
Thế là Đàm Kỷ Kỷ cố gắng gần phút giống như rùa con tập bơi. Chẳng những không thể thành công chạm được vào ba ba, ngược lại cách Đàm Khanh càng xa hơn.
Trong đôi mắt vừa to vừa sáng của Đàm Kỷ Kỷ viết hai chữ hoang mang thật to. Nó dừng hai tay nhỏ như mái chèo, phí sức ngẩng đầu nhìn Đàm Khanh, mềm nhũn hô một tiếng: "Ba, ba."
Đàm Khanh khoanh chân lại, lấy viên kẹo thỏ trắng sữa đường mà mới lừa được từ chỗ y tá trong viện buổi sáng ra. Bóc vỏ kẹo, lắc lư trước mặt Đàm Kỷ Kỷ, dụ hoặc đặt trên chóp mũi nhóc con để nó ngửi ngửi. Sau đó cầm về, tự mình cắn mất một nửa.
Cuối cùng Đàm Khanh da mặt cực dày bọc nửa viên kẹo còn lại vào trong giấy gói, đặt ở bên cạnh, nói với Đàm Kỷ Kỷ: "Thế này nhá, con qua đây, một nửa này sẽ cho con ăn."
Đàm Kỷ Kỷ cực kì thích thú nhìn viên kẹo thỏ trắng sữa đường chỉ còn lại một nửa, cố gắng động viên mình, lại phồng khuôn mặt nhỏ lên, duỗi tay chen chân bỏ trên thảm lần nữa.
Bảo mẫu từ nãy đã đứng bên cạnh vội vàng đi tới. Bà lo lắng nhìn Đàm Kỷ Kỷ đang cố gắng ủn về trước trên thảm, khuyên bảo Đàm Khanh: "Tiên sinh, chuyện này… Trẻ con ngồi năm bò sáu, con trai của ngài mới hơn ba tháng, ngài cũng không cần gấp gáp như vậy chứ…”
Đàm Khanh nhìn nhóc con, phiền muộn nói: "Không sao đâu, dì nhìn cái mông mập mạp của nó đi, dịch phút mà vẫn không thể nhích lên trước được tí gì.”
Bảo mẫu: "..."
Khả năng cuối cùng vẫn là câu thuyết phục kia có tác dụng, Đàm Khanh duỗi chân, ngăn Đàm Kỷ Kỷ ra sức tiến lên phía trước.
Sau đó gẩy sang bên phải, thuận lợi lật ngửa nhóc con ra.
Bảo mẫu: "..."
Ánh mắt của dì bảo mẫu tuổi gần năm mươi nhìn về phía Đàm Kỷ Kỷ đầy vẻ đồng tình không thể nói ra, thậm chí cũng không dám dịch chuyển một bước, rất sợ Đàm Khanh còn có thêm cách chơi đùa mới lạ nào khác.
Nhưng cũng may Đàm Khanh không nghĩ ra trò gì mới để chơi, thế là đưa tay ôm Đàm Kỷ Kỷ từ trên thảm vào trong ngực, ước lượng: "Oa, bán cho quán thịt heo có thể bán được mười lăm cân á! Đủ để mua hai bộ giáp giới hạn!"
Bảo mẫu: "..."
Quỷ nhỏ Đàm Kỷ Kỷ bằng hai bộ giáp rốt cuộc đã thành công được ba nhỏ ôm vào trong lòng. Ngửi được mùi vị quen thuộc trên người ba nhỏ, nhóc con vui vẻ lần nữa, khoa tay múa chân trong ngực Đàm Khanh, mở miệng nhỏ ra ê ê a a nói không ngừng.
Hàm lợi đỏ lộ ra lúc Đàm Kỷ Kỷ cười, loáng thoáng có thể thấy một vệt nhỏ màu trắng.
Đàm Khanh ồ lên một tiếng, cuối cùng cũng phát hiện ra một thứ duy nhất khiến người ta vui vẻ hôm nay: "Đàm Kỷ Kỷ! Có phải con mọc răng không!"
Bảo mẫu nghẹn lời hồi lâu rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện. Bà đi tới bên cạnh Đàm Khanh, cười nói, "Tiên sinh, đây chỉ là dấu hiệu trẻ con sắp mọc răng sữa thôi. Chắc phải đến tháng tư, răng sữa của trẻ nhỏ mới có thể chậm rãi lớn lên."
"Thì ra là thế…”
Đàm Khanh có chút hậm hực, "Sao còn cần hơn một tháng nữa chứ."
Bảo mẫu suy nghĩ một chút nói: "Cũng không nhất định, theo tôi thấy bé con của hai người lớn nhanh hơn nhà khác, cũng thông minh hơn rất nhiều. Có vài đứa trẻ thật sự sẽ mọc răng từ tháng thứ ba.”
Đàm Khanh thất vọng thở dài: "Được rồi, dì đừng an ủi cháu nữa. Lấy trí thông minh của Đàm Kỷ Kỷ, chắc hẳn đi ra ngoài cũng chẳng bắt được thỏ ấy chứ."
May mắn là có phiếu cơm dài kỳ.
Nếu không ngốc nghếch như vậy, đi ra ngoài có thể sẽ chết đói.
Bảo mẫu: "..."
Cuối cùng bảo mẫu đành phải từ bỏ việc nói chuyện liên quan tới bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ với Đàm Khanh.
Bà thực sự không thể hiểu nổi, là đứa con trai duy nhất từ trước đến nay của Hạ Minh Ngọc, còn có một ba nhỏ có thể khiến Hạ Minh Ngọc tự mình trải giường chiếu dỗ dành—
Đứa nhỏ này sao có thể lưu lạc tới tình trạng đi ra ngoài bắt thỏ được.
Ngay lúc đề tài này đã hoàn toàn không có cách nào tiếp tục, cuối cùng Hạ Minh Ngọc cũng đi ra từ trong phòng ngủ, đóng kỹ cửa phòng rồi đi tới chỗ một lớn một nhỏ.
Đàm Kỷ Kỷ tròn vo bị Đàm Khanh ôm vào trong ngực, hai người ngồi ở trên thảm cùng ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Ngọc.
Đàm Kỷ Kỷ được nuôi nấng gần một tháng cũng coi như cho cha ruột mặt mũi, lộ ra một nụ cười to với Hạ Minh Ngọc, liên tục kêu lên: "Ba ba."
Đàm Khanh chuyển mắt, học theo Đàm Kỷ Kỷ, cũng ngọt ngào hô một câu: "Ba nuôi ~"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc thở dài, cúi người bế nhóc con từ trong lòng Đàm Khanh lên.
Sau đó vươn tay ra với Đàm Khanh, thế mà lại bình ổn tiếp nhận cách xưng hô này: "Làm gì đấy?"
Không thể thành công nghẹn chết Hạ Minh Ngọc, Đàm Khanh rất thất vọng, nắm chặt tay Hạ Minh Ngọc để anh kéo mình dậy, lại hô một câu: "Ba nuôi?"
Hạ Minh Ngọc giao Đàm Kỷ Kỷ cho bảo mẫu đưa đi bú sữa, xoay người giúp Đàm Khanh sửa sang lại quần áo bị nhàu vì ngồi trên thảm.
Đàm Khanh nhếch miệng, không cam lòng bồi thêm một câu: "Ba nuôi, ba có muốn “làm” con nuôi không?”
Hạ Minh Ngọc: "..."
Không biết có phải gần đây Hạ Minh Ngọc bị Đàm Khanh rèn luyện cho được hay không, nghe vậy chỉ dừng một lát, mặt không thay đổi nhìn Đàm Khanh: "Không làm, nuôi lớn rồi nói sau."
Đàm Khanh tiến đến trước mặt Hạ Minh Ngọc, trừng mắt nhìn: "Không đâu, tui đã chín mọng rồi! Anh có muốn nếm thử không?”
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc nhấp môi dưới thật chặt, ánh mắt giống như muốn ăn người hung hăng nhìn từ đầu đến đuôi Đàm Khanh một vòng, chặn lại lời muốn nói, nhắc lại: "Nuôi tiếp.”
Đàm Khanh: "..."
Đêm nay lại không bảo vệ được cuộc sống hạnh phúc rồi.
Đàm Khanh mất mát thở dài.
Đúng lúc thấy bảo mẫu ôm nhóc con từ phòng bếp ra, Đàm Khanh liền đưa tay ôm nhóc con đang cầm bình sữa màu lam nhỏ từ trong ngực bảo mẫu, thuận miệng hỏi: "Kỷ Kỷ Kỷ Kỷ, có phải Hạ Minh Ngọc là người đàn ông cặn bã nhất trên đời này không?”
Đàm Kỷ Kỷ chính là fan hâm mộ mạnh mẽ nhất trên thế giới của Đàm Khanh. Mặc dù cũng không biết có nghe hiểu hay không, tóm lại nhóc con ngay cả bình sữa đều nới lỏng, ôm lấy cổ ba nhỏ lập tức gật đầu.
Cuối cùng Đàm Khanh cũng hài lòng, nhét bình sữa lại trong lòng Đàm Kỷ Kỷ lần nữa, ôm nhóc con đi về phòng mình.
Hạ Minh Ngọc ngẩn người, vô ý thức hỏi: "Đêm nay em ngủ cùng với con sao?”
Đàm Khanh ngáp một cái: "Đúng, tui chuẩn bị để Đàm Kỷ Kỷ làm ấm chân cho tui."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc ngây ra mấy giây, đi về phía trước hai bước đuổi kịp Đàm Khanh: "Ngày mai là đại thọ của lão chủ tịch Thịnh Kinh entertainment, chính là cha của Dung Thịnh. Nếu như em có thời gian thì đi với tôi."
Đàm Khanh rất thích những lúc tham gia náo nhiệt này, vô cùng ngoan ngoãn ngửa mặt lên: "Vậy tui không cần tặng quà sao?"
Hạ Minh Ngọc nhìn đôi mắt cực đẹp của Đàm Khanh: "Không cần, tôi sẽ chuẩn bị kĩ càng.”
Đàm Khanh quả quyết gật đầu: "Vậy sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi luôn!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc ngừng một lát, lại nói: "Ngày mai sau yến hội, tôi dẫn em về gặp cha mẹ tôi, được chứ?"