Vì để bảo đảm với Hạ Minh Ngọc sau khi mình vào đoàn phim nhất định sẽ biết thân biết phận, từ buổi tối hôm trước đi ngủ đến sáng sớm hôm sau lên đường, Đàm Khanh vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Thậm chí còn chủ động đi đánh thức nhóc con trong phòng trẻ sơ sinh.
Vô cùng từ ái kể cho nó một câu chuyện cổ tích không hề có mùi máu tanh.
Đơn giản là phụ huynh tốt nhất thế giới.
Đàm Khanh kể chuyện xong, ngáp một cái, hỏi Đàm Kỷ Kỷ nước mắt lưng tròng trên giường: "Con à, con nói xem ba có phải người cha tốt nhất thế giới không?"
Nhóc con đáng thương khóc nấc lên, vừa lau nước mắt vừa khóc: "Ô ô ô ô ô, ba, hức, ba..."
Hạ Minh Ngọc ngồi ở cuối giường quả thực không thể nhịn được nữa, đưa tay đắp kín chăn nhỏ cho Đàm Kỷ Kỷ, thấp giọng dụ dỗ nói: "Kỷ Kỷ ngoan, chúng ta không để ý tới ba nhỏ của con nữa, ngủ đi, có được không?"
Đàm Kỷ Kỷ có thể sống sót dưới kế sách chăn thả của Đàm Khanh là một đứa bé ngoan vừa nghe lời lại hiểu chuyện, vì vậy chỉ len lén dùng ánh mắt khiển trách nhìn ba nhỏ của mình một hồi, rất biết điều đi ngủ lần nữa.
Một đêm không mộng.
Ngoài cửa sổ là một buổi sáng trời đẹp.
Đàm Khanh lim dim buồn ngủ kéo vali nhỏ của mình đến phòng khách, lúc đang rửa mặt sửa sang lại thì gặp Hạ Minh Ngọc từ bên ngoài chạy bộ về.
Đàm Khanh vừa vuốt mắt vừa quan sát Hạ Minh Ngọ, không thể hiểu được nhăn chóp mũi.
Tính toán một ngày, rõ ràng sáng sớm có thể phóng túng một chút, cố tình lại phải đi chạy bộ.
Hạ Minh Ngọc lù lù bất động đón nhận ánh mắt Đàm Khanh phóng đến trên người mình, mở miệng hỏi: "Đã lên Weibo chưa?"
Đàm Khanh lắc đầu một cái, khổ sở nói: "Chưa, điện thoại tối hôm qua chơi hết điện, cũng thua sạch luôn, thật thê thảm."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc yên lặng chốc lát, lấy điện thoại của mình ra, mở Weibo, đặt ở trước mặt Đàm Khanh.
Vị trí hot search đầu tiên đã sớm thay đổi nội dung.
Không còn là Nhiễm An Lạc không để ý an nguy của bản thân mà anh dũng cứu người như tối hôm qua nữa, đã đổi thành một tựa đề càng sâu xa hơn.
Nhiễm An Lạc cứu người? Là lăng xê hay là âm mưu.
Sau khi bấm vào hot search chính là một video dài tầm phút.
Đàm Khanh đưa tay nhấn vào, xem qua thật nhanh, dùng chất giọng đánh giá kẻ ngu chậc một tiếng: "Oa, phạm tội mà còn không xử lý chứng cứ, Nhiễm An Lạc bị thiểu năng sao?"
Hạ Minh Ngọc tỉnh bơ nhìn Đàm Khanh một cái.
Vẻ mặt đúng là không giống giả bộ, có vẻ trước đó chưa từng xem qua đoạn video này.
Như vậy, người gửi video cho anh không phải là Đàm Khanh.
Hạ Minh Ngọc đặt điện thoại lên bàn, lại giúp Đàm Khanh sửa sang lại quần áo xộc xệch: "Nếu như vụ tai nạn đó đúng là tự biên tự diễn, sợ rằng Nhiễm An Lạc sẽ liên quan đến tội mưu sát không thành công."
Đàm Khanh không có khái niệm lớn lắm với mấy thứ này của con người, vì vậy suy nghĩ một chút mới nói: "Vậy hắn ta sẽ bị bắt ngồi xổm nhà tù sao?"
Hạ Minh Ngọc đã hoàn toàn quen với suy nghĩ nhảy cóc của Đàm Khanh: "Trước khi có chứng cứ, tối đa chỉ là phối hợp điều tra."
Đàm Khanh lười biếng duỗi người: "Tốt lắm, chúc hắn ta may mắn thôi."
Quả bom nặng ký được tung ra trong vòng giải trí lần trước là scandal của Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc, sau hai tháng đã coi như bình tĩnh lại.
Mà Nhiễm An Lạc vừa nổ, cuối cùng lại hấp dẫn ánh mắt của người trong vòng.
Chủ yếu là tình tiết trong phim này thật sự rất đẹp mắt.
Buổi sáng ngày thứ nhất vẫn là tiểu sinh lưu lượng đang ăn khách, sáng ngày thứ hai biến thành anh hùng dám làm việc nghĩa.
Qua một ngày nữa.
Có vẻ như anh hùng sắp phải biến thành kẻ phạm tội rồi.
Tình tiết lưu loát, cao trào thay nhau nổi lên, xuất sắc ngoạn mục.
Người xem đúng là không dừng được.
Chỉ khổ các fans chân chính của Nhiễm An Lạc.
Theo tổ hợp hai người với Đàm Khanh sụp đổ, lưu lượng và tài nguyên của Nhiễm An Lạc sau khi solo có khuynh hướng nhanh chóng lên cao.
Cũng vì vậy, fans của Nhiễm An Lạc sinh tồn trong showbiz rất yên ổn.
Tình thế đầy đủ, thổi bay idol của mình cũng là điều hợp tình hợp lý.
Song lần này Nhiễm An Lạc đột nhiên lật xe, những lời khen ngợi trước đó của đám fans cũng bị cười nhạo không thôi.
"Lạc Lạc của chúng tôi là người mà Đàm Khanh rác rưới kia có thể so sánh sao, Lạc Lạc có thể liều mạng cứu người, Đàm Khanh chỉ biết bò giường hhh."
"Cảm ơn tiện nhân rốt cuộc đã bỏ qua cho ca ca, tiện nhân sl."
"A a a Lạc Lạc cứu người thật là nguy hiểm, đau lòng Lạc Lạc có bị thương không hiu hiu hiu, khó trách có một đợt cảm thấy trạng thái tinh thần của Lạc Lạc không tốt lắm."
Video vừa ra, bình luận vốn tràn đầy lập tức bị số lượng lớn dân mạng ăn dưa giễu cợt.
"Êu, kẻ nấp đằng sau phút kia là Lạc Lạc của mấy người nhỉ, được lắm được lắm, đúng là hay cho việc há miệng chờ sung."
"Mặc dù Đàm Khanh bò giường Hạ đại lão, nhưng ca ca của mấy người còn mưu sát kìa, đúng là tổ hợp quý báu cười chết mất !"
"Sợ cái video này quá, nó khiến người xem rợn cả tóc gáy, hắn ta vẫn chờ ở chỗ đứa bé kia xảy ra chuyện sao?"
"Trong nhà làm buôn bán, đã từng đến nhà họ Kỷ với cha một lần. Thứ cho tôi nói thẳng, đứa bé kia nhìn qua giống như là tiểu công tử nhà họ Kỷ kia, đang đào hố chờ sẵn rồi."
"Đám não tàn ngu đần này wtmxs(), tui chỉ hỏi nếu đứa nhỏ này không phải em trai Kỷ Yến Tu, anh nhà mấy người còn tăm tia không?!"
() Viết tắt của “wo ta ma xiao si”: Mẹ nó tôi cười chết mất.
Dân mạng ăn dưa cấu véo với fans của Nhiễm An Lạc đến loạn xì ngầu.
Sau đó nhiệt đồ đề tài càng ngày càng cao, độ chú ý của xã hội cũng theo đó mà không ngừng lên cao.
Nhưng Đàm Khanh cũng không có hứng thú với mấy việc này.
Nói chính xác là tất cả hoạt động mà con người bình thường cảm thấy hứng thú, hắn lại không có hứng thú.
Dẫu sao hắn không phải là người.
Kiếm tiền ăn gà đã từng là mục tiêu thứ nhất trong đời hồ của Đàm Khanh. Bây giờ nhiều hơn là nghiêm túc nuôi dưỡng yêu hồn rách nát hơn cả giẻ lau của mình.
Trong đó phương thức nuôi dưỡng chủ yếu chính là — hút đàn ông.
Cho nên Đàm Khanh cảm thấy mình nhất định phải phát triển nhiều lương thực dự trữ hơn nữa.
Bộ phim mới chế tác được đầu tư khá nhiều, cho nên hoàn cảnh phim trường quay chụp cũng không tệ lắm. Trừ mấy ngày bắt đầu phải quay trên nền phông bạt xanh ở ngoại ô thành phố J, những cảnh quay khác đều được chuyển đến đài truyền hình chuyên nghiệp trong thành phố. Truyện Kiếm Hiệp
Bởi vì quay chụp trên nền phông xanh chỉ có mấy ngày, đạo diễn liền thông cho diễn viên quan trọng đến đoàn phim vào hôm nay, ngày mai sẽ bắt đầu quay.
Mà trùng hợp hôm nay là ngày Nhiễm An Lạc kinh động toàn bộ truyền thông.
Tài xế của Hạ Minh Ngọc đưa Đàm Khanh đưa đài truyền hình, vòng ngoài đã tràn đầy phóng viên muốn phỏng vấn.
Đúng là rất náo nhiệt.
Đàm Khanh bị chặn ở bên ngoài không vào được, lại bị chụp loạn xạ ngay tại chỗ.
"Chào cậu, là đồng đội lúc trước của Nhiễm An Lạc, cậu có biết đây là chuyện gì không?"
"Nhiễm An Lạc dính líu đến tội mưu sát em trai ruột của Kỷ ảnh đế, mà bộ phim này bọn họ là nam nam . Đàm tiên sinh cậu cảm thấy bọn họ có thể tiến hành bình thường không?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh tò mò liếc nhìn vị phóng viên giải trí kia một cái, suy nghĩ một chút mới nói: "Chắc có, nếu không quay được sẽ phải đền nhiều tiền lắm á."
Paparazzi: "..."
Bên ngoài đám người chen lấn đột nhiên truyền tới một tiếng cười.
Tiếp đó, Kỷ Yến Tu được vệ sĩ và an ninh vây quanh, khó khăn đi về phía trước gật đầu một cái, phụ họa với lời của Đàm Khanh: "Đúng vậy, không quay vậy không phải sẽ bị bắt đền tiền sao. Không được, bây giờ tôi rất nghèo."
Paparazzi: "..."
Kỷ Yến Tu rốt cuộc đi tới bên cạnh Đàm Khanh, đưa tay kéo Đàm Khanh ra khỏi vòng vây của đám phóng viên. Hắn ta ôn nhu cười một tiếng: "Có vấn đề gì mấy người có thể trực tiếp hỏi tôi. Nhưng mà cho dù có hỏi tôi cũng không trả lời."
Paparazzi: "..."
Nhưng mà đám paparazzi làm tin tức giải trí luôn không dễ dàng buông tha, vẫn vây quanh Kỷ Yến Tu và Đàm Khanh gần một giờ.
Cuối cùng là đạo diễn mặt đen như sắt tự mình tới đón người, mắng đám phóng viên một trận, tuyên bố sẽ lấy lý do quấy nhiễu công việc bình thường của đoàn phim để báo cảnh sát, lúc này mới đuổi được toàn bộ đi.
Đạo diễn Thành Diệp đã tuổi, nhìn qua vẫn tỏa sáng như cũ.
Sau khi gặp mặt, liền áy náy xin lỗi Kỷ Yến Tu và Đàm Khanh: "Vừa mới nghe trợ lý nói hai người bị chặn ở cửa, đến trễ chút, xin đừng trách móc."
Vị đạo diễn này có sở trường làm phim cổ trang, lại giành được không ít giải thưởng, cũng nổi tiếng trong vòng, cho nên đám phóng viên mới phải nể mặt ông mấy phần.
Kỷ Yến Tu cười nói với Thành Diệp: "Thành đạo nói gì vậy, chuyện này vốn là tôi mang phiền toái đến cho ngài. Đúng rồi, Nhiễm An Lạc đến chưa?"
Thành Diệp lắc đầu: "Vẫn chưa. Nhưng vừa gọi điện đến, cảnh sát đã giải trừ hiềm nghi, hẳn là sẽ tới thôi."
Đàm Khanh vốn đang dùng một tư thế không quá chính xác uống trà Thành Diệp pha để đền tội, nghe vậy ngoái đầu lại: "Giải trừ hiềm nghi?"
Sau khi trải qua một đống chuyện hỏng bét hôm nay, Thành Diệp cũng không để ý đến vấn đề có chút đột ngột của Đàm Khanh, mở miệng nói: "Đúng, luật sư của Nhiễm An Lạc biện hộ với cảnh sát lý do hắn ta chờ ở chỗ đó là bởi vì mặt trời chiếu phía sau cây, chứ không phải vì ẩn nấp."
Kỷ Yến Tu cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nói: "Đã điều tra tài xế lần nữa chưa?"
Diệp Thành nói: "Tài xế chết rồi."
Kỷ Yến Tu sửng sốt một chút: "Chết rồi?"
Giọng của Thành Diệp cũng rất bất đắc dĩ: "Không sai. Yến Tu, tôi biết cậu muốn nói cái gì... Nhưng thời gian không đúng, tài xế kia là chảy máu não mà chết, năm ngày trước đã đưa đi hỏa táng rồi."
Chết không có đối chứng.
Chỉ bằng vào người còn sống biểu diễn như thế nào thôi.
Kỷ Yến Tu không nói gì.
Thành Diệp lại rót cho hắn ta một chén trà, đang muốn nói gì, lại nghe phía bên ngoài truyền đến một trận huyên náo.
Đám phóng viên vừa bị dụ dỗ đi đang vây quanh bên ngoài đoàn phim, camera và ống kính nhắm ngay chiếc xe vừa mới dừng.
Lão Thành giận đến mức vỗ mạnh xuống mặt bàn, đứng lên đi tới bên cửa sổ.
Đàm Khanh huých Kỷ Yến Tu một cái, thấy có vẻ như hắn ta không định nhúc nhích, liền đứng dậy theo Thành Diệp, cùng nhau dừng lại bên song cửa.
Cửa trước là ba chiếc xe xa hoa. Chiếc xe màu xanh sẫm ở giữa kia là màu Đàm Khanh rất thích.
Hai chiếc xe đầu cuối mở cửa, vệ sĩ áo đen bước xuống, cung kính mở cửa xe ra.
Theo trình độ hưng phấn của đám phóng viên ngoài cửa, Đàm Khanh cảm thấy người tới nhất định là Nhiễm An Lạc đang ở trung tâm tin tức.
Một đôi giày da sáng bóng rơi xuống đất, người thứ nhất xuống cũng không phải Nhiễm An Lạc.
Ánh mắt Đàm Khanh đông lại, cảm thấy người nọ có chút quen mắt.
Mà người nọ vừa xuống lại vô cùng lịch thiệp nhường ra bên ngoài một bước.
Ngay sau đó, Nhiễm An Lạc từ trên xe đi xuống.
Bị tra hỏi mấy giờ có vẻ như cũng không để lại cho Nhiễm An Lạc bất kỳ bóng mờ bất an gì cả. Trên khuôn mặt thanh tú của hắn ta hiện ra một nụ cười tự nhiên, dịu dàng mở miệng giải thích: "Mong mọi người yên tâm, cũng mong fans của tôi yên tâm, cảnh sát đã giải trừ hiềm nghi cho tôi rồi. Sau này sẽ ra thông báo báo cho mọi người biết."
Nhiễm An Lạc vừa nói vừa đỏ hốc mắt. Giọng của hắn ta hơi khàn, nhưng lại có vẻ như đã lấy được dúng khí: "Tôi biết lần này đã tạo ra ảnh hưởng rất lớn, cũng có rất nhiều người công kích tôi mắng tôi... Nhưng mặc kệ mọi người nói cái gì, tôi vẫn muốn cảm ơn mọi người."
Nhiễm An Lạc lau khóe mắt, kiên định nói: "Mặc dù tôi cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy... Nhưng nếu như sau này còn xảy ra loại chuyện này, tôi vẫn hy vọng xã hội có nhiều người dám làm việc nghĩa, hãy để chúng ta cùng nhau cố gắng lên đi."
Đàm Khanh: "..."
Buổi diễn thuyết này thật sự quá có tình cảm, Đàm Khanh sợ run, da gà rơi đầy đất.
Hắn đang từ bên cửa sổ trở về chỗ uống trà yên tĩnh, nhưng phát hiện người đứng bên cạnh Nhiễm An Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về bên này.
Đôi mắt người kia không phải màu nâu thường thấy của người châu Á, mà là màu xanh đậm.
Đàm Khanh suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhớ tới trước đây không lâu vừa gặp được gã.
Đây không phải là tên ngoại quốc ở khu vip tầng của quán bar kia sao.
Tên gì?
Nhan, Kiên, Bạch?
Cái tên lằng nhằng gì.
Đàm Khanh vừa đối mặt với tầm mắt của Nhan Kiên Bạch, liền thấy người nọ cong môi cười một tiếng với mình.
Để lộ ra hai cái răng nanh.
Hai cái răng nanh kia sắc bén hơn người bình thường rất nhiều, thành công dẫn đến sự chú ý của Đàm Khanh.
Đàm Khanh vểnh tai, cách cửa kính dày vẫn dễ dàng nghe được đám phóng viên bên ngoài cửa sổ đặt câu hỏi.
Lúc này mới phát hiện, đối tượng đám phóng viên chủ yếu tò mò căn bản không phải Nhiễm An Lạc.
Mà là Nhan Kiên Bạch với khuôn mặt trẻ con vô tội đứng ở bên cạnh hắn ta.
"Nhan tiên sinh, lần này ngài về nước là muốn sau này định cư trong nước luôn sao?"
"Xin hỏi ngài đặc biệt đưa Nhiễm tiên sinh tới, có quan hệ thế nào với hắn ta vậy?"
Nhan Kiên Bạch nheo mắt cười nói: "Tôi và An Lạc chỉ là bạn bè, hôm nay vừa vặn rảnh rỗi đưa cậu ấy tới. Mọi người không nên phỏng đoán lung tung, chúng tôi sẽ rất khó xử."
"Vậy xin hỏi ngài..."
Nhan Kiên Bạch đẩy microphone đưa tới ra, chỉ chỉ Nhiễm An Lạc bên cạnh: "Hôm nay An Lạc mới là chủ, các vị ngàn lần chớ giọng khách át giọng chủ."
Có vẻ Nhan Kiên Bạch không có ý ở lại, đưa Nhiễm An Lạc đến rồi chuẩn bị rời đi ngay.
Gã mở cửa xe lần nữa, trước khi ngồi vào trong xe thì quay đầu nhìn Đàm Khanh bên cửa sổ một cái.
Đàm Khanh mặt không cảm giác, hơi nghiêng đầu.
Ba chiếc xe lái đi theo thứ tự. Đám phóng viên vây quanh Nhiễm An Lạc tràn vào cùng với người đại diện và trợ lý của hắn ta.
Không biết lúc nào Kỷ Yến Tu đứng lên đi tới, thấy Đàm Khanh như có điều suy nghĩ nhìn dưới tầng trống không, không nhịn được hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"
Đàm Khanh lấy lại tinh thần, sờ cằm một cái, cười hì hì nói: "Tui đang suy nghĩ! Anh có thể sẽ vì yêu sinh hận với Nhiễm An Lạc, từ buồn bã sinh sợ hãi, từ một đôi bích nhân chuyển thành một đôi kẻ thù, bắt đầu tương ái tương sát không."
Kỷ Yến Tu cười: "Trước khi không có bất kỳ chứng cứ nào, tôi cũng không thể làm gì cậu ta được."
Đàm Khanh gật đầu một cái, qua loa lấy lệ dối trá tán dương: "Oa, vậy anh rất tuyệt nha!"
Kỷ Yến Tu: "..."
Kỷ Yến Tu đưa tay xoa xoa đầu Đàm Khanh, ôn nhu nói: "Đi thôi, theo thường lệ trước khi khai máy, phải tế bái một chút."
Đàm Khanh "ừ" một tiếng, cất bước đi theo Kỷ Yến Tu.
Đi ra hai bước, Đàm Khanh lại quay đầu lại, nhìn ra vị trí ba chiếc xe vừa đỗ bên ngoài cửa sổ.
Quả nhiên không phải ảo giác của hắn.
Mặc dù rất nhạt, nhưng đúng là chỗ đó có để lại mấy phần yêu khí tà tính.
Giống như là sau khi uống no máu người, không khống chế được thỏa mãn và đắc ý, nên mới để lại khí tức.
Ừm.
Nói tóm lại.
Ngửi có vẻ ăn ngon lắm.