Bụng đói kêu như sấm, Đàm Khanh khổ sở ngã trở về giường lần nữa.
Khanh Khanh siêu muốn ăn thịt: Không có ở đây, anh ta không ngủ với tui.
Nam phú bà số một:...
Nam phú bà số một: Vậy trước đó anh ta có nói với cậu khi nào rút hot search xuống không?
Hot search gì?
Đàm Khanh xoa bụng, thuận tay mở Weibo ra.
Tựa đề hot search đã sớm lột duyên phận một lần cơm của hắn và Kỷ Yến Tu xuống.
Không biết lúc nào lại đổi thành Nhiễm An Lạc không sợ nguy hiểm cứu người.
Đàm Khanh: "..."
Khanh Khanh siêu muốn ăn thịt: Có thể là sáng mai.
Nam phú bà số một: Treo tựa đề một đêm nữa thì ba mẹ tôi sẽ phát điên, có thể giúp tôi cầu xin với Hạ Minh Ngọc không?
Khanh Khanh siêu muốn ăn thịt: Không thể.
Khanh Khanh siêu muốn ăn thịt: Tui và anh ta một đao hai khúc rồi.
Nam phú bà số một:...Không phải buổi chiều còn rất tốt sao?
Đúng vậy.
Rõ ràng buổi chiều vẫn tốt, ai biết Hạ Minh Ngọc lại đột nhiên không cho hắn ăn thịt đâu!
Đàm Khanh bi thương ôm điện thoại, đôi mắt chuyển một vòng.
Khanh Khanh siêu muốn ăn thịt: Cầu xin cũng được thôi, nhưng không nhất định có thể thành công, hơn nữa còn có điều kiện!
Nam phú bà số một: Điều kiện gì?
Khanh Khanh siêu muốn ăn thịt: Anh cũng biết Hạ Minh Ngọc đáng sợ thế nào rồi đấy, trước tiên tính phí dũng khí khiêu chiến, phí tổn thất tinh thần cùng phí khổ cực một chút chứ nhỉ? Tính cả thì bớt cho anh %.
Khanh Khanh siêu muốn ăn thịt: Nhưng cho dù thành công hay không thành công, đều không thể đòi tiền lại nha.
Nam phú bà số một:...
Nam phú bà số một chuyển hai trăm ngàn cho bạn.
Bạn đã xác nhận thu tiền.
Bên phía Kỷ Yến Tu đang nhập vào.
Nam phú bà số một: Đàm Khanh, nếu Thịnh Kinh entertainment thật sự không được, tôi bảo công ty tôi đào cậu về nhé?
Khanh Khanh siêu muốn ăn thịt: Không, tui nghèo là chuyện của tui, không thể liên lụy đến Dung Thịnh.
Nam phú bà số một:...Cố gắng lên, chờ tin tức tốt của cậu.
Khanh Khanh siêu muốn ăn thịt: Đáng yêu
Làm sao có thể sẽ có tin tức tốt được?
Trước khi tắt màn hình chat, Đàm Khanh đứng lên, thật lòng thành ý chắp hai tay với người coi tiền như rác khó tìm trên đời này một cái.
Sau đó mở app đặt đồ ăn ra, gọi hai phần gà.
Hơn nữa còn cố ý thêm một hàng chữ ở phần chú thích.
"Cha già của tui đã ngủ rồi, lúc ship đồ ăn đến nhất định phải im hơi lặng tiếng, thành công sẽ cho tiền típ!"
Dùng tiền của người tiêu tiền như rác đặt đơn xong, Đàm Khanh nhét điện thoại di động trong túi, rón rén từ trong phòng ngủ chạy tới cửa, bắt đầu kiên nhẫn chờ bữa ăn khuya đến.
Trong phòng Hạ Minh Ngọc đã sớm tắt đèn, Đàm Khanh ở trong phòng khách đợi mười mấy phút cũng không có chờ được động tĩnh gì.
Vì vậy sau khi ra ám hiệu với tiểu ca ship hàng bên ngoài xong thì yên tâm kéo cửa ra, ôm gà rán của mình về.
A!
Gà rán mỹ vị!
Đàm Khanh lén lén lút lút vén khăn trải bàn ăn lên, thuần thục cong eo chui xuống dưới một cái, sột soạt mở túi hàng, cong mông ăn luôn.
Một miếng gà rán, một hớp coca.
Phú bà thật tốt.
Đàm Khanh vừa ăn vừa nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn của phú bà số một.
Không nhịn được chảy xuống nước mắt tạ ơn.
Bởi vì Hạ Minh Ngọc thích sạch sẽ, mỗi ngày dưới gầm bàn ăn đều được giúp việc quét dọn không nhiễm một hạt bụi.
Đàm Khanh ôm cánh gà đùi gà ngồi dưới gầm bàn, hài lòng liếm ngón tay.
Mà khi hắn mới ăn được một nửa, đang chuẩn bị nghiêm túc chọn miếng nào nữa thì tốt...
Dưới bàn ăn mờ tối bỗng sáng lên, ánh đèn từ trong phòng đột nhiên chiếu vào vị trí cái mông Đàm Khanh.
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh đang dẩu mông ăn ngon lành quay đầu lại.
Tiếp đó liền thấy được Hạ Minh Ngọc mặt không cảm giác đứng ở trước bàn.
Trong miệng Đàm Khanh đang nhai một khúc xương cánh gà, bị Hạ Minh Ngọc đột nhiên xuất hiện hù dọa, cục xương gà kia lập tức liền cắm trong cổ họng.
Đàm Khanh: "Khụ khụ khụ khụ khụ—"
Đàm Khanh bị sặc đến mức nước mắt cũng dâng lên, một đôi mắt làm bộ đáng thương nhìn Hạ Minh Ngọc, ho khan đến mức khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng.
Thấy Đàm Khanh như vậy, Hạ Minh Ngọc đành phải nuốt lời muốn nói xuống.
Anh đẩy bàn ăn bằng gỗ sang bên cạnh thật nhanh, đưa tay ôm lấy hông Đàm Khanh, vô cùng ung dung ôm ra.
Động tác cấp cứu của Hạ Minh Ngọc thành thạo ngoài dự đoán, ôm lưng Đàm Khanh ngồi lên trên chân mình.
Để người Đàm Khanh nghiêng về trước độ, lại vỗ từ vị trí trung tâm phía sau lưng, bình tĩnh nói: "Ngoan, nghe lời, đừng hoảng hốt, không có chuyện gì. Trước khi ho xương ra thì không cần nói."
Đàm Khanh lại ho khan mấy cái, cuối cùng cũng phun được cái cánh gà mới ăn được một nửa kia ra ngoài.
Hắn nuốt nước miếng một cái, có chút quyến luyến liếc nhìn thịt rơi dưới đất.
Đang chuẩn bị đưa tay nhặt lên, lại thấy Hạ Minh Ngọc cầm lên nhanh hơn cả hắn.
"Nửa đêm ăn vụng, hửm?"
Hạ Minh Ngọc có vẻ cũng không chê nước miếng của Đàm Khanh, tiện tay ném nửa cái cánh gà kia vào thùng rác, "Ăn ngon không?"
Đàm Khanh theo bản năng lè lưỡi liếm dầu mỡ bên mép mình, thành thật nói: "Ăn ngon nha."
Bởi vì vừa mới cấp cứu, hai người cách nhau rất gần. Tay của Hạ Minh Ngọc còn đặt ở trên lưng Đàm Khanh.
Đối với hồ ly mà nói, đó là một vị trí rất trí mạng.
Hai tay Đàm Khanh còn dính tội chứng ăn gà rán. Hắn nhìn bên trái một chút bên phải một chút, rất tự nhiên co rụt lại trong ngực Hạ Minh Ngọc.
Sau đó lau dầu mỡ lên trên áo ngủ tơ tằm của anh.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc trầm tư chốc lát, cúi đầu xuống nhìn cái áo ngủ màu xám tro trên người mình.
Vừa mới bị Đàm Khanh ân đền oán trả, áo ngủ thuần tơ tằm giá trị mấy chục ngàn lập tức xuất hiện thêm hai dấu năm ngón tay đầy dầu.
Còn cực kì rõ ràng.
Hạ Minh Ngọc kinh ngạc phát hiện tâm trạng mình vô cùng bình tĩnh.
Anh bình tĩnh dời cái tay đang đặt trên lưng Đàm Khanh xuống.
Xuống chút nữa.
Vẫn cứ dời đến trên mông Đàm Khanh.
Bởi vì tư thế Đàm Khanh dẩu mông ăn gà vừa rồi, trên mông không bị quần áo che đậy.
Lúc này đưa tay sờ lên, cảm giác tốt ngoài dự đoán.
Mềm mại, nhẵn nhụi bóng mượt.
Bàn tay của Hạ Minh Ngọc dừng trên mông Đàm Khanh mấy giây, sau đó nâng lên, rơi xuống lần nữa.
"Bốp—!"
Đàm Khanh: "!!!"
Đàm Khanh thiếu chút nữa nhảy cẫng lên trong lòng Hạ Minh Ngọc: "Oa! Sao anh lại đánh mông tui!"
Hạ Minh Ngọc không nói gì, mà đổi sang một bên mông khác: "Bốp—!"
Đàm Khanh: "..."
Loài người to gan này!
Trên thế giới này không có bất kỳ ai có thể đánh mông hắn được!
Đàm Khanh giận đến mức hốc mắt ướt nhẹp, duỗi tay chân chuẩn bị trốn ra khỏi lòng Hạ Minh Ngọc, định quyết tử quyết chiến với loài người đáng chết này.
Nhưng mà tay Hạ Minh Ngọc vẫn vững vàng ghìm ngang hông Đàm Khanh.
Nhìn qua không dùng nhiều lực lắm, nhưng làm thế nào cũng không trốn ra được.
Đàm Khanh chạy trốn thất bại, sợ đau lại rụt về cầu xin tha thứ: "Hu hu hu lần sau tui không dám ăn vụng gà đâu, đừng đánh tui mà hu hu hu..."
Tay Hạ Minh Ngọc không nâng lên nữa.
Mượn ánh sáng dịu nhẹ trong nhà, trên hai cánh mông Đàm Khanh bởi vì động tác vừa rồi mà để lại mấy dấu vết.
Làn da quá mức tái nhợt, khiến mấy cái dấu kia càng thêm rõ ràng.
Hạ Minh Ngọc biết lực của mình chắc chắn không nặng, lại không nghĩ rằng da thịt Đàm Khanh yếu ớt như vậy.
Giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào là có thể đánh con dấu riêng của mình.
Đàm Khanh căn bản không chú ý tới ánh mắt dần dần trở nên nguy hiểm của Hạ Minh Ngọc. Hắn vừa vô lại khóc sụt sùi, vừa lăn qua lộn lại trong lòng Hạ Minh Ngọc, tủi thân ngước đôi mắt đỏ lên: "Tui đói mà hu hu hu, tui muốn ăn thịt hu hu hu hu..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc thở dài, kéo cái áo phông của Đàm Khanh xuống, sau đó đỡ hắn dậy: "Cậu nói một chút coi, tại sao tôi lại đánh mông cậu?"
Đàm Khanh vừa ăn một bụng thịt gà, lại làm bộ khóc lúc, lúc này cũng không biết là nấc vì khóc hay nấc vì no.
Hắn vừa có ý trả thù lau nước mắt lên áo ngủ của Hạ Minh Ngọc, vừa thuận tiện lau dầu mỡ trên miệng sạch sẽ, tố cáo nói: "Rõ ràng anh đã âm mưu muốn đánh tui từ lâu—"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc kéo tay Đàm Khanh xuống, lại lấy khăn giấy trong từ hộp ra lau nước mắt cho Đàm Khanh: "Viết tên tôi như vậy, giấu tôi xào CP với người đàn ông khác, còn xào lên top hot search..."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh chột dạ lập tức đưa tay bưng kín cái mông.
"Nhưng mấy thứ này đều không phải là nguyên nhân đánh cậu."
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng nói, "Đánh cậu là bởi vì cậu trốn dưới bàn ăn vụng, vừa rồi còn sặc thành như vậy, nếu như không được cứu chữa kịp thời, hậu quả sẽ như thế nào, cậu nghĩ tới sao?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh tức giận nấc một cái đầy mùi thịt, có lý chẳng sợ: "Đánh rắm á! Còn không phải bởi vì anh dọa tui sợ sao! Nếu anh không dọa tui, tui có thể nghẹn thành như vậy sao? Còn nữa, anh còn bỏ đói tui..."
Đàm Khanh bi thương, không khỏi lại nấc một cái toàn vị muối.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đó là trước đó anh không biết Đàm Khanh sẽ không ăn gì, mà cứ lựa chọn đói bụng đến mức nửa đêm còn trốn dưới bàn ăn gặm đùi gà.
Thôi.
Sau một buổi tối giằng co, Hạ Minh Ngọc vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
Anh mềm giọng, bảo đảm nói: "Sau này sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa."
Đàm Khanh không nghĩ tới Hạ Minh Ngọc dễ nói chuyện như vậy, lập tức xoay người, dịch trên đùi anh một chút: "Thật? Vậy sau này ngày nào tui cũng có thể ăn thịt?"
Hạ Minh Ngọc sửa lại: "Không, là rau trộn thịt, bảo đảm dinh dưỡng."
Đàm Khanh: "..."
Cũng được.
Có cái để ăn vẫn tốt hơn không có nhiều.
Đàm Khanh suy nghĩ một chút, lại khát vọng nhìn Hạ Minh Ngọc: "Nếu như vậy, tui..."
Hạ Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn Đàm Khanh đang ngồi trên đùi mình: "Khảo sát hai tuần."
Đàm Khanh: "..."
Hai tuần cũng quá lâu rồi.
Thấy tình thế trước mắt đã tốt, Đàm Khanh quyết định thừa thắng truy kích.
Hắn chơi xấu ngồi xuống trên người người trước mặt, hai cái tay vòng qua người Hạ Minh Ngọc, đang muốn nói, lại đột nhiên phát hiện phía dưới mông giống như có vật gì cưng cứng đang chọc mình.
Đàm Khanh vô tội trừng mắt nhìn, lại dịch mông hai cái.
Tiếp đó nở một nụ cười với Hạ Minh Ngọc, hết sức chân thành nói: "Oa, hóa ra thím nói thật. Ăn rau chân vịt sẽ có tác dụng như vậy nha."
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu ca ship hàng: Alo? Là Lưu Đại Tráng sao? Tôi là nhân viên giao gà rán đây!
Hạ Minh Ngọc:...
Tiểu ca ship hàng: Bảo vệ giữ cửa nhà cậu không cho tôi lên, cha già của cậu đã ngủ chưa? Nếu không cậu lén lút chạy ra ngoài xuống lấy đồ đi?
Hạ Minh Ngọc:...