Kẻ bạo lực học đường lại thành tiểu đáng thương vô tội nhất, người bị hại chân chính thế nhưng bị bọn họ lạnh nhạt đổi trắng thay đen, biến thành kẻ bạo lưc.
Buồn cười nhất vẫn là người đổi trắng thay đen này, chính là cha mẹ ruột của Lục Bạch, là người thân có chung dòng máu với cậu.
Cô gái gần như tuyệt vọng, cô rốt cuộc hiểu ra, thời điểm Lục Bạch ngồi ở bên ngoài sân thượng, trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Trọng lượng của câu "lấy cái chết minh oan" kia, lại có bao nhiêu trầm trọng.
Cô không có cách nào tưởng tượng, sau khi Lục Bạch mở mắt ra, chờ đến chính là tin tức cha mẹ thay thế mình quyết định hòa giải, có thể trực tiếp sụp đổ hay không.
Cô thậm chí đã bắt đầu lo lắng, lo lắng Lục Bạch từ nay về sau sẽ mất đi năng lực tín nhiệm đối với người khác.
Cô còn nhớ rõ tin tức hơn nửa tiếng đồng hồ trước, cô cùng cảnh sát nhân dân nói chuyện phiếm nghe thấy được.
Lục Bạch khi đó, là vì cứu người mới bị liên lụy thành bộ dạng hiện tại.
Cậu bất quá chỉ là xuất phát từ sự chính nghĩa, nhưng cuối cùng lại thành vật hi sinh dưới chính nghĩa.
Thiếu niên tuổi, ở trong một thế giới chân thật như vậy, đối với cậu mà nói, cũng không tránh khỏi quá mức tàn khốc.
Nhưng cô lại có thể làm được cái gì chứ?
Cô gái nhắm mặt lại, đột nhiên cảm thấy, chính mình khả năng không thích hợp làm một phóng viên báo mạng. Cô không có cách nào làm được chuyện sau khi đối mặt mở to mắt liếc nhìn một cái với loại sự việc này rồi làm ngơ, còn ngôn từ chuẩn xác nói bản thân mình là người làm báo, chỉ đưa tin chân thật.
Mà Lục Lộc lúc này, lại hoàn toàn không cảm giác được sự đánh giá của bên ngoài đối với mình. Thật vất vả rời khỏi đồn cảnh sát, chuyện thứ nhất y muốn làm, chính là tìm được quyển nhật ký của Lục Bạch.
Lục Lộc nhớ rõ ràng, trước khi trọng sinh, chuyện Địch Tuấn Thanh làm trong trường học chính bởi vì quyển nhật ký này bị cho hấp thụ ánh sáng mới bị đại chúng chú ý.
Lục Bạch có vài phần thông minh, y nhớ mơ hồ rằng từng nghe Lục Bạch nói qua, về sau muốn thi làm cảnh sát. Cho nên chính bản thân Lục Bạch cũng nhìn không tí sách vở có liên quan, thời điểm cậu viết nhật ký, ở bên trong cẩn thận ghi chép lại rất nhiều chứng cứ cùng chi tiết.
Mặc dù những chứng cứ đó đã không tìm thấy. Nhưng tê người mà bên trong nhắc tới, những lời nói bên trong quyển nhật ký đều có thể đối ứng - .
Đặc biệt là vết thương trên người Lục Bạch, những ghi chép chạy chữa mà cậu có đều được bản tồn cẩn thận, hơn nữa dán ở bên trong quyển nhật ký kia.
Sau đó, có người căn cứ vào những ghi chép đó so sánh từng cái, phát hiện khả năng nói dối của Lục Bạch tính bằng không. Chỉ tiếc người đã chết, cho nên hiện tại không có cách nào thưa kiện.
Lục Lộc lựa chọn xem nhẹ chuyện gia đình mình bởi vì cái chết của Lục Bạch mà trực tiếp thay đổi căn nhà lớn hơn. Cũng chỉ nhớ mẹ của mình bị bắt thay đổi công việc, tuy rằng tạm thời thăng chức, nhưng vài năm sau, cái công ty mới kia liền thất bại, nhà bọn họ cũng bị bắt ép dọn khỏi căn nhà lớn, thẳng đến khi y bắt đầu đi làm, tình huống trong nhà mới trở nên tốt hơn một chút.
Đây đều là lỗi sai của Lục Bạch. Đều bởi vì nguyên nhân Lục Bạch quá ích kỷ.
Bất quá những cái này đều không quan trọng, quan trọng nhất, vẫn là trước tiên bảo vệ tốt Địch Tuấn Thanh.
Vì thế, Lục Lộc nhỏ giọng nói với Địch Tuấn Thanh "Anh gọi người đi tìm quyển sổ nhật ký của Lục Bạch đi. Trong đó anh ta để lại rất nhiều chứng cứ về anh. Anh đem cái kia đi tiêu hủy, anh ta cho dù muốn đối phó anh cũng không có chứng cứ nữa."
Địch Tuấn Thanh nghe được rõ ràng, tức khắc cảm thấy cái tên Lục Lộc này càng kỳ quái hơn.
Y xuất hiện không rõ ràng, vừa tới liền trợ giúp mình vô điều kiện, ngay cả người anh trai ruột là Lục Bạch cũng đều có thể ném qua một bên.
Nếu đặt ở thời điểm sau này, Địch Tuấn Thanh có lẽ còn sẽ cảnh giác một chút. Nhưng thời kỳ niên thiếu trẻ trâu, chỉ cảm thấy là chính mình mị lực vô biên.
Bất quá hắn vẫn là có chút cảnh giác, hỏi người muốn chìa khóa phòng ký túc của Lục Bạch, đưa cho Lục Lộc.
"Hắn là anh trai của cậu, cậu không muốn để tôi thấy thứ đó, vậy cậu trực tiếp tiêu hủy là được."
"Yên tâm! Tuấn Thanh, em sẽ không để anh sau này phải khổ sở."
Lục Lộc lặp lại những từ như "về sau, hối hận, khổ sở", thậm chí còn có "bảo vệ, ôm, tịch mịch" đều làm Địch Tuấn Thanh cảm thấy vừa mới mẻ lại kỳ quái.
"Cho nên cậu vì cái gì lại cảm thấy về sau tôi sẽ hối hận?" Địch Tuấn Thanh vô cùng tự phụ, hắn cũng không cảm thấy những chuyện mà bản thân mình đã làm có cái gì không đúng.
Lục Bạch chính là con vật nhỏ đi nhầm vào khu vực săn bắn của nhóm công tử ca. Cậu không nhận thức rõ địa vị của mình, bản thân hắn phải giáo dục cậu cẩn thận, thuận tiện đạt được chút niềm vui.
Đây đều là chuyện bọn họ thường làm ở trường, cho dù về sau trưởng thành, cũng sẽ không cho rằng sự tình chính mình làm hôm nay là cái gì đó sai lầm.
Cá lớn nuốt cá bé, đây là cách sinh tồn.
Lục Bạch phá hủy quy tắc, sẽ phải vì cái gì mà trả giá đại giới.
Nhưng mà Lục Lộc lại dùng ngữ khí nhu hòa nói "Không sao cả, chờ sau này anh liền sẽ hiểu."
Địch Tuấn Thanh cười nhạo một tiếng, cũng không tính toán phản ứng Lục Lộc.
Mà cha mẹ của Lục Bạch cũng rốt cuộc tính toán đi bệnh viện nhìn một cái.
Bất quá bọn họ cũng không phải bởi vì lo lắng mới muốn đi xem Lục Bạch. Mà là gắt gao tính toán qua đó cảnh cáo, kêu Lục Bạch học được cách ngậm lại miệng, không cần tăng thêm cho bọn họ bất cứ cái gì phiền toái.
Nuôi hai đứa nhỏ, bọn họ cũng đã đủ vất vả. Lục Bạch nếu là hiểu rõ thì nên học được cách an phận thủ thường, chứ không phải là nơi nơi gây chuyện thị phi.
Địch Tuấn Thanh là người nào? Đó là đối tượng bọn họ có thể trêu chọc sao?
"Cái tên sao chổi đen đủi này! Đợi lát nữa anh liền đem một chân khác của nó cũng đánh gãy đi, đỡ cho sau khi tỉnh lại lại nháo ra chuyện nữa!"
Địch Tuấn Thanh vốn dĩ muốn về nhà, nghe được câu nói như vậy của mẹ Lục Bạch, tức khắc dâng lên hứng thú, liền muốn đi theo cùng xem một chút.
Hắn còn nhớ rõ lời nói của Lục Bạch nói với cảnh sát lúc ở trên sân thượng. Cậu nói chính mình sẽ sống sót, muốn tiếp tục tồn tại để tự tay đưa hắn vào ngục giam.
Nhưng hiện tại, cha mẹ của Lục Bạch trực tiếp cắt đứt khả năng minh oan của cậu.
Địch Tuấn Thanh vô cùng tò mò, sau khi Lục Bạch nghe được chuyện này sẽ là cái dạng biểu tình gì.
Ngồi trên xe, Địch Tuấn Thanh nhìn những chiếc xe chạy phía trước, trong đầu lung tung rối loạn cái gì cũng đều có.
Nhiều nhất vẫn là hình ảnh Lục Lộc đem hắn kéo tới gian nhà kho rồi hôn môi hắn.
Duy nhất bất đồng chính là, hình ảnh gương mặt của Lục Lộc không biết từ khi nào đã đổi thành Lục Bạch.
Địch Tuấn Thanh đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy dưới bụng có một phen nhiệt nóng phảng phất trực tiếp dâng lên.
Hắn nhớ tới, nếu hôm nay không phải Lục Lộc đột nhiên xuất hiện, sau khi hắn bắt được Lục Bạch chính là tính toán nếm thử hương vị của cậu.
So với bộ dạng tiểu bạch kiểm kia của Lục Lộc, vẻ tuấn mỹ cứng cỏi của Lục Bạch rõ ràng càng có thể khơi mào ham muốn của Địch Tuấn Thanh hơn. Đặc biệt bộ dạng quật cường nhiều lần cũng không chịu khuất phục quỳ xuống của Lục Bạch, liền càng thêm dễ như trở bàn tay câu dẫn ham muốn chinh phục của hắn.
Khi dễ, vũ nhục, bất quá đều là thủ đoạn nhỏ Địch Tuấn Thanh dùng để khiến Lục Bạch nhận thua. Thứ hắn chân chính muốn nhìn thấy, chính là Lục Bạch chủ động đem xương cốt chém đứt, giống như một con chó quỳ xuống dưới chân liếm giày cho hắn.
Địch Tuấn Thanh cảm thấy, chỉ có như vậy hắn mới có thể mất đi hứng thứ, nguyện ý buông tha Lục Bạch.
Nếu không, cho dù Lục Bạch đã chết, hắn cũng có thể nhớ kỹ Lục Bạch cả đời.
Nhằm mắt lại, Địch Tuấn Thanh đem suy nghĩ xóa bỏ, ý đồ nghỉ ngơi một hồi. Lập tức liền có trò hay, hắn phải dùng một tinh thần no đủ nhất để đi nhìn trò cười của Lục Bạch.
Nói đến cũng vừa khéo.
Cuộc giải phẫu của Lục Bạch không lớn cũng không nhỏ, thời điểm kết thúc đã là đêm khuya.
Thuốc gây tê còn chưa có hết tác dụng, Lục Bạch vẫn đang ngủ say. Vốn dĩ loại thời điểm này hẳn là nên có người nhà ở bên cạnh kêu tên đánh thức Lục Bạch. Nhưng cha mẹ Lục Bạch đều không có ở đây, vì thế phóng viên còn canh giữ ở bên mép giường liền thay thế cha mẹ của cậu, thấp giọng gọi cậu một hồi.
Lục Bạch mơ mơ màng màng, miễn cưỡng mở mắt ra đáp lại một câu.
Hiệu quả của thuốc tê vẫn rất tốt, tinh thần của Lục Bạch còn không thể hoàn toàn khống chế thân thể. Chỉ có thể chớp chớp mắt, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
Mà cha mẹ của Lục Bạch, cũng vào lúc này tới được bệnh viện.
Bọn họ đứng ở trước quầy hỏi thăm số phòng của Lục Bạch, sau đó hùng hổ lên lầu.
Ở cửa phòng, bác sĩ mới vừa thay đổi trang phục giải phẫu, muốn vào kiểm tra tình huống sau khi phẫu thuật của Lục Bạch, vừa vặn cùng mẹ của cậu đụng vào nhau.
"Ngài là người nhà bệnh nhân?" Bác sĩ muốn cùng mẹ của Lục Bạch nói một chút tình huống giải phẫu của cậu.
Không thể nghi ngờ, cái búa đinh kia đã tạo thành vết thương không thể nghịch chuyển cho đầu gối của Lục Bạch. Xương bánh chè đã hoàn toàn bị đánh nát, cho dù về sau đổi sang một đầu gối nhân tạo, muốn dựa vào hai chân để đi đường cũng là khó hơn lên trời.
Nhưng mà những lời này còn chưa nói ra ngoài, đã bị mẹ của Lục Bạch đánh gãy.
"Tôi không có đứa con như vậy!" Nói xong, mẹ của Lục Bạch xông vào phòng bệnh.
Thấy Lục Bạch nhắm hai mắt, phản ứng đầu tiên của bà ta chính là muốn xông lên đem cậu đánh tỉnh.
Bác sĩ cùng hộ sĩ nhanh chóng đi qua đem bà ta lôi ra ngoài.
"Bà làm gì vậy? Nơi này là bệnh viện! Tôi cảnh cáo bà, pháp y đã làm giám định, vết thương của con bà vô cùng nghiêm trọng. Nếu bởi vì sự thô lỗ của bà mà tạo thành thương tổn lần thứ hai, cậu ấy có thể báo án bà bạo hành gia đình!" Bác sĩ cũng là hành động bất đắc dĩ, thời điểm mới vừa ký tên vào tờ phẫu thuật liền nhìn ra được mẹ của Lục Bạch không phải người mẹ tốt gì. Hiện tại nói như vậy, cũng là vì kinh sợ.
Nhưng mà mẹ của Lục Bạch lại cười lạnh một tiếng "Kiện tôi bạo hành gia đình? Được thôi! Vậy phiền anh chuyển đạt cho tôi một câu, từ nay về sau, tôi không có đứa con như nó!"
"Nó không phải rất giỏi sao? Có thể đem em trai ruột hại đến vào ngục giam sao? Vậy nó từ nay về sau cũng dứt khoát cút ra khỏi nhà đi! Miễn cho tôi thấy nó liền phiền lòng."
"........" Bác sĩ hoàn toàn không hiểu mẹ của Lục Bạch rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà lúc này, điện thoại của mẹ Lục Bạch lại vang lên, là Lục Lộc.
Ngữ khí của y rất gấp, mở miệng chính là [ Mẹ, Lục Bạch tỉnh chưa? Mẹ nghĩ biện pháp kêu hắn nhận điện thoại.]
"Kêu nó làm cái gì?"
[ Nhật ký. Mẹ hỏi Lục Bạch một chút, quyển nhật ký của hắn rốt cuộc để ở nơi nào? ]
"Nhưng nó còn chưa có tỉnh a!"
[ Vậy mẹ liền tìm thử trên người hắn, xem vật phẩm hắn mang theo trên người rốt cuộc có quyển nhật ký kia hay không. Ở trong đó hắn viết nhiều thứ không tốt, mẹ nhất định phải giúp con tìm được nó! ]
Lòng Lục Lộc nóng như lửa đốt.
Sau khi y đi tới trường học của Lục Bạch nghe ngóng mới biết được, tất cả mọi thứ sở dĩ khác với lúc trước chính là bởi vì y đột nhiên xuyên trở về, đi gặp Địch Tuấn Thanh, dẫn phát tới hiệu ứng cánh bướm liên tiếp.
Cho nên, Lục Lộc không thể tự khống chế mà lo lắng, sợ Lục Bạch cũng bởi vì hiệu ứng cánh bướm mà trước tiên đem nội dung trong quyển sổ nhật ký cho hấp thụ ra ngoài ánh sáng.
Vì thế, mẹ của Lục Bạch lại một lần nữa đẩy bác sĩ cùng hộ sĩ ra, mở cửa phòng bệnh.
Bên trong, bà ta đem quần áo Lục Bạch thay ra lật tìm trong ngoài một lượt, chỉ vì tìm cho được quyển nhật ký mà con trai nhỏ nói. Từ đầu tới cuối đều không có liếc mắt nhìn Lục Bạch nằm trên giường lấy một cái.
Bởi vậy, bà ta cũng không biết, Lục Bạch đã sớm ở thời điểm bà ta đang ở ngoài cửa cao giọng mắng chửi, cũng đã tỉnh táo lại.
Hiện tại đang mắt lạnh nhìn bà ta.
Hệ thống: "Ta hiện tại thật sự hoài nghi ngươi không phải con ruột của bọn họ đấy! Cho dù ngươi lớn lên có giống như thế nào."
Lục Bạch cũng cười khẽ một tiếng: "Có phải hay không đều không quan trọng. Nói mới nhớ, nói vậy Weibo đã phát ra rồi nhỉ? Hết thảy đều chậm."
Hệ thống: "Yên tâm, hot search như dự định!"
Đây là nơi duy nhất mà hệ thống có thể trợ giúp cho Lục Bạch, có nơi như internet, hệ thống có thể dễ dàng quạt gió thêm củi.
Ở mười phút trước, một địa chỉ không xác định đăng lên Weibo một bài viết tác động đến không biết bao nhiêu người.
Lục Bạch: [ Tôi bị bạo lực học đường. Học đệ Địch Tuấn Thanh đánh gãy một chân của tôi, bác sĩ nói cả đời này của tôi đều không thể đứng lên nổi. Nhưng mẹ của tôi, lại muốn dùng cái chân này, cùng gia đình của Địch Tuấn Thanh đổi lấy một trăm vạn.]