Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

chương 164

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong khái niệm của Vu Chúc, y, Lục Bạch, còn có Giang Nghị, chính là câu chuyện xưa về bạch nguyệt quang và vết máu muỗi.

Ban đầu Giang Nghị không chiếm được y, Lục Bạch tuy là người vừa ưu tú lại hấp dẫn, cũng chỉ có thể là vết máu muỗi trên màn, nhìn thì diễm lệ, ngẫm lại đều là ghê tởm.

Nhưng hiện tại tình huống của bọn họ đã hoàn toàn bất đồng.

Lục Bạch kiên trì muốn ly hôn, sau khi thoát khỏi sự khống chế của Giang Nghị, cho dù Lục Bạch là người điên, nhưng cậu vẫn lóa mắt như cũ. Đặc biệt khi nghĩ đến lời đồn đãi gần đây nhất ở giới thương nghiệp, trong lòng Vu Chúc lại càng thêm hụt hẫng.

Đám nhị thể tổ mà Lục Bạch pha trộn vào, trong đó có một người có quan hệ họ hàng với Vu gia. Thời điểm Vu Chúc mang theo con trai trở về Vu gia, vừa lúc người này cũng đang ở đó.

Gã cùng anh trai của Vu Chúc nói về Lục Bạch, lời trong lời ngoài đều là sự hâm mộ đối với Giang Nghị.

"Mọi người là chưa thấy được bộ dạng của Lục Bạch thôi. Chậc! Thật sự là đại mỹ nhân. Tính cách cũng tốt vô cùng. Chính là mắt mù."

Vừa nói, gã còn thở dài "Nếu em mà là Giang Nghị, nhất định không thèm nghĩ tới cái tên mối tình đầu chó má gì đó kia, có một cực phẩm như vậy ở bên người, vậy mối tình đầu trừ phi là thần tiên giáng trần, bằng không, căn bản liền đến tư cách xách giày cho Lục Bạch cũng đều không xứng."

"Còn không phải chỉ là một nhà thiết kế thôi sao? Em nói cũng có chút khoa trương rồi đó."

"Đậu má! Anh biết hiện tại hắn thiết kế quảng cáo cho người ta kiếm được bao nhiêu tiền không? Dù ra giá cũng không có người bán! Anh họ, em nói thẳng thắn với anh luôn. Nếu anh thực sự có năng lực lôi kéo quan hệ được với Lục Bạch, ngày lành của Vu gia chúng ta liền tới rồi."

"Không phải hôm nay Vu Chúc cũng đã trở về rồi sao? Anh trực tiếp hỏi Vu Chúc, Lê thị bởi vì có Lục Bạch mà kiếm lời được bao nhiêu tiền?" Nói xong, gã nhịn không được lại cười một tiếng "A! Em đã quên, Vu Chúc không biết chuyện của Lê thị."

Gã là thuận miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Vu Chúc lại như có sóng nhiệt đang quay cuồng không ngừng, cái gì kêu là y không biết? Đây là đang cười nhạo chuyện y ở Lê gia mà như bù nhìn?

Rốt cuộc là ai năm ba cao trung đem y gả ra ngoài, năm đó lại còn mang thai sinh con, trực tiếp chậm trễ chuyện học hành. Sau này sinh con xong, muốn đi học lại cũng đã không còn kịp nữa rồi! Hơn nữa chồng của y thì chết sớm, đột nhiên sinh non còn phải tĩnh dưỡng hồi lâu. Không có bằng cấp, cũng là do Vu gia liên lụy.

Bằng không, y tội gì phải rơi vào hoàn cảnh bi thảm đến nông nỗi như ngày hôm nay?

Bao gồm cả Vu gia, hiện tại còn có thể sừng sững không ngã, còn không phải do lúc trước bán đi y mới chiếm được tiện nghi sao? Hiện tại thế nhưng bắt đầu ghét bỏ Vu Chúc y?

Vốn dĩ ngày thường cuộc đối thoại như vậy, kế tiếp chính là mắng chửi sự bá quyền của Lê lão gia. Nhưng bởi vì tâm lý của Vu Chúc đang không bình tĩnh, thế nên trực tiếp cùng bọn họ náo loạn một trận.

"Mấy người đừng tưởng rằng hiện tại mấy người chính là cái gì mà hào môn cao cao tại thượng! Chỉ là một đám người sa cơ thất thế, ra cửa giả làm phú nhị đại cái gì chứ?"

"Ăn mặc ở, còn có đám công nhân mà mấy người nuôi sống đó, bao nhiêu người đều nhờ vào tiền tôi bán mình mới có thể sống sót, trong lòng mấy người không có chút xấu hổ nào sao? Hiện tại qua sông liền rút ván, bắt đầu xem thường tôi rồi?"

"Được, mấy người xem thường tôi, về sau đơn giản cũng không cần lui tới nữa!" Vu Chúc ở nhà mẹ đẻ không thể hiểu được đã bộc phát một hồi tính tình, sau đó liền mang theo con trai quay trở về.

Vốn dĩ y còn cho rằng, Vu gia sẽ cho người tới xin lỗi, ít nhất huynh trưởng cũng sẽ đến dỗ dành mình một chút, kết quả chẳng có ai.

Lê lão gia bên kia nghe nói vậy, chỉ cảm thấy buồn cười. Vừa khéo Lục Bạch cũng ở đó, nghe xong một lúc cũng không nói gì.

"Cậu không có gì muốn đánh giá?" Lê lão gia kêu quản gia rót cho Lục Bạch một ly trà.

Lục Bạch tiếp nhận chén trà uống một ngụm, thế nhưng là trà đắng. Một ngụm đi xuống, đầu lưỡi đắng ngắt đều tê dại theo, nhưng cũng chỉ một hồi như vậy, vị ngọt sau khi cay đắng đi qua, càng làm cho người ta cảm thấy khoan khoái.

Lục Bạch cảm nhận hương vị trong đó, cảm thấy thế nhưng như là nếm ra được trăm năm thế thái nhân tình.

"Trà ngon." Lục Bạch cảm thán một câu, sau đó mới tiếp tục trả lời vấn đề vừa rồi của Lê lão gia "Vu Chúc chưa từng nếm trải qua sự đời, tính cách có chút đơn thuần cũng là bình thường."

"Lê thị cùng Vu gia liên hôn, nói bọn họ bán con trai, là bởi vì cha của Vu Chúc ỷ vào việc Lê thiếu thích Vu Chúc, cho nên mạnh mẽ muốn chỗ tốt từ trong tay Lê thị."

"Nếu Lê thiếu còn sống, tự nhiên giá trị con người của Vu Chúc sẽ trở nên xa xỉ. Nhưng hiện tại đã khác, Lê thiếu không còn nữa, lại có khả năng là bị Vu Chúc hãm hại. Thân phận bây giờ của Vu Chúc liền rất xấu hổ. Có người nhà mẹ đẻ che chở, còn có thể trải qua tốt một chút. Hiện tại cũng cùng nhà mẹ đẻ hoàn toàn ầm ĩ lên, hắn ở nhà cũ liền không được tốt rồi."

"Vu gia vẫn là có sức ảnh hưởng, cho dù xưa không bằng nay."

"Cậu có tính toán?"

Lục Bạch buông chén trà, mỉm cười nhìn về phía Lê lão gia "Chẳng lẽ không phải ngài có tính toán sao?"

Lê lão gia cũng nhịn không được cười "Ta có a! Bọn chúng cướp đi đứa con trai duy nhất của ta, ta đây cũng cướp đi công ty quan trọng nhất của bọn chúng. Không có bắt bọn chúng tan nhà nát cửa, lấy mạng đền mạng, đã là ta nhân từ."

Lục Bạch rũ mắt đem ly trà một ngụm uống cạn.

Lê lão gia quan sát thấy giữa mày của cậu có tia u ám đuổi không đi, nhịn không được khuyên một câu "Cậu muốn đi gặp bác sĩ không? Ta có quen một người không tồi."

Nếu nói ngay từ đầu là ông cùng Lục Bạch lợi dụng lẫn nhau, nhưng sau khi tiếp xúc lâu như vậy, ông cũng rất khó khống chế chính mình thưởng thức một người như Lục Bạch.

Càng là như vậy, ông càng thay Lục Bạch tiếc hận.

Tình sâu nghĩa nặng, đáng tiếc gặp sai người. Ảo tưởng cũng tốt, Lục Bạch cũng có thể tự khắc chế chính mình, nhưng vạn nhất có một ngày cân bằng sụp đổ, cậu còn có thể phân biệt rõ được hiện thực với cảnh trong mơ không?

Lê lão gia là thật sự lo lắng thay cho Lục Bạch.

Lục Bạch lại lắc đầu "Không sao cả. Tôi biết học trưởng vẫn luôn ở bên cạnh tôi là đủ rồi. Còn về tên Giang Nghị kia, hắn chỉ là kẻ thù của tôi."

Nói xong, Lục Bạch liền cáo từ.

Lê lão gia chú ý động tác của cậu, phát hiện thời điểm Lục Bạch ra cửa, còn cố ý tránh ra nửa bên, phảng phất như có người cùng cậu sóng vai rời đi.

Ông nhìn về phía lão quản gia, lão quản gia sau khi tiễn Lục Bạch xong trở về nói với Lê lão gia "Lục tiên sinh chỉ sợ giống như tin đồn nghe được. Cậu ấy là thật sự.......điên không nhẹ."

"Đáng thương a!" Lê lão gia thở dài một tiếng "Tý nữa gọi người đưa cho hắn chút thuốc an thần đi. Ta thấy hắn so với lúc trước còn gầy đi không ít."

Mà Lục Bạch trên xe lúc này, lại đang lười biếng dựa vào trong lồng ngực của học trưởng nhắm mắt dưỡng thần.

Hạ Cẩm Thiên nhìn Lục Bạch hoàn toàn coi mình trở thành công cụ hình người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười. Như vậy cũng tốt, chính mình canh ở bên người Lục Bạch liền có thể an tâm nghỉ ngơi, này so với lúc trước cho dù ngủ cũng đều phải giữ lại một tia cẩn thận tốt hơn rất nhiều.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, anh ở trong thế giới này, trừ bỏ làm cho Lục Bạch thời điểm biểu hiện ra bộ dạng trầm mê ảo tưởng càng thêm chân thật hơn với người bên ngoài, thì không còn bất cứ tác dụng nào khác.

Anh rất muốn giúp đỡ nhiều hơn cho Lục Bạch, để cho đứa nhỏ của anh không cần phải vất vả đến như vậy nữa.

Hết thảy tựa như phỏng đoán của Lục Bạch, sau khi Vu Chúc cùng Vu gia nháo ầm ĩ một phen, cuộc sống của y ở Lê gia cũng trở nên gian nan hơn.

Đám người hầu không đến nỗi chậm trễ việc hầu hạ, nhưng những thân thích của Lê gia chính là thật sự không đem y để vào mắt.

Sau khi Lê thiếu qua đời, Lê lão gia cố ý tại cuộc họp gia tộc lựa chọn một người thừa kế để sử dụng. Hơn nữa cũng thật sự đem một người em họ lớn lên từ nhỏ với Lê thiếu, còn đối với lão gia vô cùng chân thành đưa tới bên người bồi dưỡng mười mấy năm.

Thậm chí ở buổi họp đầu năm nay, đem người em họ này của Lê thiếu cân nhắc tới vị trị phó tổng. Đến con gã cũng là tự tay dạy dỗ, còn bảo đứa nhỏ này gọi mình là ông nội.

Đây rõ ràng là đang nói cho mọi người biết, tương lai nếu ông thoái vị, người em họ này của Lê thiếu chính là người thừa kế.

Cái này đối với Vu Chúc mà nói, chính là sự nhục nhã trần trụi. Cố tình đứa con trai kia của Vu Chúc, nhu nhược có thừa, thiên phú không đủ. Nói đơn giản, chính là bản sao của Vu Chúc, tính cách yếu ớt phải dựa dẫm vào người khác, một chút cũng đều không thông minh.

Vốn dĩ trong lòng Vu Chúc nhớ thương Giang Nghị, hơn nữa Vu gia dù sao cũng còn có chút lực ảnh hưởng, người Lê gia đối với y còn có vài phần xem như tôn trọng.

Nhưng sự xuất hiện của Lục Bạch lúc này, tương đương với việc đem biểu tượng hòa bình đánh vỡ.

Bên ngoài không biết, nhưng người Lê gia biết rõ ràng, bọn họ đều nghe nói Vu Chúc chính là mối tình đầu của Giang Nghị.

Chỉ là ngại mặt mũi với người đã qua đời là Lê thiếu, cho nên không nói thôi. Nhưng mà càng không nói, địa vị của Vu Chúc ở Lê gia lại càng xấu hổ.

Tựa như hiện tại, người em trai kia của Lê thiếu mang theo vợ và con cái trở lại nhà cũ Lê gia, cùng Vu Chúc giáp mặt đụng phải, âm thanh tiếp đón đều không có nói ra.

Lê lão gia nhiệt tình tiếp đón bọn họ, đầu tiên đem đứa cháu gái bế lên ước lượng cân nặng, được cháu gái thơm thơm một cái ngọt ngào, còn có một tiếng "ông nội" cũng đáng yêu không kém. Sau đó lại vỗ vỗ đầu cháu trai lớn, vừa lòng vóc dáng nó gần đây lại cao thêm.

"Chú, chúng ta ngồi xuống trước, bọn nhỏ đều nhớ chú lắm!" Hai đứa nhỏ vây quanh Lê lão gia làm nũng, sôi nổi nói gần đây đã làm những gì.

Hai người lớn thì bồi ở bên người chiếu cố, thân mật, phảng phất như bọn họ mới là một nhà thân cận nhất.

Vu Chúc đứng đằng xa nhìn, trong mắt tràn đầy tất cả đều là ghen ghét. Đặc biệt là lời nói của bọn họ còn nhắc tới Lục Bạch, em họ của Lê thiếu trừ bỏ miệng đầy khen ngợi thì cũng không còn gì khác.

Vu Chúc nghe không nổi nữa, nhịn không được mở miệng trào phúng "Có bao nhiêu tài hoa mà nhân phẩm không ra gì thì có ích lợi gì chứ?"

Đây rõ ràng đang châm chọc sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của Lục Bạch.

Ai có ngờ, lần này Lê lão gia không nói gì, nhưng tiểu thiếu gia kia đã dùng chất giọng trẻ con ngây ngô phản bác lại y "Thầy Bạch không phải có nhân phẩm không tốt, thầy Bạch ôn nhu như vậy, chỉ là gặp được người không tốt mà thôi."

Một câu này, giống như đem toàn bộ lớp giấy mỏng ở trên cửa sổ đâm thủng, người em họ kia của Lê thiếu nhìn Vu Chúc cười lạnh một tiếng "Anh là còn chưa có hiểu rõ sao? Lê gia không nuôi nổi loại người rảnh rỗi như anh, quyết định giữ lại là dựa vào việc anh có nghe lời hay không. Lục Bạch là đại tướng của Lê thị, là gậy Như Ý trụ cột của bộ phận thiết kế. Tôi cảm thấy đôi mắt của Giang Nghị thật sự là có tật xấu, mù không thấy gì, căn bản anh đến nửa tư cách so với Lục Bạch cũng đều không có."

"Thế mà anh ấy vẫn nhớ tôi nhiều năm như vậy!" Vu Chúc bị kích thích liền buột miệng đem lời nói thật lòng thốt ra.

Nhưng mà rất nhanh, y liền phản ứng lại, tìm một cái cớ rồi vội vàng quay về phòng.

Xong rồi, y nói sai rồi.

Trái tim Vu Chúc đập bịch bịch, y lấy ra điện thoại muốn liên lạc với Giang Nghị, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến việc Giang Nghị vẫn luôn bảo y nhẫn nại, không được gây ra lỗi. Hiện tại y làm như vậy, không phải chính là vi phạm yêu cầu của Giang Nghị sao?

Vạn nhất Giang Nghị tức giận.......

Trong lòng Vu Chúc run lên một cái. Lập tức lại buông điện thoại xuống. Y không thể nói cho Giang Nghị biết chuyện mình nói sai lời, càng không thể để Giang Nghị biết tình huống xấu hổ hiện giờ của mình ở Lê gia được.

Giang Nghị vẫn luôn muốn mượn sức mình cùng con trai làm ván cầu, quang minh chính đại tiếp nhận Lê gia. Mà đây cũng là con át chủ bài duy nhất của Vu Chúc trước mặt Giang Nghị.

Nhưng những chuyện này đều là ở tương lai, mà hiện tại sự hoàn mỹ cùng ưu tú của Lục Bạch xác thật không thể chối cãi. Vạn nhất Giang Nghị biết bản thân y không được, ngược lại hồi tâm chuyển ý đối với Lục Bạch, vậy kết quả sẽ đáng sợ cỡ nào?

Vu Chúc vẫn luôn ngu xuẩn, cố tình sự thông minh ngay lúc này lại khiến cho kế hoạch cùng sự ẩn nhẫn nhiều năm của Giang Nghị cuối cùng thất bại trong gang tấc.

Truyện Chữ Hay