Lục Bạch lắc đầu "Chú Minh yên tâm, chỉ cần rời xa Giang Nghị, cháu đều sẽ không có chuyện gì."
"Chờ về nhà lại nói." Bệnh viện không phải một địa phương tốt để nói chuyện, cha của Minh Dụ mang theo Lục Bạch cùng Minh Dụ, còn có mẹ Minh Dụ về Minh gia trước.
Lần này, trên đường không có xe đi theo sau bọn họ.
Giang Nghị quá cẩn thận, một chút động tĩnh rút dây động rừng cũng không dám làm ra, sợ bị cha của Minh Dụ bắt được.
Mà sau khi Lục Bạch về tới Minh gia, cũng đem toàn bộ chuyện phát sinh ngày hôm nay nói ra một lần.
"Cậu nói cái gì? Hắn tiến hành phương pháp ám chỉ cùng dẫn đường tinh thần của cậu?"
"Ừm." Lục Bạch từ trong túi lấy ra một cái bút ghi âm, đem quá trình chính mình bắt đầu đi vào công ty Giang Nghị đến việc cùng Giang Nghị phát sinh tranh chấp rồi rời đi từ đầu chí cuối bật lên cho bọn họ nghe.
Ngay từ đầu, Minh Dụ còn có thể bình tĩnh tìm kiếm sơ hở. Nhưng tới thời điểm Giang Nghị bức bách Lục Bạch, cả người gã đều bùng nổ.
"Cái tên Giang Nghị súc sinh này! Hắn mẹ nó điên rồi sao?" Những lời này, gã dù nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn lại mưu toan tẩy não Lục Bạch, làm Lục Bạch cho rằng những chuyện này đều là sự thật từng phát sinh.
Dựa theo tính cách của Lục Bạch, một khi cậu thật sự tin, hậu quả không dám tưởng tượng, cho dù không có phát điên, cũng sẽ bởi vì những ký ức đó mà đem chính mình tự bức điên.
Dù sao cậu yêu Giang Nghị sâu đậm như vậy, còn có cái gì so với việc chính mình ở thời điểm thần chí không rõ phản bội Giang Nghị càng thêm làm cậu sụp đổ chứ?
Trách không được, trách không được Lục Bạch vừa ra ngoài liền lung lay như sắp đổ, cậu căn bản không phải đi đánh nhau, mà là đi liều chết a!
Minh Dụ run rẩy tay ôm lấy Lục Bạch "A Bạch, cậu hiện tại không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, đừng sợ." Lục Bạch duỗi tay sờ sờ đầu tóc Minh Dụ "Tớ đã thoát ra khỏi quỷ kế của hắn, về sau cũng sẽ không dính phải nữa."
"Vậy, vậy nếu hắn dùng phương pháp khác kích thích cậu thì sao?"
"Thôi miên gì đó nghe đã thấy rất đáng sợ." Minh Dụ ngẫm lại liền cảm thấy khủng bố.
Lục Bạch lại nhịn không được cười "Nơi nào có thần kì như vậy! Là bởi vì cảm xúc bản thân của tớ tương đối yếu ớt, tình cách cũng quá mẫn cảm, cho nên mới bị Giang Nghị tính kế."
"Hắn nếu có được năng lực kỳ diệu như vậy, lúc trước thời điểm gây dựng sự nghiệp hà tất phải nơi chốn ra vẻ đáng thương? Trực tiếp đem đối phương thôi miên, sau đó tiện tay đến bắt giữ a!"
"Thậm chí lúc trước hắn cũng không cần tìm tới tớ, tùy tiện tìm một người xuất thân hào môn, tính cách đơn thuần một chút, trước lừa trẻ nhỏ, sau thôi miên người lớn, không phải là cần cái gì đều có cái đó sao?"
Lục Bạch trấn an Minh Dụ "Đây không phải là đang đóng phim điện ảnh. Nếu không tớ cũng không có khả năng sống ở bên người Giang Nghị nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn còn có thể bảo trì tia tỉnh táo nhất định."
Lục Bạch thở dài một tiếng.
Cậu sau khi hồi phục bình tĩnh cũng hiểu rõ mưu kế của Giang Nghị. Nói trắng ra là, vốn dĩ Lục Bạch cuối cùng trở nên điên điên khùng khùng, chính là ở trong sự hướng dẫn của Giang Nghị dần dần thay đổi. Mà cái loại dẫn đường này, bắt đầu từ lúc Giang Nghị cố tình tiếp cận Lục Bạch cũng đã hạ đủ ám chỉ.
Lục Bạch từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, tuy rằng cuối cùng vẫn kiên định trưởng thành thành một người thiếu niên ưu tú, nhưng đáy lòng đối với khát vọng tình yêu cùng sự sợ hãi bị vứt bỏ xác thật đã gắt gao mà đóng sâu ở trong xương cốt.
Một Lục Bạch như vậy, điều có thể hấp dẫn cậu nhất, không phải cái gì tiền tài bên ngoài, mà là một linh hồn lưng đeo sự chờ mong cùng tình yêu, cũng có được năng lực yêu thương người khác.
Cho nên Giang Nghị một kích tất trúng, dựa vào một câu "Lục Bạch, vĩnh viễn ở lại bên người anh đi! Anh sẽ cho em một gia đình hoàn chỉnh." liền trói chặt được trái tim chân thành của Lục Bạch.
Mà cũng đúng là vì chờ mong với cái "gia đình hoàn chỉnh" này, làm Lục Bạch ôm mộng đẹp liều mạng nâng đỡ Giang Nghị suốt mười năm.
Có thể nói, hiện tại mỗi một phần tài sản trong tay Giang Nghị, đều hòa lẫn huyết nhục của Lục Bạch.
Cho nên, cậu dù như thế nào cũng không có khả năng để Giang Nghị chiếm được nửa phần. Là của cậu, cậu nhất định phải cướp về.
Hệ thống nhịn không được nhắc nhở cậu "Vậy việc giám định tinh thần của ngươi thì phải làm sao bây giờ?"
Lục Bạch nhịn không được cười "Cái này dễ làm."
Giám định tinh thần là trò mèo với Lục Bạch. Tuy rằng thế giới này cùng thế giới hiện thực có đôi chút khác biệt, nhưng chỉ cần là phương pháp tương đồng, Lục Bạch liền biết làm như thế nào để mình được thông qua.
Hệ thống nhịn không được truy hỏi "Là vị kim chủ thứ mấy của ngươi?"
Lục Bạch lại bật cười: "Không có."
Cậu thật sự là lần đầu tiên gặp được loại hình như Giang Nghị, hơn nữa ở trong ký ức mơ hồ của nguyên thân, dẫn tới cậu căn bản không có chuẩn bị, mới có thể nhất thời bị dẫn đường. Nếu không với loại đẳng cấp như Giang Nghị, cậu vẫn có biện pháp ứng phó.
Nhưng mà, trái ngược với Lục Bạch tự tin tràn đầy như vậy, Minh Dụ cùng cha của gã lại vô cùng lo lắng.
Dù sao yêu cầu Lục Bạch làm kiểm tra trạng thái tinh thần của Lê thị vẫn là một việc tương đối nghiêm khắc.
Giữa trưa của ba ngày sau, Lục Bạch từ trong bệnh viện đi ra ngoài, trong tay cầm một phần kết quả. Mặt trên viết: [ Có tiền sử tinh thần phân liệt, hiện tại đã khỏi hẳn.]
"Này.......thật sự qua?" Minh Dụ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền nhịn không được vỗ vỗ bả vai của Lục Bạch "Thật tốt quá, tớ biết cậu nhất định có thể làm được mà."
Lục Bạch cũng cười ôm lại Minh Dụ "Cho nên đừng lo lắng. Tớ đã nói với cậu rồi, chỉ cần rời khỏi Giang Nghị tớ liền sẽ không có việc gì."
"Ừ ừ. Cái tên súc sinh kia! Hôm nay cao hứng, chúng ta không đề cập tới hắn!" Tâm tình của Minh Dụ rất tốt, dứt khoát lôi kéo Lục Bạch đi ra ngoài ăn cơm.
Lục Bạch hiện tại quá gầy, mắt thấy sắp phải đi đến chỗ Lê thị bên kia, Minh Dụ liền muốn trước kia cậu xuất phát phải dưỡng béo cho Lục Bạch một chút.
"Mẹ tớ nói, cậu thích ăn cơm do quán dì Thu làm, cho nên lần này đã bảo dì Thu là mang cậu qua đây. Cậu nếu không ăn cơm cho cẩn thận, khiến dì Thu gọi điện thoại cho mẹ, mẹ liền tự mình đi qua đây nhìn chằm chằm cậu." Trên bàn cơm, Minh Dụ lải nhải.
Lục Bạch một bên ăn cơm, một bên cười nghe gã lải nhải, thỉnh thoảng còn gắp thêm cho Minh Dụ chút đồ ăn.
Người xung quanh nhìn hai người bọn họ, còn tưởng rằng Lục Bạch đang dỗ Minh Dụ ăn cơm.
Minh Dụ còn ở bên kia nhắc mãi an bài sau này, hoàn toàn không có phát hiện điều kì lạ.
"Nếu không Lục Bạch, tớ để quản gia và tài xế cùng đi theo cậu nhé? Bên kia cũng không biết tình huống như thế nào, cậu tan làm mệt mỏi, tốt nhất cũng đừng tự mình lái xe."
"Ai, nếu không tớ và cậu cùng đi? Dù sao bên kia cũng có văn phòng luật của Minh gia, tớ đi vừa lúc phát triển một chút sinh ý."
Ý nghĩ kỳ lạ của Minh Dụ bị một khối cá được Lục Bạch gắp để vào trong bát đánh gãy.
Minh Dụ nhìn miếng cá đã được tỉ mỉ gỡ hết xương, lại nhìn gương mặt tái nhợt vừa an tĩnh lại ôn nhu của Lục Bạch, buông đôi đũa xuống tiến đến bên người Lục Bạch mà ôm chặt cậu "A Bạch, tớ không yên tâm cậu. Cậu tốt bụng như vậy, vạn nhất Lê thị khi dễ cậu thì phải làm sao?"
"Không có việc gì, Lê thị vội vàng đem tớ chăm như bảo bối còn không hết, sao có thể thật sự làm gì đó với tớ chứ?"
"Gia nghiệp của bọn họ lớn, nếu thật sự muốn đối phó tớ, cũng sẽ không để tớ lên làm tổng giám đốc bộ phận thiết kế."
"Ừ. Tóm lại cậu nhất định phải đặc biệt cẩn thận. Nếu không được, thì liền quay về nhà."
Dừng một chút, Minh Dụ giữ chặt lấy Lục Bạch nói vô cùng trịnh trọng "A Bạch, cậu không cần cùng mọi người khách khí. Cậu tựa như người nhà của tớ vậy, Minh gia là nhà tớ, cũng là nhà của cậu."
"Ba tớ lúc trước nói với tớ, cậu vẫn luôn làm không đúng. Chỉ có lần này đây làm đúng rồi."
"Về sau cũng như vậy, bị khi dễ, thì quay về nhà, mọi người vĩnh viễn che chở cậu!"
Lục Bạch hơi hơi sửng sốt, duỗi tay ôm lấy Minh Dụ "Yên tâm đi, có mọi người ở bên cạnh, tớ nhất định sẽ không có việc gì."
Đây là lần đầu tiên, tại thế giới nhiệm vụ, trừ bỏ học trưởng, cậu còn có thể nhận về được những ấm áp khác.
Chỉ là quá đáng tiếc, tình cảm của bọn họ là dành cho Lục Bạch nguyên bản, mà không phải dành cho cậu.
Hệ thống nhịn không được thấp giọng nhắc mãi "Ngươi cũng là Lục Bạch, không cần phân biệt rõ ràng như vậy a!"
Lục Bạch thở dài "Phải phân rõ. Ta nhất định phải nhớ rõ, bản thân mình rốt cuộc là ai."
"Đã giao ước với học trưởng rồi a! Ta phải quay về theo đuổi anh ấy."
Nghĩ đến Hạ Cẩm Thiên, tâm tình của Lục Bạch liền tốt lên rất nhiều. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy phía sau phảng phất như đang dựa vào một vòng ôm ấm áp, làm cậu cảm thấy có người đều dễ chịu.
Lại qua một tuần, Lục Bạch dưới sự đưa tiễn của Minh Dụ lên máy bay đi tới thành thị nơi Lê thị đang chờ.
Trên máy bay, dì Thu tay chân nhẹ nhàng đắp cái chăn mỏng lên cho Lục Bạch ngủ. Bởi vì suy nghĩ đến thân thể của Lục Bạch, cho nên mới đặt khoang hạng nhất.
Chỗ ngồi rất rộng mở, mặc dù bay ba tiếng đồng hồ, nhưng cũng chưa mang đến cho Lục Bạch quá nhiều cảm giác mệt mỏi.
Mà sau khi Lục Bạch xuống máy bay, người bên phía Lê thị cũng đúng giờ xuất hiện, vì tiếp đón Lục Bạch.
"Lục tiên sinh, lão gia nhà chúng tôi mời ngài qua đó một chuyến." Một người có bộ dạng của quản gia nói với Lục Bạch bằng thái độ cung kính.
Ông ta giống như là chưa từng nghe qua những lời đồn đãi về Lục Bạch vậy, phảng phất như Lục Bạch chính là một người bạn cũ của Lê lão gia.
Mà Lục Bạch cũng là thần thái tự nhiên, thuận thế đi theo phía sau hắn rồi lên xe.
Còn dì Thu thì đi về chỗ ở của Lục Bạch trước, giúp cậu xử lý nhà ở một chút.
Nhà cũ của Lê lão gia cách sân bay một khoảng không xa lắm.
Lục Bạch trên đường đi cơ hồ không nói lời nào, chỉ là an tĩnh đánh giá thành thị đối với cậu mà nói là tương đối xa lạ này.
Quản gia của Lê lão gia khẽ nhìn trộm đánh giá Lục Bạch, chỉ cảm thấy Lục Bạch cùng người trong lời đồn một chút cũng đều không giống nhau.
Đầu tiên là diện mạo, sườn mặt nhàn nhạt một vết sẹo dài không những không ảnh hưởng đến sự kinh diễm của cậu, ngược lại còn cho cậu thêm một mạt sắc bén đặc biệt, sự suy yếu ban đầu cùng vẻ mỹ lệ quá mức tươi sáng tạo thành nét mị hoặc.
Mà ánh mắt của Lục Bạch mới là thứ khiến cho quản gia cảm thấy đặc biệt.
An tĩnh và ôn nhu. Tất cả kiên định đều giấu ở trong xương cốt, sống lưng ngay ngắn đến thẳng tắp. Nhất cử nhất động đều tương đối có giáo dưỡng, hoàn toàn nhìn không ra bất cứ bộ dạng cuồng loạn điên khùng nào như trên mạng đã nói.
Nói một câu đánh giá tương đối khoa trương, người như Lục Bạch, có thể đạt được toàn bộ hảo cảm của tuyệt đại đa số người.
Cho nên lão quản gia đối với Lục Bạch cũng vô cùng tò mò. Bất quá ông ta vẫn luôn không có chủ động cùng Lục Bạch nói chuyện. Thẳng đến khi tới nhà cũ Lê gia, ông ta mới chủ động vì Lục Bạch giới thiệu, hơn nữa còn dẫn đường cho cậu.
Bên phía Lê lão gia đã sớm có chuẩn bị tốt.
Lục Bạch lên lầu hai, thẳng đến thư phòng.
Trong thư phòng, Lê lão gia ý bảo Lục Bạch ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn đọc sách. Sau đó đem bài thí nghiệm tinh thần Lục Bạch làm lúc trước ra đặt ở trước mặt cậu.
Ông hỏi rất trực tiếp, thậm chí một chút ý tứ che giấu đều không có "Minh gia động tay động chân sao?"
Từ thời điểm Lục Bạch liên hệ ông, ông cũng đã nhằm vào Lục Bạch mà làm một cuộc điều tra nghiêm khắc.
Bởi vậy ông cũng xác định, đồn đãi trên mạng đúng thật rất nhiều cái đều là giả, nhưng cũng có điều hoàn toàn là sự thật. Chính là Lục Bạch thật sự có chứng tinh thần thất thường.
Cho nên, hiện tại đối mặt với kết quả chẩn bệnh đã khỏi hẳn này, ông liền cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Nếu Lục Bạch thật sự không có việc gì, vì cái gì một thời gian trước còn có thể nháo ra chuyện trên hot search?
Mà Lục Bạch cũng hiểu rõ ông rốt cuộc muốn hỏi cái gì. Bởi vậy cậu gọn gàng dứt khoát nói cho Lê lão gia biết "Sau khi rời khỏi Giang Nghị, bệnh tình của tôi đã tốt lên rất nhiều."
"Cậu có ý gì?"
Lục Bạch cũng rất trực tiếp "Nghe nói Lê thiếu gia trước kia thích đua xe. Nhưng sau khi kết hôn, vì vợ yêu nên cũng đã không còn chơi cái này nữa."
"Sau đó Vu Chúc mang thai, hắn đối với đứa nhỏ này vô cùng chờ mong. Thậm chí đều rất ít khi tự mình lái xe ra khỏi cửa, mà là để tài xế đưa đón, tránh cho chính mình nhất thời ngứa tay lại đi đua xe."
"Cho nên tai nạn xe cộ ngày đó, hắn vì cái gì lại đột nhiên tự mình lái xe đi lên núi?"
"Hơn nữa hắn vừa xảy ra chuyện, Vu Chúc liền bởi vì bi thống quá độ mà sinh non."
"Ngài nói xem, Vu Chúc cùng con trai ngài, có phải rất trùng hợp với cuộc hôn nhân giữa tôi và Giang Nghị hay không?"
"Ngày đó con trai ngài qua đời, Giang Nghị cùng tôi lãnh chứng. Hơn nữa vì chúc mừng, hắn cao hứng mà uống rất nhiều rượu."
"Ngài nói xem, hắn chúc mừng, là vì cùng tôi kết hôn, hay là chúc mừng vì con trai ngài đã qua đời!?"