Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Trên mạng một giây trước còn đang nói Lục Bạch hư hư thực thực công khai ngoại tình với Minh Dụ, quay đầu hướng gió liền biến đổi, chính là Lục Bạch ly hôn để cùng đi với Minh Dụ.
Mà càng khiến người ta khiếp sợ hơn chính là, đơn ly hôn giữa Lục Bạch và Giang Nghị mà sở luật Minh gia làm tìm từ rất nghiêm cẩn, lời lẽ mang theo một loại sát khí bí ẩn, vừa thấy chính là công đạo sự thật, nhưng lại vô tình làm người đọc có loại cảm giác đang hưng sư vấn tội.
[ ĐM ĐM! Đây là sự thật à? Lục Bạch thế nhưng từ bỏ được mà ly hôn? ]
[ Ông không nhìn thấy người ủy thác là ai sao? Là ba của Minh Dụ đó! Thường thắng tướng quân, đây là làm thật rồi.]
() Thường thắng tướng quân: Là người được cho là luôn cầm chắc chiến thắng trong mỗi lần xung trận.
[ Trời ạ, Giang tổng thật là xúi quẩy.]
Hình tượng tạo ra của Giang Nghị rất tốt, hiện giờ bên phía Lục Bạch muốn ly hôn, trên mạng thế nhưng tất cả đều là thay hắn tiếc hận, lại cũng chúc mừng hắn chạy thoát được khỏi ma trảo của Lục Bạch.
Chỉ có một bộ phận đầu óc còn tỉnh táo biết nói tiếng người: [ Theo tôi được biết, luật sư tiếp nhận án ly hôn trên cơ bản đều là bạo lực gia đình, ngoại tình trong hôn nhân có tính chất tương đối ác liệt, mà căn cơ thế lực hai bên vợ chồng kém cạnh nhau. Ông ấy có thể tiếp nhận án của Lục Bạch, khẳng định là bởi vì nơi này có oan tình a! ]
[ Còn không phải à? Minh Dụ còn là bạn bè tốt của Giang Nghị, nếu nơi này không có vấn đề, hắn vì cái gì sẽ ra mặt cho Lục Bạch? ]
Nhưng mấy lời nói còn tính công chính này cũng rất nhanh đã bị người xem bát quái bao phủ.
Cái gọi là quần chúng, chính là đem hỉ nộ ái ố của người khác làm đề tài câu chuyện mà bàn tán. Nhưng để nói tới việc đồng cảm như bản thân mình cũng bị, đó là nửa phần cũng không có khả năng. Ai bị thương thì tự mình đau, người khác làm sao có thể biết bản thân bọn họ có bao nhiêu đau khổ chứ?
Minh Dụ nhìn đăm đăm bài viết này nguyên một đêm, bị chọc tức đến đau gan, lại nhìn Lục Bạch trong phòng, liền càng nghẹn đến mức ngực phát đau.
Từ sau khi tới Minh gia, Lục Bạch vẫn luôn chưa từng thanh tỉnh. Miễn cưỡng đút cậu uống nước, không bao lâu tất cả đều bị phun ra.
Bác sĩ Mạnh sợ cậu mất nước, chỉ có thể truyền cho cậu chút dịch dinh dưỡng. Nhưng cố tình phòng lọt gió to, Lục Bạch sau nửa đêm thế nhưng bắt đầu sốt cao.
Mẹ của Minh Dụ cũng ngủ không được, canh giữ ở bên người Lục Bạch, nghe cậu ngủ không an ổn nói mớ.
"Đừng, đừng chạm vào tôi......"
"Tôi không có, tôi chưa từng bồi rượu......."
"Giang Nghị, Giang Nghị......."
Tới cuối cùng sốt đến mơ hồ, Lục Bạch vẫn một tiếng lại một tiếng kêu tên Giang Nghị, Minh Dụ nghe không nổi nữa, nắm lấy tay Lục Bạch hỏi cậu "A Bạch, cậu muốn hắn, tớ liền kêu hắn tới, được không?"
Lục Bạch lại giống như là nghe hiểu, không tiếp tục ồn ào nữa.
Minh Dụ cắn chặt răng, lấy điện thoại ra muốn gọi cho tên Giang Nghị - kẻ làm cho bên ngoài ầm ĩ thành như vậy lại còn giả chết. Kết quả lại bị Lục Bạch bắt được góc áo.
Lục Bạch tựa hồ đã tỉnh. Sắc mặt của cậu đỏ bừng, nhưng trên môi lại không có một chút huyết sắc. Tựa hồ động tác túm lấy Minh Dụ đã hao hết toàn bộ sức lực của cậu, cậu đến thanh âm mở miệng nói chuyện cũng đều tìm không thấy.
Thẳng đến khi thở dốc hồi lâu, cậu mới chậm rãi nói "Không cần tìm anh ấy, anh ấy không yêu tớ. Tớ......"
Lục Bạch bắt đầu ho khan kịch liệt, Minh Dụ cuống quýt đem cậu bế lên, kết quả lại nghe thấy bên tai một câu như vỡ thành mảnh nhỏ của Lục Bạch "Tớ......tớ buông tha cho anh ấy."
Minh Dụ cùng mẹ liếc nhìn nhau, lại phát hiện vành mắt của cả hai đều đã đỏ. Đem Lục Bạch ôm vào trong lòng, Minh Dụ nói theo cậu "Đúng vậy, hắn không yêu cậu, chúng ta cũng không hiếm lạ hắn. Quay đầu lại kêu ba chuyển cho cậu thật nhiều tiền."
Mẹ Minh cũng giữ chặt tay của Lục Bạch, sờ sờ gương mặt cậu "A Bạch của chúng ta mới bao lớn? Đến lúc đó có tiền có tài hoa, người nào mà chẳng kiếm được?"
Lời bọn họ nói Lục Bạch đều nghe vào tai, chỉ là cậu quá mệt mỏi, hướng về phía bọn họ cười cười, sau đó lại rơi vào hôn mê.
Cậu sốt cao giằng co suốt một ngày một đêm, thời điểm nguy hiểm nhất còn gần như sốt tới tận độ. Bác sĩ Mạnh đã tính toán đưa cậu đi bệnh viện, nhưng may mắn mặt sau vẫn là chậm rãi bình ổn xuống. Chỉ là người còn chưa tỉnh lại.
Minh Dụ gấp đến xoay vòng, bác sĩ Mạnh có kinh nghiệm, khuyên bảo gã "Cậu ấy quá mệt mỏi. Tinh thần hư hao quá độ, nghỉ ngơi như vậy với cậu ấy mà nói có khi là chuyện tốt."
".......Vậy, vậy khi nào cậu ấy mới có thể tỉnh lại?"
"Đã hạ nhiệt, phỏng chừng rất nhanh thôi."
"Cảm ơn." Minh Dụ lăn lộn nửa ngày, Lục Bạch rốt cuộc dần dần an ổn, gã liền cùng lão quản gia thay người.
Trở lại trong phòng, Minh Dụ tắm rửa thu thập một chút, sau đó liền mang theo bao công văn chuẩn bị đi ra ngoài.
Ngày hôm qua văn phòng luật suốt đêm phát thông báo, hôm nay còn có rất nhiều việc cần hoàn thành. Đặc biệt là bên phía Giang Nghị, gã nhất định phải đi một chuyến.
Ít nhất gã phải biết Giang Nghị đang nghĩ như thế nào.
Nhưng mà gã trăm triệu lần không nghĩ tới, thời điểm gã đến, Giang Nghị đang tiếp luật sư.
Dù sao quá khứ cũng là bạn tốt thân thiết, cho nên thư ký của Giang Nghị tuy rằng do dự, nhưng cũng không dám thái độ quá cường ngạnh mà ngăn gã lại.
Minh Dụ đi đến cửa văn phòng của Giang Nghị, bên trong luật sư vẫn còn đang chậm rãi nói, ý tứ đại khái là trạng thái tinh thần của Lục Bạch không ổn định, hơn nữa Giang Nghị cũng không phải bên sai trong hôn nhân. Nghiêm khắc mà nói, chính bản thân Lục Bạch mới là người sai, bọn họ có tỷ lệ rất lớn làm Lục Bạch tay không rời nhà.
"Giang tổng ngài yên tâm, cái công ty này là ngài một tay gây dựng nên, chúng tôi nhất định sẽ lấy ích lợi của ngài làm giá trị ưu tiên."
Minh Dụ nghe thế rốt cuộc không nghe nổi nữa, duỗi tay đem cửa đẩy ra, gã hầm hầm bước vào, khống chế không được tính tình mà hướng một quyền về phía Giang Nghị đấm tới.
Giang Nghị nhạy bén né tránh, sau đó trở tay chế trụ bả vai của Minh Dụ "Cậu bình tĩnh một chút!"
Minh Dụ nhìn gương mặt cùng với bình thường không có biến hóa gì của hắn, nhịn không được cười lạnh nói "Tôi là không bình tĩnh. Nhưng cậu mẹ nó cũng quá bình tĩnh rồi đấy!"
"Vợ của cậu bệnh thành dáng vẻ kia, bị tôi mang đi một ngày một đêm, phát ra thông cáo muốn cùng cậu ly hôn, còn bị bôi đen là ngoại tình, cậu liền một chút phản ứng cũng không có?"
"Tôi đây có thể làm được gì? Lục Bạch em ấy không phải luôn luôn đều muốn làm gì thì làm như vậy sao?"
"Cậu có ý gì?"
"Tôi có ý gì? Cậu đều không xem tin tức sao?" Giống như là hoàn toàn xé rách da mặt, Giang Nghị thuận tay kéo ra ngăn kéo, lấy một chồng ảnh chụp ở bên trong ra rồi tùy tay ném vào trước mặt Minh Dụ.
"Trẻ nhỏ biết khóc có đường ăn đúng không? Cậu và Lục Bạch cùng nhau lớn lên, ba mẹ cậu đều thích em ấy, nên các người đều đứng về phía em ấy."
"Tôi nhìn mạnh mẽ, cho nên tôi phải gánh vác hết thảy đúng không?"
"Hôn nhân bất hạnh, là một mình tôi làm sai sao? Lục Bạch em ấy nếu là không có vấn đề gì thì tôi vì cái gì bảy tám năm chưa từng đến phòng em ấy?"
"Để ý gương mặt em ấy? Tôi mẹ nó lúc trước để ý thì vì sao phải quỳ xuống cầu hôn em ấy?" Như là đã nhẫn nhịn đến cực điểm, toàn thân Giang Nghị đều đang run rẩy.
Nhưng Minh Dụ so với hắn còn càng khiếp sợ hơn, bởi vì kia là ảnh chụp Lục Bạch.
Rất rõ ràng, mấy ảnh chụp đó không phải chụp cùng thời gian, hẳn là lục tục chụp suốt ngần ấy năm. Người quay chụp rất giỏi, rõ ràng đem vết sẹo trên mặt cậu chụp xấu xí như vậy, lại có thể dễ như trở bàn tay làm người khác nhìn ra được Lục Bạch nguyện ý.
Đúng vậy, trong những bức ảnh đó, những tư thế đáng xấu hổ đó đều là Lục Bạch nguyện ý.
"Em ấy đã sớm thay đổi." Giang Nghị che lại mặt nản lòng ngồi ở trên ghế, nhìn Minh Dụ chậm rãi nói "Sự nghiệp của em ấy so với tôi bắt đầu sớm hơn. Từ sớm đã cầm giải thưởng, từ sớm đã có danh tiếng. Công ty hơn phân nửa đều phải dựa vào em ấy chống đỡ, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn."
"Cậu vì cái gì lúc trước không nói? Cậu như thế nào biết những bức ảnh này là thật?" Minh Dụ bị tin tức quá lớn đánh sâu vào, lại một chữ cũng đều không muốn tin.
Dù sao gã cũng tận mắt nhìn thấy, Lục Bạch yêu Giang Nghị như vậy, yêu đến điên cuồng, choáng váng, trong thế giới của cậu còn ảo tưởng ra một Giang Nghị.
Cậu đến một giọt cốt nhục cuối cùng đều tiêu hao trên người Giang Nghị, hiện tại dầu hết đèn tắt, sống không bằng chết, kết quả Giang Nghị dùng mấy bức ảnh này liền muốn gã tin Lục Bạch là bên sai trong hôn nhân, gã lại không phải đứa ngu, sao có thể?
Nhưng mà sau đó Giang Nghị lại lấy ra càng nhiều chứng cứ hơn lại làm Minh Dụ cảm thấy chính mình giống như đang nằm mơ.
Tinh thần của Lục Bạch sớm từ mấy năm trước đã xảy ra vấn đề.
"Là tôi sai, năm đó để em ấy một mình đi tiệc rượu nên mới xảy ra loại chuyện này, thật là tôi không đúng. Cho nên tôi dùng hết khả năng để đền bù cho em ấy. Chính là.......chính bản thân Lục Bạch không qua được."
"Ngay từ đầu là em ấy không cho tôi chạm vào người, thời điểm lần đầu tiên tôi phát hiện em ấy có chỗ không thích hợp, liền mạnh mẽ mang em ấy đi gặp bác sĩ. Cũng kê thuốc."
"Kết quả mấy năm kế tiếp, tình huống của Lục Bạch lại càng trầm trọng thêm. Cậu nhìn những bức ảnh đó đi, đều là người khác chụp được rồi gửi cho tôi."
"Tôi từng chất vấn, cũng từng cùng em ấy cãi nhau. Nhưng Lục Bạch điên rồi!" Giang Nghị bắt lấy cánh tay Minh Dụ, trong mắt đều là thống khổ khắc chế, cũng điên cuồng không kém Lục Bạch "Em ấy không nhớ rõ!"
"Em ấy đi nơi nào, gặp người đàn ông nào, cùng ai đi khách sạn, ở dưới thân ai hoan ái, em ấy mẹ nó căn bản không nhớ rõ!"
"........" Minh Dụ khiếp sợ muốn chết, một chữ đều nói không nên lời.
Giang Nghị buông quần áo gã ra, nản lòng dựa vào trên ghế, tiếng nói nghẹn ngào "Cậu nói tôi mặc kệ em ấy đưa đơn, tôi nhẫn nhịn nhiều năm như vậy còn chưa đủ nhiều sao?"
"Tôi đã quá mệt mỏi, ngày hôm qua loại thông báo không đâu vào đâu kia cũng không muốn quản nữa."
"Nón xanh, Minh Dụ, cậu là anh em của tôi, là anh trai của em ấy." Giang Nghị hít sâu một hơi, gần như bật khóc "Đỉnh đầu tôi nhiều năm như vậy đã sớm là thảo nguyên, nếu em ấy thật sự muốn cùng cậu làm gì đó, cũng coi như là nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
"Dù sao muốn ly hôn hay không, cậu trở về cùng chú Minh thương lượng đi. Lục Bạch biến thành như vậy, rốt cuộc cũng là tôi sai. Tôi có thể chăm sóc em ấy cả đời."
"Cậu khuyên nhủ Lục Bạch, để em ấy sau khi trở về đừng lại náo loạn nữa."
Lời nói của Giang Nghị rơi vào trong tai Minh Dụ khi tinh thần gã đang mơ màng hồ đồ, giống như là sương mù, làm gã phân không rõ được thật giả. Minh Dụ chỉ nhớ rõ chính mình hỏi Giang Nghị một câu "Giang Nghị, cậu còn yêu cậu ấy không?"
Giang Nghị không trả lời, đầy mặt đều là chua xót.
Minh Dụ tựa hồ đã hiểu, sau đó gã rời khỏi công ty của Giang Nghị, tìm tới khách sạn thuê một phòng.
Minh Dụ gọi rất nhiều rượu, muốn không say không về.
Gã đã không biết muốn làm cái gì nữa. Một bên là Lục Bạch lôi kéo tay gã nói với gã "Minh Dụ, cậu hãy cứu tớ với."
Bên kia là Giang Nghị đầy mặt chua xót "Em ấy đã biến thành như vậy, đều là bởi vì tôi, cho dù là trách nhiệm thì tôi cũng đều sẽ chăm sóc em ấy."
Minh Dụ rõ ràng không phải bất cứ ai trong hai người bọn họ, lại so với hai người bọn họ đều đau lòng hơn. Trước khi say chết, Minh Dụ nhớ tới cha mà gọi điện thoại, nội dung chính là những lời Giang Nghị nói với gã.
"Ba, con không biết bây giờ phải làm gì nữa......"
Cha của Minh Dụ lại tỉnh táo hơn nhiều so với gã, mặc dù phải tiếp thu một lượng tin tức quá lớn, ông cũng không có hoảng loạn, mà là trực tiếp nói với gã: [ Tỉnh rượu liền trở về, còn lại chờ A Bạch tỉnh rồi nói tiếp.]
Minh Dụ chấm dứt cuộc gọi, liền lâm vào ngủ say.
Mà cha của Minh Dụ lại cân nhắc lời nói của gã, lâm vào trầm tư. So với tâm tư tương đối đơn thuần của Minh Dụ, ông nghĩ càng nhiều hơn.
Mấy năm trước đã điên rồi? Ông đem tư liệu trong tay lật lật, cầm lấy một trương giấy khác. Nếu Giang Nghị thấy, nhất định sẽ bị dọa đến sắc mặt biến đổi.
Đúng là tư liệu về Vu Chúc.
Cha của Minh Dụ, đem cuộc hôn nhân của Lục Bạch và Giang Nghị sắp xếp thành một tuyến, sau đó đem bản thân Vu Chúc qua đặt ở bên cạnh để so sánh.
Trong đó có hai điểm là trùng hợp vi diệu. Một cái là chồng của Vu Chúc, chết vào thời gian một năm sau hôn nhân.
Mà thời gian Lục Bạch phát điên trong miệng Giang Nghị cũng vừa khéo như vậy, vừa lúc là một năm sau khi hai người bọn họ kết hôn.
Nhưng có rất nhiều thời điểm, không phải có hoài nghi liền hữu dụng. Ngoài ý muốn tới so sánh bất cứ thời điểm nào cũng đều nhanh, sự tình ly hôn của Giang Nghị và Lục Bạch đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, tin tức màu hống phấn của Lục Bạch cũng che trời lấp đất đánh úp tới.
Phảng phất tựa như lời Giang Nghị nói, ngần ấy năm, Lục Bạch còn có thể có bộ dạng của con người, một khi không có hắn áp chế, hắn nỗ lực chống đỡ bên ngoài thì liền hoàn toàn bị lột da ở trước mặt đại chúng.