Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

chương 146

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giọng nói của Minh Dụ có chút lớn, quanh quẩn ở trong đại sảnh an tĩnh thế nhưng cũng có thể nghe thấy hồi âm.

Giang Nghị mặt vô biểu tình, như là cũng đang khắc chế cái gì đó, không có ngay lập tức đáp lời.

Minh Dụ lùi về phía sau một bước, chật vật ngồi ở trên ghế sô pha, đột nhiên có loại cảm giác cảnh còn người mất.

Năm đó thời điểm bọn họ còn đi học, ba người cùng nhau nằm ở trong phòng kí túc xá nói chuyện trên trời dưới đất, khi đó Giang Nghị nói muốn gây dựng sự nghiệp, Lục Bạch ôm cổ Giang Nghị cười vui vẻ, nói chính mình vĩnh viễn sẽ đứng ở bên cạnh Giang Nghị để giúp đỡ hắn.

Khi đó kí túc xá quá nhỏ, bọn họ đều là đè thấp giọng nói, sợ âm thanh mộng tượng quá lớn truyền ra bên ngoài bị người nghe thấy nói bọn họ trẻ trâu.

Ngày hôm nay sau mười năm trôi qua, Giang Nghị được như ước nguyện, ở biệt thự, đi siêu xe, trở thành tổng tài, chân chính viên mãn ước mộng thời niên thiếu của hắn.

Nhưng Lục Bạch lại sống sờ sờ ở trong mộng của hắn chết chìm.

"Giang Nghị." Minh Dụ run rẩy tay muốn bình tĩnh lại "Cậu thật sự không rõ tôi vì cái gì tức giận sao?"

Giang Nghị trầm mặc. Trong lòng hắn hiểu rõ, Minh Dụ là người công chính, có lẽ bởi vì nguyên nhân làm luật sư, cho nên bắt đầu từ thời đại học, Minh Dụ liền đối với những việc này rất có nguyên tắc. Hiện tại đột nhiên làm khó dễ, sợ là phát hiện giữa hắn và Lục Bạch không thích hợp, đây là thay Lục Bạch bênh vực kẻ yếu mà!

Nhưng nói đến cùng, tính cách của Lục Bạch chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cho dù nổi điên cũng muốn giữ lại một chút mặt mũi, Minh Dụ rốt cuộc là như thế nào phát hiện?

Chẳng lẽ là bởi vì đám giúp việc ngu xuẩn trong nhà?

Giang Nghị biết nhóm hầu gái trong biệt thự này có tâm tư riêng. Không có quản chính là để che đậy tính toán của hắn, hy vọng bọn họ sẽ kích thích Lục Bạch. Lúc trước kế hoạch diễn ra quá thuận lợi, dẫn tới hắn thả lỏng đi rất nhiều. Kết quả lại ở ngày hôm nay đột nhiên bị Minh Dụ làm khó dễ.

Có chút phiền toái. Giang Nghị thở dài, chỉ có thể tạm thời lấy lùi làm tiến "Rất xin lỗi, là tôi không chú ý tới. Tý nữa tôi sẽ kêu quản gia sa thải mấy người đó."

"Bên phía Lục Bạch chờ cảm xúc của em ấy ổn định một chút tôi liền đi giải thích với em ấy, cũng sẽ xin lỗi."

"Sau đó thì sao? Cứ như vậy liền xong rồi?" Minh Dụ truy hỏi.

Kỳ thật thái độ của Giang Nghị rất tốt, xử lý cũng dứt khoát lưu loát. Nhưng càng là như vậy, Minh Dụ liền càng cảm thấy lồng ngực khó chịu. Giống như đánh một cước lên bông.

Minh Dụ cũng đã từng trải qua yêu đương, cho nên càng thêm hiểu rõ, nếu thật sự thích, loại thời điểm này Giang Nghị lẽ ra so với chính mình phải càng phẫn nộ hơn, hận không thể ăn tươi nuốt sống đám khốn nạn đó.

Chứ không phải bình tĩnh mà nhanh chóng xử lý một đống hỗn loạn, sau đó ném cho Lục Bạch một cái công đạo nhìn như công chính và hữu hiệu.

"Minh Dụ, Giang Nghị không yêu tớ." Câu nói mang theo tiếng khóc nức nở phía trước của Lục Bạch còn quanh quẩn ở bên tai.

Minh Dụ đột nhiên hiểu ra nguyên nhân lúc trước Lục Bạch động một chút liền nổi điên. Nhưng nhìn giữa mày Giang Nghị đầy vẻ mệt mỏi, gã lại nói không ra lời, chỉ cảm thấy hết thảy trước mắt đều là trò cười.

Thật lâu sau, gã phun ra một hơi rồi nói "Giang Nghị, nếu cậu thật sự không thích, vậy thả A Bạch đi đi! Hai người các cậu như vậy, chỉ thêm khổ sở lẫn nhau."

Giang Nghị tức khắc khiếp sợ "Này sao được? Em ấy nếu còn tốt, nếu em ấy kiên trì, tôi liền sẽ đáp ứng. Bệnh của em ấy hiện tại nặng như vậy, tôi như thế nào có thể để em ấy sống một mình?"

"Vậy cậu giữ cậu ấy lại như bây giờ, cậu ấy sẽ tốt sao?"

"Cậu rốt cuộc có biết cậu ấy vì sao lại bị bệnh hay không? Cậu lại đây, tôi có một số việc muốn hỏi cậu." Minh Dụ muốn hỏi chuyện Giang Nghị hắn cùng Lục Bạch có từng chung một phòng không.

Nhưng mà đúng vào lúc này, trên lầu ba đột nhiên xuất hiện một tiếng động như có vật nặng rơi xuống đất.

"A Bạch!" Phản ứng đầu tiên của Minh Dụ chính là Lục Bạch xảy ra chuyện, gã cuống quýt chạy lên trên lầu.

Giang Nghị nhíu mày, cũng theo ở phía sau.

Chờ khi hai người đẩy ra cửa phòng của Lục Bạch, liền bị dọa cho giật nảy mình.

Lục Bạch không biết vì cái gì mà đạp đổ hết đồ đạc trong phòng, ngay cả máy tính cũng đều quăng vỡ nát, càng miễn bàn hai chén thức ăn nhanh đánh nghiêng trên mặt bàn.

Còn về chính bản thân Lục Bạch, đứng ở giữa trung tâm phế tích đầy đất, cả người dại ra, như là đã chịu kích thích cực lớn.

"Em lại đang nháo cái gì?" Giang Nghị mở miệng chính là trách cứ.

Nhưng lúc này đây, hắn lại bị Minh Dụ một phen đẩy ra, sau đó nhìn Minh Dụ vọt vào ôm lấy Lục Bạch.

"A Bạch, A Bạch, là tớ, cậu tỉnh táo lại đi, nói cho tớ biết xảy ra chuyện gì?" Vuốt đầu tóc của Lục Bạch, giọng nói Minh Dụ vô cùng mềm nhẹ, như là sợ dọa cậu.

Không có biện pháp, tận mắt nhìn thấy Lục Bạch ở trong căn phòng lạnh lẽo này, còn có thái độ của Giang Nghị, Minh Dụ không phải đứa ngốc, đã phẩm ra chuyện không thích hợp trong đó.

Lại nhớ lại những hành vi điên khùng trước đây của Lục Bạch, trừ bỏ đau lòng cũng chỉ có khổ sở.

"Minh Dụ, Minh Dụ........" Lục Bạch sợ hãi, dựa vào trong lồng ngực Minh Dụ một bên kêu tên gã một bên ho khan. Nhưng là vẫn không có khóc.

Nhưng càng là như vậy, càng có vẻ đáng thương muốn mạng.

Trong lòng Minh Dụ càng thêm giống như bị nắm cho phát đau. Gã đoán được Lục Bạch vì cái gì sẽ đột nhiên thất thường, cậu có thể là nhớ tới chuyện ngày hôm đó.

Năm đó tại tiệc rượu, tên đàn ông trung niên to mọng nhân lúc hạ thuốc Lục Bạch, đem Lục Bạch đưa tới khách sạn. Lục Bạch lúc ấy chỉ còn một nửa tỉnh táo, không dám thật sự thương tổn tên mập mạp kia, sợ đắc tội với người ta. Chỉ có thể tự mình xuống tay cứa rách mặt.

Sau đó thời điểm giãy giụa đi bệnh viện, Lục Bạch cũng không dám gọi điện thoại cho Giang Nghị, chính là gọi cho Minh Dụ.

Khi đó Minh Dụ đang ở nước ngoài, nước xa không cứu được lửa gần, lo lắng xoay quanh, lại chỉ có thể nghe Lục Bạch ở đầu bên kia điện thoại nghẹn ngào khóc.

Tựa như bây giờ, Lục Bạch một tiếng một tiếng kêu tên của Minh Dụ, có thể chịu đựng không gào khóc, lại là muốn gã cứu lấy cậu.

Điểm bất đồng duy nhất chính là, năm đó Lục Bạch còn có thể dừng tiếng khóc thút thít để phát tiết sự ủy khuất cùng sợ hãi. Nhưng Lục Bạch hiện tại, lại đến nước mắt cũng đều không có.

"Đừng sợ, A Bạch đừng sợ, tớ hiện tại liền ở bên cạnh cậu. Tớ mang cậu đi." Trước kia cố kỵ Lục Bạch cùng Giang Nghị đã kết hôn, cho nên Minh Dụ vì tránh bị hiểu lầm mà rất ít khi cùng Lục Bạch đơn độc ở bên nhau.

Lần này lại cái gì cũng đều không rảnh lo.

Quyết định này của gã quá mức đột ngột, Giang Nghị cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng đi lên ngăn cản.

"Tình huống của Lục Bạch không ổn như vậy, tôi kêu bác sĩ đến xem."

Nhưng mà ngữ khí của Giang Nghị càng là mang theo quan tâm, Lục Bạch trong lòng Minh Dụ liền run đến càng thêm lợi hại. Rõ ràng là sợ hãi.

Chẳng lẽ Giang Nghị còn từng đánh cậu?

"Cậu mẹ nó buông ra!" Minh Dụ khống chế không được liên tưởng của chính mình, dưới tình thế cấp bách đẩy Giang Nghị một phen, kết quả tự mình vướng ngã, ngoài ý muốn mở tung cửa tủ quần áo của Lục Bạch.

Tức khắc tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Tủ quần áo của Lục Bạch, trừ bỏ vài bộ quần áo tối màu bên ngoài, tràn đầy đều là mì gói cùng mấy món thức ăn nhanh.

Tựa hồ là bởi vì gần đây đã ăn không vô thứ gì, cho nên những hộp mì gói đó liền chất ở một bên, còn thức ăn nhanh thì thiếu đi một phần.

Đừng nói Minh Dụ, ngay cả Giang Nghị cũng mông lung. Hắn biết Lục Bạch ngày thường rất ít khi ra khỏi phòng, nhưng mà thật đúng là không biết sinh hoạt của cậu là như vậy.

Mà sự khiếp sợ của hắn đặt ở trong mắt Minh Dụ, chính là mười phần châm chọc.

"Vợ của cậu, ở trong biệt thự của cậu, nhưng mẹ nó mỗi ngày lại phải ăn những thứ này cậu biết không?" Minh Dụ cơ hồ giận đến nỗi bật cười, vốn đang muốn giúp Lục Bạch thu thập chút quần áo, hiện tại nhìn đến những cái đó liền bị sự tức giận làm cho đau đầu.

A Bạch nhà gã mới bao lớn? Giang Nghị mỗi ngày ăn mặc đến mặt chó thân người, ngay cả nút tay áo cũng đều không mang theo hình dáng nhất định, Lục Bạch như thế nào liền phải mặc giống như một lão nhân chứ?

Như là cùng ai phân cao thấp, Minh Dụ đem Lục Bạch cõng lên vai, quay đầu liền hướng ra phía ngoài cửa.

Trước khi đi, gã nói giống như là cảnh cáo Giang Nghị "Giang Nghị, A Bạch là thật sự muốn cùng cậu ly hôn. Ngày hôm nay thành ra như vậy, cậu cũng cẩn thận suy xét một chút đi!"

"Tôi hiện tại mang A Bạch rời đi, cậu cũng không cần sốt ruột đến nhà tôi tìm. Ba mẹ tôi đều thích cậu ấy, sẽ chiếu cố cậu ấy thật tốt. Tôi cũng sẽ dẫn cậu ấy đi gặp bác sĩ. Cho nên cậu có rất nhiều thời gian để nghĩ kỹ."

Nói xong, Minh Dụ cõng Lục Bạch rời khỏi biệt thự của Giang Nghị, suy xét đến cảm xúc của chính mình không tốt, Minh Dụ không tự mình lái xe, mà là gọi tài xế nhà mình tới.

"A Bạch, có thể đứng ổn không?" Đỡ Lục Bạch, Minh Dụ đem áo khoác của chính mình khoác vào trên người cậu.

Lục Bạch gật gật đầu, gian nan hướng về phía Minh Dụ cười cười. Rõ ràng đã bi thương tới cực điểm, nhưng ánh mắt khi cậu nhìn bạn tốt nhiều năm vẫn ôn nhu như lúc ban đầu.

Tâm của Minh Dụ đều nhanh tan nát, đem cậu hướng trong lồng ngực mà ôm ôm, trong giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở "Cậu nếu khó chịu thì cứ khóc ra hết đi, đừng như vậy, bệnh của cậu nặng như thế chính là vì cậu đem chính mình nghẹn đến mức này."

"Chúng ta đã rời khỏi chỗ của Giang Nghị rồi, không có ai có thể khi dễ cậu nữa. A Bạch cậu đừng sợ, nha?"

"Tớ không sợ." Phản ứng của Lục Bạch có chút chậm, ước chừng qua một lúc lâu, cậu mới nâng tay lên, xoa xoa khóe mắt của Minh Dụ "Đừng khóc, Minh Dụ cậu đừng khóc."

Lục Bạch ôn nhu như vậy, Minh Dụ càng thêm khống chế không được. Gã ôm lấy Lục Bạch khóc đến thương tâm, phảng phất như muốn thay Lục Bạch đem những giọt nước mắt không chảy ra được đều vắt cho sạch sẽ.

Cách đó không xa, có đèn flash chợt lóe, đem hình ảnh hai người ôm nhau hoàn hoàn chỉnh chỉnh chụp lại.

Hệ thống nhắc nhở Lục Bạch "Lục Bạch, chụp lén."

Lục Bạch không chút nào để ý: "Để gã chụp, tốt nhất là ngày mai có thể truyền ra được tin đồn ta và Giang Nghị ly hôn. Như vậy mới thuận tiện để ta hoàn toàn rời khỏi Giang Nghị cùng xí nghiệp của hắn."

Lục Bạch tính kế rất rõ ràng, trong thế giới gốc, Giang Nghị đem Lục Bạch biến mất khỏi dư luận, mạnh mẽ đem tiểu tam thượng vị tẩy trắng thành mối tình đầu gương vỡ lại lành. Lúc này đây, Lục Bạch liền muốn gắt gao đứng tại điểm cao nhất của đạo đức, ăn miếng trả miếng lại. Diễn cho thật tốt tiết mục vợ hợp pháp tâm như tro tàn, trước khi chết ly hôn làm giàu.

Còn về Vu Chúc, cậu rất chờ mong, nếu có mười năm chính mình dốc hết tâm huyết thâm tình nâng đỡ ở phía trước, cái bài ca đợi ở cửa hàng tiện lợi uống trà sữa ngắm sao kia của y, rốt cuộc còn có bao nhiêu lãng mạn?

Lục Bạch: "Giá trị hảo cảm của Giang Nghị hiện tại đối với ta là bao nhiêu?"

Hệ thống: "Không đến ."

Lục Bạch: "Khá tốt, ta sẽ cho hắn một cái kết tình sâu như biển khó quên."

Làm một tên tra nam vĩnh viễn phải nhớ kỹ dấu ấn của chính mình, chính là làm hắn phát hiện ra rằng, trên thế giới này, vĩnh viễn sẽ không có ai so với Lục Bạch càng yêu hắn hơn. Nhưng cố tình cái người yêu hắn nhất này, lại là tồn tại hắn cả đời cầu mà không được.

Hệ thống nghe không hiểu "Ngươi muốn như thế nào làm được kiểu yêu hắn nhất, lại làm hắn cầu mà không được?"

Lục Bạch cười: "Ta không phải điên rồi sao?"

Hệ thống: "???"

Lục Bạch ôn nhu trả lời "Ngươi đã quên rồi sao? Bên người ta còn có một Giang Nghị khác nha!"

Hệ thống đột nhiên hiểu rõ ý tứ của Lục Bạch. Lục Bạch yêu Giang Nghị yêu đến tận xương tủy, đã phân không rõ ảo tưởng cùng hiện thực. Cho nên cậu sẽ vĩnh viễn yêu cái tên Giang Nghị ảo tưởng kia, mà cho rằng Giang Nghị hiện thực là giả.

"Hắn có thể làm cho ta biến mất khỏi dư luận, ta cũng có thể làm hắn biến mất khỏi hiện thực."

"Mối tình đầu tốt đẹp như vậy, liền sống ở trong mộng là được rồi a!"

Truyện Chữ Hay