Chuyển ngữ: Nại
Vụ ẩu đã giữa Trần Khiêm và Chu Dục đã lan rất nhanh trong khu ký túc xá, trở thành chủ đề bàn luận náo nhiệt nhất đêm nay.
Nam Phong lo lắng chờ đợi tin tức về tính trạng của Trần Khiêm, mãi đến khi nghe nói anh ta chỉ hơi bị dập xương mũi tuy chảy hơi nhiều máu nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến hành động của Chu Dục, Nam Phong lại đứng ngồi không yên.
Hơn chín giờ, cô không tới lớp tự học, cuối cùng nhịn không được chạy tới ký túc xá nam, đi qua đi lại mấy lần mới dám vào.
Người mở cửa là Bùi Vân, sắc mặt anh không được tốt lắm, thấy người gõ cửa là Nam Phong, anh ngạc nhiên rồi miễn cưỡng cười cười, "Có chuyện tìm anh à?"
Nam Phong ấp úng, "Dạ...cái đó...Chu Dục có ở đây không ạ?"
Bùi Vân nghiêng đầu nhìn người đang ngồi trước máy tính, rồi tránh qua để cô đi vào.
Trong ký túc xá lúc này chỉ có hai người họ.
Chu Dục quay đầu nhìn Nam Phong một cái rồi lại dán mắt vào máy tính.
Khóe miệng Chu Dục có hơi sưng đỏ, chắc là do lúc đánh nhau bị thương.
Nam Phong đi đến gần Chu Dục hơn, "Chiều hôm nay là anh cố ý đúng không?"
"Đúng." Chu Dục thản nhiên nhìn cô.
"Có phải do chuyện ở nhà ăn hôm đó không?"
Chu Dục liếc cô, hời hợt đáp, "Cô suy nghĩ nhiều quá, là tôi không ưa cách chơi bóng của hắn ta, cô cũng thấy rồi, là hắn ta đụng chân đụng tay trước."
Biểu cảm của Chu Dục rất lãnh đạm, Nam Phong không đoán được đó có phải những lời thật lòng của Chu Dục hay không.
Có thể là anh và Trần Khiêm đánh nhau chỉ do không hợp mắt mà thôi.
Nam sinh đánh nhau không cần thiết phải có nhiều lý do như vậy, không vừa mắt nhau lúc ở trên sân bóng cũng được, ngứa mắt nhau từ khi ở nhà ăn hôm đó cũng không quan trọng, tóm lại là không ưa, lý do đó là quá đủ!
Nguyên nhân có thể có liên quan đến cô, nhưng không phải nguyên nhân trực tiếp.
Nam Phong sẽ không hiểu.
Bùi Vân nghe hai người nói chuyện, tuy không hiểu rõ nguyên nhân nhưng nghe được hai người đang nói về vụ đánh nhau nên mở miệng hỏi, "Nam Phong, buổi chiều em có đi xem bóng sao?"
Nam Phong gật đầu.
Bùi Vân nhíu mày rồi nhìn Chu Dục, bắt lấy cánh tay anh, "Cứ coi như cậu ta ra tay trước, nhưng mình nghe nói người ta chỉ đẩy cậu một cái, vậy mà cậu quay lại đấm người ta gãy cả mũi? Tuy rằng việc này không bị báo cáo lên trên nhưng tiền chữa trị, thuốc men của người ta cậu vẫn phải chịu trách nhiệm đó!"
Chu Dục không kiên nhẫn mà nhíu mày: "Không phải chỉ hết có mấy nghìn thôi sao? Không cần cậu giúp mình cũng lo được."
Bùi Vân nói: "Mình nói không giúp lúc nào? Nhưng mình muốn hỏi cậu, vì sao cậu lại thành ra như vậy? Học kỳ này thấy cậu lên lớp, mình còn tưởng cậu hồi tâm rồi. Cũng không phải đứa trẻ con, một câu không hợp là ra tay đánh người, cậu cứ tiếp tục như thế thì phải làm sao bây giờ?"
Chu Dục bực bội ném con chuột trong tay: "Cậu có thể ngừng việc răn dạy mình lại không? Mình làm cái gì bản thân mình tự rõ!"
Bùi Vân hỏi: "Cậu thực sự rõ sao? Nếu cậu rõ, cậu đã không hờn dỗi với bố cậu lâu như vậy. Ba năm rồi, cậu thấy chưa đủ à?"
Chu Dục như bị điểm trúng tử huyệt, anh dựng đứng lên, "Không sai, mình là một thằng cặn bã. Cậu cứ ở đấy là làm một đứa con cưng của trời. sau này ra ngoài làm trụ cột của quốc gia đi! Tôi không cần cậu quan tâm!."
Nam Phong đứng bên cạnh nhìn hai người cãi vã như vậy nhất thời tay chân luống cuống không biết phải làm sao.
Nói xong, Chu Dục bỏ ra ngoài, Bùi Vân tiến đến giữ chặt tay Chu Dục: "Cậu định làm gì?"
Chu Dục dùng sức đẩy Bùi Vân ra, bở vì lực đẩy quá mạnh, Bùi Vân đứng không vững ngã vào cạnh tủ đến "Bịch" một tiếng.
Chu Dục nhíu mày, muốn tới xem Bùi Vân có sao không nhưng chưa kịp cất bước anh đã thấy Nam Phong hoảng sợ chạy đến, lo lắng hỏi han: "Học trưởng, anh có sao không?"
"Không sao." Bùi Vân xua tay.
Chu Dục quét mắt nhìn hai người, anh nhắm hai mắt lại, quay đầu đóng sập cửa rồi bỏ đi.
Bùi Vân thở dài, khó khăn ngồi lên ghế, anh vuốt vuốt trán xong ngẩng đầu nhìn Nam Phong, ánh mắt đầy vẻ lúng túng, "Thật ngại quá, khiến em sợ rồi!"
Nam Phong lắc đầu, cô thử hỏi: "Anh ấy có sao không?"
"Dù sao cậu ấy cũng thường xuyên không về ngủ, không sao đâu."
"Lần này đánh nhau có thể bị xử phạt không ạ?"
Bùi Vân lắc đầu: "Nghe nói không báo lên trên, chắc sẽ không có việc gì."
Nam Phong suy nghĩ một chút lại hỏi, "Hai anh có sao không?"
Bùi Vân cười khẽ, "Không sao đâu, bọn anh cũng không phải là lần đầu tiên cãi nhau." Nói xong anh lại thở dài đầy phiền muộn, "Bây giờ anh lại lo lắng, hết học kỳ này là sang năm Tư rồi, cậu ấy cứ như vậy không biết phải làm sao."
Nam Phong kéo cái ghế ngồi xuống, cô tò mò hỏi, "Trước đây anh ấy thế nào ạ?"
Bùi Vân nhìn cô, anh cười nói, "Cậu ấy lúc nhỏ tính tình rất ương ngạnh, nhưng mà cũng rất nhiệt tình và trượng nghĩa. Lúc bé anh bị mấy bạn học lớp trên bắt nạt, một mình cậu ấy cầm theo cục gạch đứng trước mặt anh để bảo vệ anh. Hồi cấp III, bố anh ngã bệnh, cậu ấy không chỉ giúp anh về tiền bạc mà còn thường xuyên tới bệnh viện chăm sóc bố thay anh. Bọn anh là bạn thân nhất của nhau cũng là đối thủ cạnh tranh khốc liệt nhất, học cấp III, không phải anh đứng nhất thì là cậu ấy đứng nhất. Bởi vì muốn chăm sóc bố, anh đành phải chọn một trường đại học trong nước, không nghĩ tới sẽ cùng trường với cậu ấy, còn nhớ điểm đầu vào của cậu ấy còn cao hơn anh mấy điểm, hoàn toàn có thể đỗ vào trường đại học tốt nhất ở Đế Đô, nhưng cậu ấy nói muốn học cùng anh, sau này sẽ làm chung một chỗ, nghiên cứu cùng một dự án rồi sẽ cùng nhau đoạt về những giải thưởng lớn của quốc tế." anh nói rồi lại thở dài, dừng lại một chút, giọng anh trầm hẳn, "Thế nhưng sau khi vào đại học, cậu ấy lại thành ra như vậy."
Nam Phong ngạc nhiên, nhớ tới những lời vừa nãy hai người nói, "Anh nói anh ấy đang hờn dỗi bố sao? Trong nhà anh ấy xảy ra chuyện gì ạ?"
Cô chỉ biết mẹ Chu Dục bị mất tích do động đất.
Bùi Vân nhìn cô, cười: "Đúng vậy."
"Giận dỗi bố mẹ mà khiến bản thân mình thành ra như thế, có phải quá khoa trương rồi hay không?"
Bùi Vân nhếch miệng, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng anh chỉ đành gượng cười,:Được rồi, không nói những chuyện này nữa, anh sẽ nghĩ cách để khuyên cậu ấy." nói xong, anh cười khổ, "Khuyên bao nhiêu năm cũng không được, anh đúng là thằng bạn bất tài vô dụng."
Nam Phong biết Bùi Vân không muốn nói nhiều tới chuyện nhà Chu Dục. việc riêng nhà người ta, cô cũng không tiện hỏi nhiều, "Có được người bạn như anh thì phải nói là phúc tu ba đời chứ ạ."
Bùi Vân lúc này mới nhớ ra chuyện gì đó, anh hỏi: "Đúng rồi, sao em lại quan tâm đến chuyện cậu ấy đánh nhau? Anh không nghĩ em và cậu ấy thân nhau thư thế."
Vấn đề này, Nam Phong không biết nên trả lời thế nào.
Cô và Chu Dục đúng thật là không thân, nếu bình thường anh ta đánh nhau, cô sẽ không hỏi đến dù chỉ một câu. Nhưng lần này nguyên nhân có khả năng liên quan đến cô nên cô mới không nhịn được mà phải hỏi thử.
Hết lần này tới lần khác suy nghĩ cô vẫn không biết nên giải thích cho Bùi Vân thế nào.
Bởi vì chuyện này cô cũng không rõ.
Bất luận là nói ra như thế nào cũng đều khiến người nghe cảm thấy Chu Dục đang thay cô trả đũa Trần Khiêm vậy.
Có lẽ anh ta thực sự đang xả giận giúp cô?
Chuyện chỉ đơn giản như vậy cô sẽ không hiểu lầm. nhưng nói ra từ miệng của cô, người khác nhất định sẽ nghĩ này nghĩ nọ.
Cô không muốn bị Bùi Vân hiểu lầm.
Cô suy nghĩ một chút: "Anh cũng biết đấy, chuyện Trần Khiêm theo đuổi em huyên náo tới mức ai ai cũng biết. Giờ anh ta bị đánh, ai cũng đến hỏi em nguyên nhân. Em thấy hơi phiền nên đành dứt khoát tới hỏi Chu Dục xem đã có chuyện gì."
Bùi Vân hiểu rồi, anh gật đầu: "Như vậy sao, đúng rồi, chuyện với Trần Khiêm em xử lý ổn thỏa chưa?"
Nam Phong cười: "Em đã làm như anh nói, nói rõ ràng với anh ta rồi, anh ta cũng đồng ý từ bỏ. nếu không phải rất nhiều người biết chuyện này thì có lẽ hôm nay em sẽ lại phiền càng thêm phiền rồi."
"Vậy là tốt." Bùi Vân khẽ thả lỏng.
Còn về phần vì sao lại có cảm giác như trút bỏ được gánh nặng thì Bùi Vân không dám suy nghĩ quá sâu.