Lúc đoàn người đến được Phúc Châu, Kim Mục và Tô Tín đã lo lắng chờ đợi nhiều ngày, nhìn thấy vết thương trên tay Tô Ngọc Hành đã bắt đầu thối rữa, Tô Tín đau lòng bôi thuốc cho y, trách cứ: “Sao lại để bị trúng loại độc mạnh thế này? Nếu tới nơi muộn thêm chút nữa, sợ này cánh tay này của con sẽ không thể giữ được!”
Tô Ngọc Hành lén nhìn khuôn mặt đầy áy náy của Ngộ Quân Diễm, nén đau, ra vẻ không sao cả mà cười: “Nào có nghiêm trọng như vậy, phụ thân đúng là chuyện bé xé ra to.”
Không ngờ lời này của y khiến Tô Tín nổi giận, ông nhíu mày quát: “Cái gì gọi là chuyện bé xé ra to? Vết thương của con có nặng hay không chẳng lẽ ta lại không nhìn ra? Đừng quên bản lĩnh của con là học từ ai!”
Tô Ngọc Hành thấy phụ thân tức giận, vội vàng nhận sai: “Phụ thân bớt giận, hài nhi nói sai rồi.”
Kim Mục cũng vội hoà giải: “Được rồi, được rồi, ngài ấy nói như vậy cũng là vì sợ ông lo lắng. Nếu đã bị thương nặng, ông cũng đừng trách mắng ngài ấy nữa.”
Tô Tín quan sát da thịt quanh miệng vết thương, vừa đau lòng lại tức giận, khóe môi rúm lại mấy lần, khó khăn nặn ra mấy chữ: “Ta đi xem thuốc sắc thế nào rồi.”
Sau khi Tô Tín rời đi, Kim Mục nói với Tô Ngọc Hành: “Phụ thân của ngài là vì thương xót ngài mới nói như vậy, cũng không phải mắng ngài đâu.”
Tô Ngọc Hành nói: “Ta hiểu.”
Kim Mục gật đầu: “Vương phi nghỉ ngơi cho khỏe, thần không quấy rầy nữa.”
Sau khi Kim Mục rời đi, trong phòng chỉ còn Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành, thoáng cái trở nên yên tĩnh. Tô Ngọc Hành vỗ bên cạnh, nói với Ngộ Quân Diễm: “Đừng đứng đó nữa, tới đây ngồi đi.”
Ngộ Quân Diễm lặng lẽ đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Hành, ánh mắt thất thần nhìn bàn tay bị thương của y, môi mấp máy, thì thào nói: “Sao có thể nghiêm trọng như vậy? Thiếu chút nữa… không giữ được cánh tay rồi.”
“Ngươi đừng nghe phụ thân, ông ấy nói hơi quá.” Tô Ngọc Hành dùng bàn tay còn lại vuốt tóc, như cảm thấy nói vậy không đáng tin, nói thêm, “Đừng lo lắng, bây giờ không phải là không có chuyện gì hay sao, đại nạn không chết, tất có phúc về sau.”
Ngộ Quân Diễm nghiến răng, nghiêm giọng nói: “Từ nay về sau, ngươi chuyên tâm làm đại phu của ngươi, chuyên tâm hành y cứu người, không được theo ta lên chiến trường nữa, đã nghe rõ chưa?”
Tô Ngọc Hành nhếch miệng cười nói: “Ta đang cứu bệnh nhân của mình mà. Ngộ Quân Diễm ngươi là bệnh nhân của ta, chức trách của ta là bảo vệ ngươi không bị bất cứ thương tổn nào.”
“Ngươi!” Ngộ Quân Diễm đột nhiên phát giác Tô Ngọc Hành càng ngày càng vô lại.
“Được rồi, chuyện đã qua đừng nhắc nữa. Điềm Mộng đang ở đâu? Bế con tới đây cho ta ngắm một lát, ta rất nhớ con bé.”
Ngộ Quân Diễm gật đầu đứng dậy, rời khỏi phòng. Lúc trở về, tay ôm một bọc màu đỏ, bên trong lộ ra khuôn mặt hồng hào của Điềm Mộng.
Tô Ngọc Hành nhận lấy, nhìn đôi mắt tròn xoe sáng ngời cùng nụ cười vui vẻ của Điềm Mộng, cười nói: “Quân Diễm, ngươi có thấy Điềm Mộng của chúng ta còn xinh đẹp hơn lúc mới sinh không.”
Ngộ Quân Diễm ghé tới gần, nói: “Đúng vậy. Lúc mới sinh còn nhăn nhăn nhúm nhúm, trán đầy nếp nhăn, trông như một bà cụ, giờ nhìn lại phổng phao, non nớt, như một miếng đậu hũ.”
“Ha ha, đúng thế, đúng là giống miếng đậu hũ, khiến người khác muốn ôm lấy mà cắn một miếng.” Tô Ngọc Hành cười nói, nhưng rất nhanh trên mặt lại hiện vẻ lo lắng, “Quân Diễm, hiện tại Điềm Mộng đã sinh ra, chúng ta không thể cứ giấu con bé được mãi.”
“Ta hiểu lo lắng của ngươi.” Ngộ Quân Diễm nói, “Ta đã nghĩ kỹ, ta sẽ cho con bé một danh phận.”
“Hả?” Tô Ngọc Hành kinh hãi, “Như vậy chẳng khác nào thừa nhận ngươi không phải huyết mạch Hoàng gia sao?”
“Ta biết, cho nên ta quyết định để Điềm Mộng dùng thân phận con nuôi để ở cùng chúng ta.”
“Con nuôi?”
Ngộ Quân Diễm gật đầu nói: “Đúng vậy, mọi người đều biết chúng ta là nam tử, không thể có con nối dõi, nhận nuôi một đứa trẻ không có gì là không ổn.”
“Cũng là một cách hay.” Tô Ngọc Hành nói, “Nhưng chúng ta nên sắp xếp để Điềm Mộng nhận danh phận này thế nào?”
“Chuyện này không khó.” Ngộ Quân Diễm trả lời, “Chẳng lâu nữa đại ca sẽ khởi binh đánh Đế đô, chiến sự nổ ra, tất nhiên sẽ có rất nhiều gia đình lưu lạc, ly tán, đến lúc đó chúng ta nói chúng ta nhặt được một cô nhi là được rồi. Chỉ có điều làm vậy sẽ phải Điềm Mộng chịu uất ức rồi.” Ngộ Quân Diễm hôn khuôn mặt của Điềm Mộng, đau lòng nói: “Con ngoan, đừng trách phụ vương, cha cũng là bất đắc dĩ.”
Tô Ngọc Hành an ủi: “Ta nghĩ con sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của ngươi.”
“Vương gia.” Tiếng của Chu Bân từ ngoài cửa truyền vào, “U vương phái người đưa mật hàm tới.”
Ngộ Quân Diễm giấu Điềm Mộng đi trước rồi mới cao giọng nói: “Mang vào đi.”
Chu Bân đưa mật hàm vào, Ngộ Quân Diễm đọc lướt rồi nói: “Không ngờ tốc độ của đại ca còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta, xem ra tên cẩu hoàng đế kia chống đỡ không được bao lâu nữa đâu. Truyền lệnh, mở cửa thành, nghênh đón đại ca.”
“Nhưng mà Vương gia, quan viên Phúc Châu sẽ đồng ý để đội ngũ của U vương đi vào sao ạ?” Chu Bân băn khoăn hỏi, phải biết rằng, Ngộ Quân Diễm tuy được phong là Phúc vương, nhưng thật ra không có thực quyền gì cả.
Ngộ Quân Diễm cười trả lời: “Nếu đã quyết định đánh một trận thì cũng không cần làm bộ làm tịch nữa. Truyền lệnh, bắt tri phủ Phúc Châu Uông Chính tới cho ta.”
“Dạ, Vương gia!”
Chu Bân lui ra, Tô Ngọc Hành hỏi Ngộ Quân Diễm nói: “Ngươi định dùng cách gì để khiến tri phủ Phúc Châu quy hàng?”
Ngộ Quân Diễm trả lời: “Trong mật hàm đại ca có nói, hai ngày nữa sẽ tới Phúc Châu, không còn thời gian để thuyết phục Uông Chính nữa rồi. Ta chỉ có thể cho ông ta hai con đường, hoặc là sống hoặc là chết, để ông ta tự lựa chọn.”
Tô Ngọc Hành cau mày nói: “Cách làm này của ngươi khác nào bức cung?”
Ngộ Quân Diễm lại nói: “Chiến sự khẩn cấp, không thể trì hoãn, không còn thời gian để nói lý lẽ với ông ta nữa. Nếu ông ta không thức thời, cũng chỉ có thể bỏ mà thôi.”
Tô Ngọc Hành còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị Ngộ Quân Diễm ngắt lời: “Ta còn có chuyện phải xử lý, không thể tiếp tục ở cùng ngươi. Ta bế Điềm Mộng đi, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Quân…” Tô Ngọc Hành thấy giọng điệu của Ngộ Quân Diễm rõ ràng là không cho mình khuyên can, nhìn bóng lưng quyết tuyệt của hắn, cảm thấy nhụt chí, lặng lẽ nuốt cục nghẹn nơi cổ họng xuống.
Cả đêm Ngộ Quân Diễm không trở về, Tô Ngọc Hành cũng cả đêm không chợp mắt. Uông Chính có thể xem như là một lão đại thần trong triều, trước khi tỷ tỷ bị hại, hai tỷ đệ bọn y còn cùng nhau học thư pháp của ông ấy. Trong ấn tượng của y, Uông Chính là một người kiến thức uyên thâm lại hiền lành, nhưng khi dạy dỗ đệ tử lại rất nghiêm khắc, đâu ra đấy, không được phép sai nửa phần. Người như vậy thường sẽ tương đối bảo thủ, ngoan cố, nếu không làm ông ấy động lòng, sợ rằng sẽ rất khó thuyết phục. Nhưng hôm nay Ngộ Quân Diễm đã nói rất rõ ràng, hắn không có thời gian. Quan điểm của hai người lại vì vậy mà nảy sinh mâu thuẫn.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Tô Ngọc Hành nghe được một tin mà y không muốn nghe nhất: Uông Chính bị Ngộ Quân Diễm hạ lệnh xử tử, thi thể của ông ta bị treo phía ngoài nha môn.
Tô Ngọc Hành bất chấp tay còn bị thương chưa lành rời Vương phủ, lúc này y đã không còn cảm nhận được đau đớn trong lòng bàn tay nữa, bởi vì một nơi khác trong cơ thể y đã đau đớn tột cùng.
Tô Ngọc Hành đi đến nha môn, nhìn thi thể của Uông Chính bị treo lơ lửng giữa không trung, ông ấy không nhắm mắt, hai mắt đầy tơ máu trợn trừng, dường như chết không nhắm mắt để mở to nhìn vùng đất mà mình cai quản bao lâu nay.
“Ai ở đó?” Thủ vệ tuần tra từ xa nhìn thấy một bóng người đứng ngoài nha môn, khiển trách, “Khu vực trọng yếu của quan phủ, người không liên quan không được nán lại!”
Người nọ chậm rãi nhìn thủ vệ, ánh sáng mờ mờ chiếu lên mặt y, thủ vệ không nhìn rõ, chỉ thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng hiện lên thứ ánh sáng chấn động lòng người.
Tô Ngọc Hành lạnh lùng nhìn thủ vệ đang đi tới chỗ mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cây đao đeo trên hông gã, đột nhiên mở rộng bước chân vọt tới. Thủ vệ kia thấy y vọt tới chỗ mình, theo bảo năng đưa tay rút đao bên hông ra, lại không ngờ bên cạnh đã trống rỗng. Thì ra người nọ đã áp sát mình, nhanh tay rút được trước.
“Ngươi làm cái…?”
Lời còn chưa dứt, một chân Tô Ngọc Hành đã đạp lên vai thủ vệ, mượn lực nhảy lên, vung đao chém đứt dây thừng đang treo Uông Chính. Tô Ngọc Hành đỡ lấy thi thể của Uông Chính, vững vàng đáp xuống, đưa tay vuốt đôi mắt chưa nhắm lại của ông.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì? Có ai không…?”
Ngộ Quân Diễm đang từ trong nha môn đi ra, nghe thấy la của thủ vệ, thầm cười lạnh đúng là có kẻ không sợ chết, cũng không muốn đi ra nữa, chợt thấy Tô Ngọc Hành đang ôm thi thể của Uông Chính, đứng giữa vòng bao vây của thủ vệ, trên người đầy sát khí.
Ngộ Quân Diễm trầm giọng nói: “Tất cả lui ra!”
Thủ vệ vây quanh thấy Vương gia lên tiếng, vội vàng đáp rồi lui ra, chỉ để lại Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành đứng đó nhìn nhau.
Ngộ Quân Diễm nhíu mày hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Tô Ngọc Hành không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại: “Tại sao ngươi phải làm như vậy? Uông đại nhân đã chết, tại sao ngươi còn muốn làm nhục thi thể của ông ấy?”
Ngộ Quân Diễm bình tĩnh nói: “Ta chỉ giết gà dọa khỉ, muốn để quan viên lớn nhỏ trong Phúc Châu đều nhìn thấy kẻ đối nghịch với ta sẽ có kết cục thế nào!”
Tô Ngọc Hành đỏ mặt quát: “Cách ngươi làm có khác gì tên Hoàng đế ở Đế đô kia?”
Đây là lần đầu tiên Ngộ Quân Diễm thấy Tô Ngọc Hành giận dữ đến vậy, đôi mắt trong suốt của y lộ vẻ tức giận cùng thất vọng, thậm chí Ngộ Quân Diễm còn cảm thấy rất có thể y sẽ xông đến đánh hắn.
“Thay đổi triều đại tất sẽ có đổ máu, tất sẽ có hy sinh. Có lẽ Uông Chính không phạm phải tội gì đáng chết, nhưng ở thời điểm quan trọng thế này, cái chết của ông ấy là hành động ta bắt buộc phải làm để tạo dựng quân uy.”