Tiết Kim nhíu mày hỏi: “Cô muốn làm gì? Mặc dù chúng ta là người quen cũ, nhưng hôm nay cô đã gả cho người, Tiết Kim ta tuy có hoa danh, nhưng chỉ hứng thú với hoàng hoa đại khuê nữ mà thôi.”
Hoa Vũ Tiên không thèm để ý tới cái miệng thối của Tiết Kim, cười nói: “Du vương đã đến phủ, nếu ta không tận tình khoản đãi thì thật thất lễ. Ta đã sai người dưới chuẩn bị rượu nhạt, mời Du vương ở lại thưởng thức. Ta đây cũng đã lâu không hoạt động gân cốt, nếu Du vương không ghét bỏ, ta sẽ hiến một điệu múa, ngài thấy có được không?”
Khóe môi Tiết Kim mất tự nhiên mà giật giật mấy cái: “Người giang hồ muốn thấy kỹ thuật múa của Hoa tiên tử đâu chỉ ngàn vạn, Tiết mỗ có tài đức gì, sao dám để cô múa cho ta xem.”
Hoa Vũ Tiên cũng không nói gì thêm nữa, đôi mắt xinh đẹp kiên định nhìn Tiết Kim, trong mắt tràn đầy chân thành và tự tin, tựa như đang chờ gã gật đầu, cũng dám chắc gã sẽ gật đầu.
“Thôi.” Cuối cùng Tiết Kim cũng đầu hàng, “Ta vốn không muốn sa vào chốn nước đục triều đình, ai bảo ngày trước được cô cứu mạng, ta đã nói sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp.” Tiết Kim buồn bực phất tay: “Cô đi theo ta, ta giúp cô tìm ra chỗ Xích nha ẩn thân.”
Tiết Kim kéo từ trong tay áo ra một con rắn nhỏ màu đen, đặt nó xuống mặt đất, con rắn nhỏ uốn éo người rồi trườn đi. Tiết Kim im lặng đi theo nó, Hoa Vũ Tiên thấy thế cũng vội vàng theo sau, vòng quanh một hồi thì tới một tòa núi giả bên bờ ao, chợt trông thấy Tô Ngọc Hành đang xắn ống tay áo, tay đang cầm một chiếc lá sen lớn hơn lá bình thường đến hai lần, múc nước từ dưới ao lên, đổ vào tòa núi giả.
Hoa Vũ Tiên cảm thấy kỳ lạ, đi tới xem, thì ra y đang tưới nước vào một khe đá trong hòn non bộ.
Hoa Vũ Tiên hỏi: “Ngọc Hành đệ đệ, đệ đang làm gì thế?”
Tô Ngọc Hành quay đầu cười ngây ngô nói: “Đệ tưới nước. Ướt đá này!”
Tiết Kim đi tới nhìn khe đá, cười nói với Hoa Vũ Tiên: “Ở đây không phải đã có người tìm được Xích nha rồi sao, cô còn cần ta làm gì?”
Hoa Vũ Tiên đi tới gần xem, nước dâng lên từ trong khe đá kín đặc những vật thể màu trắng lơ lửng – đây đúng là xác của Xích nha.
Con rắn nhỏ màu đen phì phì phun chiếc lưỡi dài màu đỏ, quấn quanh dưới chân Tô Ngọc Hành. Tiết Kim sau khi nhìn thấy phản ứng bất thường của con rắn thì đột nhiên trợn lớn hai mắt, ánh mắt tham lam như sói gian thấy dê con nhìn chằm chằm Tô Ngọc Hành đang cầm lá sen, liếm liếm môi, cười nói: “Trong vạn người mới chỉ có vài người có thể chất kháng độc, không ngờ ta lại gặp được một người sống. Hì hì, tuyệt lắm. Xem như chuyến này đi không uổng công.”
“Tỷ tỷ… tỷ tỷ…” Tô Ngọc Hành kéo ống tay áo Hoa Vũ Tiên, trốn ra phía sau nàng, liếc liếc tròng mắt màu lục của Tiết Kim, run rẩy hỏi, “Ông ấy… không cắn đệ chứ?”
Hoa Vũ Tiên dở khóc dở cười, Tiết Kim nhìn giống kẻ ăn thịt người sao? Vỗ vỗ tay Tô Ngọc Hành nói: “Ngọc Hành đệ đệ đừng sợ, Tiết công tử là người tốt.”
Tiết Kim không để ý tới hai người kia một hỏi một đáp, bước tới nói với Tô Ngọc Hành: “Ta muốn mua máu của ngươi, ngươi ra giá đi.”
“Cái… gì? Máu của ta?” Tô Ngọc Hành mếu máo nói với Hoa Vũ Tiên, “Tỷ tỷ, ông ấy không chỉ cắn đệ, còn muốn uống máu của đệ…”
Hoa Vũ Tiên nặn ra một nụ cười cứng ngắc, nói: “Tiết công tử, chuyện cười này dọa Ngọc Hành đệ đệ sợ đó.”
Tiết Kim tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Dáng vẻ của ta giống như đang nói đùa sao? Thứ máu hiếm thấy này, ta nhất định phải mang về nghiên cứu.”
Nói xong sấn tới trước mặt Tô Ngọc Hành, nói: “Con người ta chưa bao giờ chiếm lợi của người, lấy máu của ngươi, đương nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy mạng ngươi đâu, chỉ một bình nhỏ thế này là đủ rồi, về phần thù lao… Nếu như ngươi không thiếu bạc, có thể yêu cầu thứ khác, nếu như ta có, nhất định sẽ cho ngươi. Hay là, ta cho ngươi vài con rắn độc nuôi cho vui nhé…”
“Ngọc Hành…” Một giọng nói lạnh lùng truyền tới, Ngộ Quân Diễm chậm rãi đi đến, áo choàng đen trên người càng làm tôn lên làn da trắng nõn của hắn, cũng càng khiến vẻ mặt hắn thêm lạnh lẽo. Ánh mắt của hắn sắc như dao đánh giá Tiết Kim một lượt, cuối cùng chuyển về Tô Ngọc Hành, trách cứ: “Không phải ta đã nói ngươi ngoan ngoãn đợi trong phòng hay sao? Sao lại chạy đến đây?”
“Ta…” Tô Ngọc Hành như cô vợ nhỏ chịu uất ức chạy tới bên cạnh Ngộ Quân Diễm.
Ngộ Quân Diễm mắt lạnh nhìn Tiết Kim, thấy người này xấu xí, xem ra cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, khiển trách: “Ngươi là ai? Dám vô lễ với Vương phi!”
“Vương phi? Ngươi nói y?” Tiết Kim trợn tròn hai mắt chỉ Tô Ngọc Hành, “Ngươi từ đâu xuất hiện thế? Dù có bịa chuyện cũng nên biết chuyện mà bịa chứ? Chưa nói đến vị bên cạnh ta đây mới là Vương phi, tên kia rõ ràng là nam nhân, ngươi đã thấy nam nhân nào làm Vương phi chưa? Ta thấy ngươi da non thịt mềm, ngươi làm Vương phi của y thì hợp hơn đó.”
Ngộ Quân Diễm nghe xong lời này, sắc mặt càng thêm khó coi. Tô Ngọc Hành thì ngầm đồng ý, nhìn Ngộ Quân Diễm, nở nụ cười ngây ngô.
Hoa Vũ Tiên thấy thế vội hoà giải: “Vị này là U An Quận vương, người bên cạnh đệ ấy đúng là… U An Vương phi.”
“Cái gì? Là Vương phi thật hả?” Tiết Kim không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Ngọc Hành, thấy nụ cười ngây ngô trên mặt y, hừ một tiếng, “Các ngươi bắt nạt y là tên ngốc.”
Tiết Kim tuy biết Ngộ Quân Diễm là Vương gia, lại không chút kiêng kị, dùng ánh mắt soi mói dò xét hắn, như cười như không nói: “Nói vậy, hắn là đệ đệ của U An vương? Tiên tử à tiên tử, dáng vẻ đệ đệ này anh tuấn hơn ca ca của hắn nhiều, sao cô không gả cho hắn?”
“Tiết Kim!” Hoa Vũ Tiên lạnh giọng khiển trách.
Tiết Kim lập tức thu nụ cười lỗ mãng trên mặt lại, tát nhẹ lên mặt mình một cái, cười mắng: “Miệng thối! Muốn ăn đòn sao?”
Ngộ Quân Diễm nhận ra gã đàn ông xấu xí này tuy dáng vẻ lưu manh, nhưng sau khi biết hắn là Vương gia vẫn không chút sợ hãi. Bằng vào sự can đảm này, tuyệt đối không phải người tầm thường. Có điều, hình như gã có chút kiêng kỵ Hoa Vũ Tiên.
“Được rồi, nếu vị Vương phi này đã tìm được chỗ Xích nha ẩn thân thì ta không còn việc gì ở đây nữa. Kẻ nghèo hèn như ta không quen ở nơi phú quý, ta đi đây.”
Tiết Kim chắp tay hành lễ với Hoa Vũ Tiên, lại không thèm liếc mắt nhìn Ngộ Quân Diễm, lúc đi ngang qua Tô Ngọc Hành thì nói khẽ: “Ta đang ở quán trọ Duyệt Lai phía đông thành, nếu ngươi đồng ý trao đổi thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta. Thiên Túc cốc ta tuy không phú quý bằng Vương phủ, nhưng không gò không bó. Nếu ngươi theo ta về đó, ta đảm bảo nửa đời sau của ngươi không phải lo miếng cơm manh áo.”
Tô Ngọc Hành đáp lại gã bằng một nụ cười ngây ngô, nhưng trong đầu lại thầm ghi nhớ tên của gã: Tiết Kim, Thiên Túc cốc.
Nơi Xích nha ẩn thân đã bị phát hiện, họa ngầm trong Vương phủ đã được giải trừ. Ngộ Quân Diễm dẫn Tô Ngọc Hành về tới gian phòng vẫn úp mở phê bình Tiết Kim: “Gã thảo dân rốt cuộc có lai lịch thế nào? Không có quy củ, như thảo dân giang hồ, nhưng hình như lại có quen biết với đại tẩu, Ngọc Hành ngươi nói xem… Ngọc Hành?”
Ngộ Quân Diễm thấy Tô Ngọc Hành từ khi trở về phòng thì trầm mặc không nói, giống như một người câm, hai mắt đăm đăm nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ gì. Hắn cảm thấy kỳ quặc, hỏi y: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Tô Ngọc Hành bị tiếng gọi của hắn làm hồi phục tinh thần, lẩm bẩm: “Người kia… Tên Tiết Kim, họ Tiết… Ở Thiên Túc cốc…”
Sắc mặt Ngộ Quân Diễm khẽ biến, trên mặt hiện vẻ tức giận, nhíu mày, nhưng lại làm như lơ đãng hỏi: “Không ngờ ngươi nhớ rõ như vậy.”
“Thiên Túc cốc… Thiên Túc cốc…” Tô Ngọc Hành đột nhiên vỗ đùi, “Ta biết gã là ai rồi!”
“Là ai?”
“Người trên giang hồ gọi là Du vương, Cốc chủ Thiên Túc cốc đúng là họ Tiết.” Tô Ngọc Hành đứng lên nói, “Vừa rồi gã nói gã ở quán trọ Duyệt Lai phía đông thành có đúng không?”
“Đúng vậy.” Vẻ tức giận trên mặt Ngộ Quân Diễm càng hiện rõ, “Ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là đi tìm gã!”
“Tô! Ngọc! Hành!” Ngộ Quân Diễm rút đao Mộng Oanh đặt trên bàn gác lên cổ Tô Ngọc Hành, nghiến răng nói, “Ngươi nhắc lại lời vừa nói cho ta thử xem!”
Tô Ngọc Hành thấy trên mặt Ngộ Quân Diễm ngoài tức giận còn có uất ức, ngẫm lại tình huống vừa rồi, e là hắn đã hiểu nhầm ý của y. Nhưng Tô Ngọc Hành không nóng vội giải thích, cười xấu xa nói: “Quân Diễm, ngươi đừng tức giận. Chẳng lẽ ngươi sợ ta chạy theo Tiết cốc chủ kia sao?”
Ngộ Quân Diễm đỏ mặt, cả giận nói: “Nói nhảm!”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy. Mau bỏ đao xuống, ta muốn tới quán trọ Duyệt Lai tìm Tiết Kim.”
“Ngươi!” Ngộ Quân Diễm dí lưỡi đao vào cổ họng y, gằn giọng nói, “Ngươi có tin ta lấy đầu ngươi không?”
“Quân Diễm, sao ngươi lại không nói lý như thế? Chính ngươi nói không sợ ta chạy theo gã, lại không cho ta đi tìm gã…” Tô Ngọc Hành uất ức tròn mắt nhìn Ngộ Quân Diễm, khiến Ngộ Quân Diễm có cảm giác như mình đang bắt nạt y.
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai hả?
Ngộ Quân Diễm lạnh lùng nói: “Ngươi đừng giả ngây giả dại với ta! Ngươi… A…”
Nói một nửa, Ngộ Quân Diễm đột nhiên ôm bụng khom lưng, đao Mộng Oanh trong tay cũng ‘keng’ một tiếng rơi xuống đất.
“Quân Diễm! Ngươi sao thế?” Tô Ngọc Hành thấy thế không giả bộ nổi nữa, vội đỡ lấy hắn, không ngờ chân phải Ngộ Quân Diễm gạt một cái, hai tay đồng thời đẩy y, làm y ngã xuống mặt đất.
“Ngươi… Sao lại đẩy ta?” Tô Ngọc Hành nhảy dựng lên, xoa chỗ bị đau, chất vấn.
Ngộ Quân Diễm xoa bụng hơi nhô lên, như không có chuyện gì nói: “À, vừa rồi ta thấy đau bụng, mắt hoa lên, sau đó xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ lắm, còn đang định hỏi sao ngươi lại nằm dưới đất.”
“Ngươi… Được lắm, đồ xấu xa nhà ngươi!”
Ngộ Quân Diễm chắp tay chào hắn: “Như nhau, như nhau.”