“Thần, Kim Mục thỉnh an Vương gia!” Một giọng nói to vang phát ra từ miệng một người đàn ông trung niên dáng người cường tráng, nếu không phải mái đầu hoa râm của ông tiết lộ tuổi tác, với hình thể, giọng nói này, ai nấy đều tưởng là một chàng thanh niên đang tuổi sung sức.
“Kim tướng quân!” Ngộ Quân Diễm nhảy xuống ngựa, tự mình nâng Kim Mục tướng quân dậy, cười nói, “Tướng quân một đường mệt nhọc, thật là khổ cực rồi.”
“Ha ha, chỉ là mấy ngàn dặm, nào có gì mệt nhọc.” Kim Mục cười sang sảng, “Thân già này mặc dù không còn hữu dụng như trước, nhưng cũng không chút mệt nhọc ấy đánh ngã đâu. Nào, Vương gia nói cho thần nghe tình hình chiến trận hiện tại.”
Ngộ Quân Diễm miêu tả thế cục hiện tại cùng phương pháp đối chiến với địch cho Kim Mục nghe. Lúc nghe đến trận pháp đối kháng với kỵ binh Tây Ngõa, Kim Mục lập tức vỗ án tán dương: “Ai nghĩ ra trận pháp này vậy? Nhất định phải để thần gặp người đó!”
Ngộ Quân Diễm cười nói: “Tướng quân chớ nóng vội, hôm nay ngài nghỉ ngơi cho khỏe, sớm mai chắc chắn ta sẽ để cho ngài gặp người đã bày mưu.”
“Được! Một lời đã định!”
Mấy ngày nay đại quân Tây Ngõa án binh bất động, thành Cát Liễu hiếm khi được an bình thế này. Đội quân Kim gia một đường bôn ba, Ngộ Quân Diễm sai người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức cho bọn họ. Lúc trở lại gian phòng của mình thì mặt trăng đã lên cao.
“Vẫn chưa ngủ sao?” Ngộ Quân Diễm thấy Tô Ngọc Hành ngồi trước cửa sổ nhìn vầng trăng sáng trên trời, đi tới hỏi, “Đang nhìn cái gì vậy? Trên mặt trăng có Thường Nga thật sao?”
Tô Ngọc Hành ôm eo Ngộ Quân Diễm, nói: “Ta không phải đang đợi Thường Nga, mà là đang đợi ngươi. Ta đã dặn phòng bếp chuẩn bị cháo, vẫn luôn giữ ấm, chờ ta đi lấy cho ngươi.”
Ngộ Quân Diễm nhìn thìa cháo ấm đưa đến bên môi mình, trong lòng cảm động, cầm lấy thìa cháo đưa đến bên miệng Tô Ngọc Hành: “Ngươi ăn trước đi.”
“Ta ăn rồi, ngươi ăn đi.” Tô Ngọc Hành cười nói.
Ngộ Quân Diễm lại lắc đầu: “Chỉ có ăn cháo ngươi đã ăn mới thấy ngon.”
Tô Ngọc Hành cười đến hai mắt cong lên như trăng sáng, há miệng ăn thìa cháo Ngộ Quân Diễm đút, hôn lên môi Ngộ Quân Diễm một cái mới nuốt cháo xuống: “Miệng lưỡi Vương gia thật ngọt nha, ngay cả cháo này cũng trở nên ngon ngọt hơn.”
Vẻ mặt Ngộ Quân Diễm thờ ơ nhưng hai má lại hơi ửng lên, ra vẻ bình thản nói: “Ta không hiểu ý ngươi.”
“Ha ha, không hiểu thì thôi.” Tô Ngọc Hành cầm lấy thìa cháo, đút cho hắn, “Mau ăn đi.”
Hai người cứ như vậy ngươi một thìa, ta một thìa ăn hết bát cháo. Ngộ Quân Diễm tựa trong ngực Tô Ngọc Hành, ngáp một cái nói: “Hôm nay Kim Mục tướng quân đã đến thành Cát Liễu rồi, ông ấy muốn gặp ngươi.”
“Gặp ta?” Tô Ngọc Hành có chút bất ngờ, “Tại sao?”
“Bởi vì ngươi nghĩ ra trận pháp đối kháng với kỵ binh Tây Ngõa. Kim tướng quân xưa nay đều khao khát gặp người tài, nếu không phải ta ngăn cản, chỉ sợ ngay tối nay ông ấy đã đòi gặp mặt ngươi rồi.” Ngộ Quân Diễm cười nói, “Mau ngủ đi, ngày mai chúng ta cùng nhau qua đó.”
Trong lúc hai người đang nằm trên giường, mơ mơ màng màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên những tiếng động bất thường.
“Có người?” Tô Ngọc Hành choàng tỉnh nói.
“Suỵt!” Ngộ Quân Diễm bịt miệng của y lại, hạ giọng nói, “Chớ bứt dây động rừng, chúng ta đi xem.”
Hai người mặc thêm áo ngoài, cầm vũ khí, lặng lẽ đi ra ngoài, thấy trong bụi cây cách cửa chính không xa có mấy bóng người áo đen đang lén lút, nhưng không xông tới cửa mà như đang tìm thứ gì đó. Chờ thêm một lát, đám người kia như nhận được mệnh lệnh gì đó, mà theo hàng theo lối đi ra ngoài.
Ngộ Quân Diễm sao có thể để mặc chúng chạy đi như vậy, hạ giọng nói với Tô Ngọc Hành bên cạnh: “Cùng đi ra xem sao!”
Hai người vận khinh công lén đi theo đám người kia ra phía ngoài doanh trại, thấy đám người kia đi tới trước mặt một người thân hình vô cùng cao lớn, nói gì đó với gã. Ánh trăng chiếu lên người gã, hình xăm màu xanh trên má khiến Ngộ Quân Diễm lập tức nhận ra gã chính là Tướng quân của quân Tây Ngõa, Ba Đồ.
Ba Đồ nói với đám người áo đen gì đó, chúng không ngừng gật đầu. Đột nhiên Ba Đồ lớn giọng quát: “Người nào?”
Một chiếc rìu sắt phóng tới thân cây mà Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành đang nấp phía sau. Hai người thấy hành tung của mình đã bị phát hiện, cũng không ẩn núp nữa, nhảy người tới trước mặt đám người kia. Ngộ Quân Diễm rút kiếm Hồng Uyên chỉ thẳng Ba Đồ, cười lạnh nói: “Không ngờ tự xưng là dũng sĩ đệ nhất tộc Tây Ngõa lại lén lút làm chuyện hạ lưu. Ta thật sự hổ thẹn thay thủ lĩnh của các ngươi đấy!”
Ba Đồ cười lạnh đáp: “Chỉ cần có thể đánh hạ thành Cát Liễu, dùng thủ đoạn thế nào cũng đáng!”
Một kẻ bên cạnh dùng ngôn ngữ riêng của tộc Tây Ngõa nói thầm với gã mấy câu, Ba Đồ mở to hai mắt nhìn Ngộ Quân Diễm giống như đang nhìn thấy một con mồi: “Thì ra ngươi chính là Vương gia Nguyên Quốc? Khà khà, hôm nay lão tử thật đúng là gặp may, tất cả các ngươi lui lại phía sau đi. Ta muốn bắt sống người này để dâng tặng cho thủ lĩnh. Có Vương gia Nguyên Quốc làm con tin, còn sợ Hoàng đế Nguyên Quốc không lùi binh sao? Khà khà…”
Ngộ Quân Diễm cười lạnh nói: “Muốn bắt sống ta, còn phải có bản lĩnh mới được, chứ không thể dựa vào lời nói đâu.”
Tay phải Ba Đồ giật một cái, cây rìu găm trên thân cây tức thì bị y kéo ra. Y vung rìu, cây rìu vẽ trên không trung mấy vòng tròn, kêu vun vút, nhưng kỳ lạ là dũng sĩ đệ nhất Tây Ngõa lại không lập tức xông tới đánh Ngộ Quân Diễm, mà cười lạnh: “Không ngờ, không ngờ, Nguyên Quốc lại phong một thiếu gia da mịn thịt mềm làm chủ soái, khó trách binh sĩ Nguyên Quốc không chống đỡ nổi một trận chiến, ngay cả chủ soái cũng yếu ớt thế mà.”
“Quân Diễm, sao tên này lại nói nhảm nhiều như vậy?” Tô Ngọc Hành thì thầm bên tai Ngộ Quân Diễm.
“Không đúng…” Kinh nghiệm nhiều năm đánh giặc khiến Ngộ Quân Diễm cực kỳ nhạy cảm, “Y đang kéo dài thời gian!”
Một câu vừa thốt ra, Ngộ Quân Diễm lập tức vung kiếm Hồng Uyên đâm tới Ba Đồ. Sau vài chiêu, hắn bắt đầu cảm thấy có gì không ổn, nội lực giống như bị chặn lại, không cách nào vận công được.
“Ngươi… lại dùng…” Ngộ Quân Diễm cắn răng nói, “Hèn hạ!”
“Ha ha, chớ trách ta. Nhuyễn Cân Tán này là ta mua được từ Nguyên Quốc các người đó.” Trên mặt Ba Đồ hiện nụ cười dữ tợn, “Tiểu Vương gia Nguyên Quốc, ta khuyên ngươi đừng phản kháng vô ích nữa, ngươi càng vận chân khí thì càng nhanh mất sức. Ngoan ngoãn cùng ta trở về làm con tin, ta sẽ không làm ngươi bị thương.”
Ngay lúc Ba Đồ xông tới định tóm lấy Ngộ Quân Diễm, một bóng người chợt vọt đến giữa hai người, ôm lấy Ngộ Quân Diễm lui về sau mấy bước, đỡ hắn dựa vào một thân cây, lo lắng hỏi: “Ngươi không bị thương chứ?”
“Không sao…” Ngộ Quân Diễm cảm thấy ngay cả hơi sức nói cũng không còn, “Ngươi… Ngươi chạy mau… Đi tìm… Kim tướng quân…”
Ngộ Quân Diễm vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một ống trúc, vặn một cái, một tia sáng màu vàng lập tức từ ống trúc phun ra, bay thẳng lên không trung, sáng chói như một ngôi sao băng giữa trời đêm.
“Cầu viện binh ư?” Sắc mặt Ba Đồ càng thêm lạnh lẽo, “Mau theo ta!”
“Xin hỏi vị Tướng quân này, trông ta có giống không chịu nổi một chiêu sao? Từ đầu tới giờ ngươi chưa hề liếc nhìn ta đâu.” Tô Ngọc Hành chắn trước người Ngộ Quân Diễm, tỏ vẻ bất lực mà nói, “Ta cũng thật vô dụng, học võ công lâu như vậy lại chẳng có lấy một cơ hội để thể hiện. Hoặc nên nói là ta không có người để tỷ thí.”
Ba Đồ nhìn thanh niên trước mắt chậm rãi rút đao bên hông ra, nhíu mày hỏi: “Nội lực của ngươi không bị phong bế? Sao có thể…?”
“Ấy, đừng tỏ ra giật mình như vậy. Chuyện ngươi không ngờ trên đời này còn nhiều lắm.” Tô Ngọc Hành nhếch môi cười ngả ngớn, “Ngươi hỏi ta sao lại không bị Nhuyễn Cân Tán làm ảnh hưởng, bản thân ta cũng không rõ lắm, có lẽ là ta phúc lớn mạng lớn, hoặc có thể thứ ngươi mua là đồ giả.”
Ba Đồ vung rìu lên trước ngực: “Trước giờ ta không thèm đánh với kẻ không có tiếng tăm, chàng trai trẻ, ngươi tên gì?”
“Tiếng tăm?” Tô Ngọc Hành cười nhạo, “Đời này thứ ta không có nhất chính là tiếng tăm đó. Trước đây ta là một tên ngốc, giờ gả cho người ta, trở thành phu nhân của hắn.”
“Tên ngốc? Phu nhân?” Ba Đồ khó hiểu nhìn Tô Ngọc Hành từ trên xuống dưới một lượt, người này đúng thực là nam nhân, sao có thể là phu nhân? Vì vậy cả giận nói, “Ta không thời gian dây dưa với tên ngốc nhà ngươi, mau cút đi!”
“Ha ha, ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy mà.” Tô Ngọc Hành lại không chút nổi nóng với Ba Đồ, vuốt ve thân đao Mộng Oanh trong tay, “Đao này của ta là vũ khí đầu tiên trong suốt hai mươi năm sống trên đời này thuộc về riêng ta, ta nhất định sẽ cầm nó để tạo lên thành tựu, ngươi có muốn làm đối thủ đầu tiên của ta không?”
“Nhãi con! Ngươi muốn kéo dài thời gian?”
Tay phải Ba Đồ vung lên, cây rìu bổ tới mặt Tô Ngọc Hành. Tô Ngọc Hành nhẹ nhàng nhảy lên, xoay một vòng giữa không trung, giẫm lên cây rìa trong tay Ba Đồ. Ba Đồ nhìn lưỡi rìu bị cắm sâu xuống đất, dùng sức lôi lên, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng hất ngã kẻ nhìn không có mấy cân thịt này, nào ngờ cây rìu dưới chân y không chút nhúc nhích.
“Thế nào? Không kéo được hả?” Tô Ngọc Hành cười khẽ, “Chỉ dựa vào sức mạnh thì không ích lợi gì đâu. Dũng sĩ Tây Ngõa các người chỉ có bản lĩnh này thôi sao?”
“Ngươi dám coi thường dũng sĩ Tây Ngõa chúng ta?” Ba Đồ bị lời của Tô Ngọc Hành chọc giận, hai tay siết chặt cán rìu dùng sức kéo, không ngờ lúc này Tô Ngọc Hành lại bất ngờ nhảy lên, hai chân đạp cây rìu mượn lực, như tên rời cung vọt tới Ba Đồ, đá một cước vào đầu gã.
Ba Đồ nhận một đá này của Tô Ngọc Hành, nếu đổi lại là người bình thường thì không ngã cũng hoa mắt váng đầu, nhưng gã không hổ là dũng sĩ đệ nhất Tây Ngõa, sau khi lui về sau mấy bước liền có thể đứng vững, lau vết máu bên khóe miệng, tay trái từ phía sau vung ra một cây rìu, hét lớn một tiếng, hai cây rìu như gió bão đồng thời bổ tới Tô Ngọc Hành.