“Ngươi muốn dùng độc?” Tô Ngọc Hành nhíu mày, nói, “Ta cảm thấy cách này không ổn lắm, bởi vì nếu giấu thuốc độc giữa các lớp thuyền, khi thủy tặc đục đáy thuyền, thuốc độc sẽ hòa lẫn vào nước, độc tính sẽ giảm đi rất nhiều, không đạt được hiệu quả. Nhưng nếu dùng lượng thuốc nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến chất lượng nước của sông Hoạn. Dân chúng thôn Hồng Diệp chủ yếu dựa vào đánh cá mà sinh sống, nếu chất lượng nước bị ảnh hưởng, chẳng khác nào chặn mất kế sinh nhai của họ.”
Ngộ Quân Diễm nghe xong gật đầu nói: “Ngươi nói rất có lý. Vậy có cách nào không dùng độc lại vẫn có thể ngăn được thủy tặc phá thuyền đây?”
Bàn tay giã thuốc của Tô Ngọc Hành dừng lại, đứng dậy bước đi, con sói cái Tiểu Khôi như cảm thấy Tô Ngọc Hành đi tới đi lui quấy rầy mình, giữa cổ họng phát ra tiếng gừ bất mãn. Y đột nhiên vỗ mạnh tay nói: “Đúng rồi! Nếu không thể giấu thuốc độc giữa lớp ván thuyền, thế thì không để cho đám thủy tặc phá thuyền là được!”
“Hả?” Hai mắt Ngộ Quân Diễm sáng lên, vội hỏi, “Ngươi có cách gì? Mau nói ta nghe!”
Tô Ngọc Hành nói: “Ngươi từng nhìn thấy Lang Nha bổng() rồi chứ? Chúng ta ứng dụng nó vào việc thiết kế đáy thuyền.”
“Ứng dụng Lang Nha bổng thiết kế đáy thuyền…” Ngộ Quân Diễm lẩm bẩm, “Ý của ngươi là gắn thêm thứ gì đó khó đục vào đáy thuyền?”
Tô Ngọc Hành gật đầu nói: “Đúng vậy. Ngươi thử nghĩ mà xem, đám thủy tặc có thể lặn xuống đục đáy thuyền phần lớn phải dựa vào kỹ năng bơi lặn hơn người, nhưng dù kỹ năng bơi lặn của chúng có tốt đi chăng nữa, cũng rất nguy hiểm.”
“Cho nên?”
“Cho nên, những dụng cụ bọn chúng mang theo để hành động cần cân nhắc kỹ càng, để một khi xảy ra nguy hiểm có thể chạy thoát thân. Ta đoán chúng sẽ chỉ mang theo những dụng cụ nhỏ gọn mà không quá nặng. Nói như vậy, nếu như bắt chước cách chế tạo của Lang Nha bổng, gắn thêm thứ gì đó khó phá dưới đáy thuyền, thủy tắc sẽ không thể đục thủng thuyền của chúng ta nữa.”
“Ý hay!” Ngộ Quân Diễm nói, “Ngọc Hành, ngươi thật thông minh! Ta lập tức phái người đi làm.”
Ngộ Quân Diễm nói xong liền xoay người vội vã đi. Tô Ngọc Hành nhìn bóng lưng hắn, lẩm bẩm: “Không ngờ khối băng này cười lên thật đẹp.”
Con sói bị y đánh thuốc lúc này gừ gừ hai tiếng như đồng ý với lời y. Tô Ngọc Hành mở to hai mắt kinh ngạc nhìn nó, nói: “Ngươi thành tinh rồi hả? Chờ đánh tan bọn thủy tặc kia, về Vương phủ, ta sẽ cho ngươi đồ ăn ngon, ngươi không được ghi thù ta đâu đấy.”
Ngộ Quân Diễm lập tức đi tìm Kim Ưng nói biện pháp của mình, nhưng không hề nói cho ông ta biết ý tưởng này là Tô Ngọc Hành nghĩ ra. Hắn không muốn để lộ chuyện Tô Ngọc Hành vốn không ngốc, thứ nhất là đảm bảo an toàn của y, thứ hai hắn muốn để Tô Ngọc Hành là vũ khí bí mật trong tay mình.
Kim Ưng nghe xong cảm thấy đây là ý tưởng rất hay, lập tức dẫn đội quân Phi Hổ đi cải tạo đáy thuyền. Ngộ Quân Diễm bất chấp sự phản đối của Kim Ưng, cải trang thành binh sỹ bình thường cùng bọn họ làm việc.
Buổi tối, khi Ngộ Quân Diễm mang thân thể mệt mỏi về phòng, thấy Tô Ngọc Hành đến y phục cũng không thay, hai chân còn để dưới đất, người vắt lên giường mà ngủ, hắn áy náy đi tới, cởi giày cho y, đặt chân y lên giường.
“A? Đặt người bị thương lên giường, ta tới ngay.” Lời nói mơ của Tô Ngọc Hành khiến Ngộ Quân Diễm càng cảm thấy hắn để y phải chịu khổ rồi, nhẹ nhàng đắp chăn cho Tô Ngọc Hành, dịu dàng nói, “Không có ai bị thương đâu, ngươi ngủ một giấc đi.”
Tô Ngọc Hành cực kỳ cảnh giác, bị động tác của Ngộ Quân Diễm làm cho tỉnh ngủ, nhìn thấy Ngộ Quân Diễm thì sững sờ chốc lát, chỉ ấm trà trên bàn nói: “Ngươi về rồi, ta đã pha trà sâm, ngươi uống một chút đi.”
Ngộ Quân Diễm thấy y mệt mỏi như vậy mà vẫn chuẩn bị trà sâm cho mình, trong lòng cảm động, nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”
“Không sao.” Tô Ngọc Hành gãi gãi mái tóc hơi rối của mình, “Ngươi cũng về muộn… Tay của ngươi sao vậy? Bị thương hả?”
Tô Ngọc Hành nhìn chằm chằm tay Ngộ Quân Diễm, thấy có rất nhiều vết thương nhỏ, nhìn như mới bị.
Ngộ Quân Diễm nhìn tay mình, không để tâm nói: “À, lúc sửa đáy thuyền không cẩn thận bị rách da, đừng lo.”
Tô Ngọc Hành càng ngạc nhiên: “Ngươi đường đường là U An Quận vương lại tự mình đi làm loại việc nặng này?”
Ngộ Quân Diễm không đồng ý cười nói: “Trên chiến trường chưa bao giờ phân biệt trên dưới, Vương gia cũng là binh, cũng phải vì thắng lợi của cuộc chiến đấu mà ra sức.”
“Ngươi… thực không giống một Vương gia.” Tô Ngọc Hành nhìn Ngộ Quân Diễm thốt lên.
Ngộ Quân Diễm cười nói: “Ngươi cũng không giống một kẻ ngốc.”
Tô Ngọc Hành cười ngây ngô mấy tiếng, nhảy lên giường chui vào chăn, chỉ chốc lát sau Ngộ Quân Diễm cũng nằm lên. Ngộ Quân Diễm mệt chết đi được, không bao lâu liền ngủ, nhưng Tô Ngọc Hành nằm bên cạnh hắn thì không làm chìm vào giấc mộng đẹp được. Y thừa nhận, kể từ khi tỷ tỷ bị sát hại, trong lòng y luôn có thành kiến với người trong Hoàng thất, ấn tượng ban đầu đối với Quận Vương gia Ngộ Quân Diễm này cũng như vậy. Mặc dù sau này có nhìn ra đằng sau lớp quần là áo lượt của hắn là một trái tim hết sức chân thành, lại khó tránh khỏi gán ấn tượng xấu của Hoàng thất lên hắn. Đến tận hôm nay, y mới hiểu được trong hoàng thân quốc thích cũng có người kiên cường như hắn. Tô Ngọc Hành dịch góc chăn cho Ngộ Quân Diễm, nằm bên cạnh hắn, nhắm mắt lại.
Hai người bên này mệt đến ngủ say, Trì Úy bên kia lại trằn trọc khó ngủ. Vương Trung đã biết thực trạng huyện Trảm Bắc, sau khi trở lại Đế Đô chắc chắn sẽ kể tội mình với Hoàng thượng, chỉ tính chuyện y lơ là nhiệm vụ đã đủ định tội rồi, chưa tính đến chuyện những năm này y đều sợ tội mà báo cáo bách tính Dư Châu an cư, nếu lộ ra, nói không chừng sẽ bị Hoàng thượng phán tội khi quân, đến lúc đó đừng nói đến chiếc mũ đen khó giữ, sợ rằng đến cả cái đầu trên cổ cũng không còn.
Trì Úy càng nghĩ càng sợ, mặc dù thời tiết ấm áp, nhưng tay chân y lạnh toát, toàn thân run rẩy.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Trì Úy vừa đi qua đi lại vừa lầm bầm không ngừng. Y không chút quan tâm đến tình hình chiến trận bên ngoài, mấy ngày nay gần như không chân ra khỏi phòng, thậm chí y còn mong đợi trận này đánh thua, Vương Trung bỏ mạng ở thôn Hồng Diệp, như vậy thì không gì tốt hơn. Nhưng khi biết Vương Trung mời được đội quân Phi Hổ của Kim Mục tướng quân đến hiệp trợ, trái tim y như muốn từ cổ họng bay vọt ra ngoài, “Đội quân Phi Hổ này không phải đám ngồi không, nam chinh bắc chiến bao năm, đám thủy tặc kia sao có thể là đối thủ? Xem ra hy vọng Vương Trung chết ở thôn Hồng Diệp là không thể nào, vậy thì còn cách nào khác khiến cho hắn không thể cáo trạng với Hoàng thượng được đây?”
Trì Úy dùng sức túm tóc, gần như muốn lột cả da đầu ra, đột nhiên trong đầu lóe lên một cái, nghĩ ra một kế sách: “Nếu không thể ngăn cản Vương Trung về Đế Đô sẽ bẩm báo với Hoàng thượng, chi bằng đánh đòn phủ đầu!”
Editor chú thích:
() Lang Nha bổng: (狼牙棒) là một thứ binh khí thời cổ, có thể tạm dịch là “chùy gai”. Nó có hình gậy dài, phần chùy to có hình trụ, cán cầm nhỏ hơn, thuôn dài, thường làm bằng gỗ cứng, dài khoảng bốn năm thước Tàu. Phần nối giữa cán và chùy thường làm bằng sắt. Chung quanh phần chùy, đóng rất nhiều đinh sắt lởm chởm như răng sói, nên gọi là Lang Nha Bổng (gậy răng sói). Loại vũ khí này chỉ thấy tại Trung Hoa từ đời Tống trở đi, có lẽ du nhập từ các sắc dân du mục ở phía Bắc biên cương Trung Hoa. Tác dụng chính của nó là đập vỡ vũ khí và áo giáp của địch thủ, phá các loại vũ khí có hình móc như ngô câu kiếm chẳng hạn, đồng thời gây thương tích nghiêm trọng cho địch nhân.