Nam Phi

chương 123

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có lẽ bởi vì đứa nhỏ trong bụng đã nhiều tháng, Ngộ Quân Diễm ăn xong không lâu, ngồi trên ghế dựa bắt đầu ngáp. Tô Ngọc Hành thấy dáng vẻ nhập nhèm buồn ngủ của hắn, cười hỏi: “Lại mệt rồi?”

“Ừ…” Ngộ Quân Diễm lười biếng đáp, “Xem ra tóc ta không cần buộc đâu, dù sao chưa được lâu cũng đã phải tháo ra.”

“Tô tiên sinh, Tô phu nhân.” Cô gái nhỏ mang điểm tâm tới đã quay lại, trong tay cầm theo mấy bộ đồ của tộc Tây Ngõa, “Thiếu chủ sai tôi mang quần áo tới để hai người thay, nói là ở trong tộc mặc thế này sẽ tiện hành động hơn.”

Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm hiểu được ẩn ý trong lời cô nương nọ, cho nên không từ chối. Tô Ngọc Hành chỉ cái bàn đặt trong góc: “Phiền cô nương đặt ở đó, lát nữa chúng ta sẽ thay.”

“Y phục thay ra đưa lại cho tôi, tôi sẽ giặt cho các ngài.”

Tô Ngọc Hành cười nói: “Làm phiền cô nương.”

Cô gái nhỏ lộ ra hai hàm răng trắng noãn chỉnh tề hàm răng, cười rồi đi ra. Ngộ Quân Diễm lập tức đứng dậy, cẩn thận kiểm tra quần áo nàng ta mang tới, không sót một góc nào.

“Có tìm ra được vấn đề gì không?” Tô Ngọc Hành uống sữa ngựa, miễn cưỡng hỏi.

“Có vấn đề, vấn đề rất lớn!”

“Hả?” Tô Ngọc Hành thấy hắn nói nghiêm túc, đứng dậy, đi tới hỏi, “Vấn đề gì? Những y phục này làm sao?”

Ngộ Quân Diễm chỉ vào một món y phục màu đỏ trong số đó, nói: “Nàng đưa cho ta y phục nữ nhân!”

Tô Ngọc Hành nghe vậy, nhìn kỹ quần áo màu đỏ như đèn lồng, phì một tiếng, bật cười.

“Ngươi có ý gì? Hả hê lắm hả?” Tiếng cười này làm Ngộ Quân Diễm bất mãn.

“Không có, không có, tuyệt đối không có.” Tô Ngọc Hành vội nén cười, giải thích, “Ta chỉ nhớ tới thời gian đầu ở Vương phủ Dư Châu, ta thường bị Đào Tử cho mặc mấy bộ đồ màu đỏ tươi, hôm nay ngươi cũng bị đãi ngộ này, thật là thiện ác cuối cùng cũng có quả báo, thiên đạo luân hồi, không tin ngẩng đầu nhìn, ông trời sẽ bỏ qua cho ai…”

“Tô! Ngọc! Hành!” Ngộ Quân Diễm gằn giọng quát, “Ngươi còn nói ngươi không hả hê?”

Tô Ngọc Hành đang muốn giải thích, chợt nghe thấy tiếng của A Cát từ bên ngoài vọng vào: “Tô tiên sinh, thiếu chủ muốn mời ngài qua.”

Ngộ Quân Diễm nghe vậy, lo lắng nhìn Tô Ngọc Hành. Tô Ngọc Hành thì bình tĩnh hơn nhiều, nhẹ vỗ bụng Ngộ Quân Diễm, nói: “Lên giường ngủ đi, ta qua xem thế nào.”

Ngộ Quân Diễm cầm tay Tô Ngọc Hành, nhỏ giọng nói: “Hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Mới không nỡ mà buông ra.

Tô Ngọc Hành đi theo A Cát một đoạn, mới phát hiện bọn họ chẳng phải đang đi tới chỗ Anh Ba, cảnh giác tăng lên, ngoài mặt lại giả bộ thuận miệng hỏi: “Huynh đệ à, chúng ta đang đi đâu thế? Ta nhớ trướng của thiếu chủ nhà ngươi không đi đường này… Ưm…”

Tô Ngọc Hành còn chưa nói hết, A Cát đột nhiên kéo y vào một góc, hạ giọng nói, “Ngài có thể nói nhỏ chút được không? Sợ người khác không nghe thấy hả?”

“Huynh đệ…” Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười, “Rốt cuộc chúng ta đang đi gặp người hay là đi trộm người đây? Sao phải lén lút như vậy?”

“Ngài không biết đấy thôi…” A Cát ghé sát lỗ tai Tô Ngọc Hành nói, “Hiện giờ nơi này đều có tai mắt của ả đàn bà kia, ngài nói gì, làm gì đều phải cẩn trọng, chớ gây phiền phức cho thiếu chủ!”

Tô Ngọc Hành bất đắc dĩ nghĩ, vốn dĩ cứ đi đứng bình thường sẽ chẳng ai nghi ngờ, lén la lén lút như ngươi khác nào giấu đầu lòi đuôi.

Hai người một trước một sau đi rất lâu, đến bên ngoài một hang núi, A Cát nói với Tô Ngọc Hành: “Thiếu chủ đang ở bên trong, ngài tự đi vào, ta ở bên ngoài canh chừng.”

Tô Ngọc Hành gật đầu, cất bước đi vào, đến bên trong mới phát hiện hang núi này tuy cửa vào nhỏ, nhưng bên trong lại cực kỳ rộng.

“Ngươi đã đến rồi.” Anh Ba ngồi trên một tảng đá trong động, xem ra đã đợi từ lâu, “Lại đây ngồi đi.”

Tô Ngọc Hành cũng tìm một tảng đá thấp, ngồi xuống, rồi nói: “Không ngờ công tử còn có nơi bí mật thế này. Chỉ là không biết tìm ta tới đây là có chuyện gì?”

Anh Ba nói: “Ta đã làm theo lời ngươi, bỏ nhánh cây vào túi hương đưa cho phụ thân. Tiếp theo chúng ta làm gì?”

“Tiếp theo?” Tô Ngọc Hành cười, “Đương nhiên là đợi.”

“Đợi?” Anh Ba nôn nóng hỏi, “Phải đợi tới khi nào?”

“Công tử à, muốn làm chuyện lớn phải kiên nhẫn mới được.” Tô Ngọc Hành phủi đất dính trên giày, “Ở Nguyên Quốc chúng ta có một câu là yên lặng xem biến hóa, ngươi có biết tại sao không?”

Anh Ba suy nghĩ một lúc, lắc đầu trả lời: “Không biết.”

Tô Ngọc Hành đáp: “Bởi vì trong tình huống không thể khống chế hoàn toàn đại cục, có đôi khi nói càng nhiều, làm càng nhiều, sẽ càng sai nhiều. Không bằng lặng lẽ quan sát, chờ đợi thời cơ để tiến hành bước tiếp theo.”

“Ngươi nói có lý.” Anh Ba gật đầu, “Vậy giờ chúng ta cần quan sát gì?”

“Rốt cuộc phụ thân ngươi có trúng độc hay không, phải chờ mấy ngày nữa mới có thể nhìn ra được. Cho nên, trong mấy ngày này, ngươi nên hành động như bình thường, không cần dò xét, cũng không nên chủ động nhắc tới túi hương kia, tránh để người ta hoài nghi.”

Anh Ba gật đầu: “Được.”

Tô Ngọc Hành lấy từ trong ngực ra một gói thuốc bột, đưa cho Anh Ba: “Thứ này cho ngươi, mỗi tối lấy một chút hòa vào nước, đặt chén nước ở đầu giường rồi hãy ngủ.”

“Đây là…”

“Phòng độc.” Tô Ngọc Hành đứng dậy, “Được rồi, nơi này không nên ở lâu, nếu không bí mật cũng thành không còn bí mật.”

Tô Ngọc Hành không trở về cùng Anh Ba và A Cát, mà đi một vòng, ít nhất nửa canh giờ sau mới thong thả trở về trướng của mình. Đang định đi vào, lại bị một thiếu nữ Tây Ngõa lạ mặt ngăn lại.

“Chủ nhân nhà ta muốn ngươi qua đó.”

Ồ, vẫn có người mời tới gặp? Hôm nay là ngày gì thế? Sao cứ bám lấy mình không tha vậy?

Tô Ngọc Hành biết, tình huống lúc này mình không được phép nói đồng ý hay không, đành chịu đựng, ra dấu mời: “Làm phiền cô nương dẫn đường.”

Truyện Chữ Hay