Đang giữa lúc này, người Thượng Quan Hạo càng ngày càng đau, đau đến mức y nhíu mày, mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, bèn nghe được câu kia của Sở Dật, Thượng Quan quý quân động thai.
Thân thể run lên, y, có hỉ? Tại sao lại như vậy, sao y lại có hỉ đây? Không phải mỗi lần y thị tẩm xong đều sẽ uống thuốc sao?
"Cái gì gọi là động thai?" Cố Khinh Hàn cất cao âm lượng, có hơi căng thẳng mà nhìn vẻ mặt tái nhợt bệnh trạng của Sở Dật.
"Chính là Thượng Quan quý quân mang thai gần ba tháng, liên tiếp phải chịu kích thích, động thai, hiện giờ thai nhi rất bất ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy thai!" Chớp mắt, đúng mực trả lời, tuy rằng thời điểm nói, giọng điệu bình tĩnh, trong lòng lại thấp thỏm, không biết bệ hạ sẽ xử trí chuyện này như thế nào?
"Không thể nào, sao có thể sẽ mang thai? Con của Thượng Quan Hạo từ đâu ra? Là của ai? Ngoài ngày hôm qua ra, trẫm cũng chưa từng chạm vào hắn! Sao hắn có thể mang thai?" Đây quá không hợp lẽ thường rồi, nam nhân mang thai? Tuy rằng đây là quốc gia nữ tôn, nhưng mà nam nhân mang thai cũng quá không hợp lẽ thường rồi! Huống chi, cô chỉ từng chạm vào hắn ngày hôm, sao có thể sẽ mang thai ba tháng?
Cố Khinh Hàn quýnh lên, quên mất cô xuyên không mà đến, sau đó mở miệng chính là trừ ngày hôm qua ra, chưa từng chạm vào Thượng Quan quý quân.
Câu trừ ngày hôm qua ra này, chưa từng vào chạm Thượng Quan quý quân, tương đương với phán tử hình Thượng Quan quý quân hắn.
Mọi người lại lần nữa kinh hãi.
Đây là bệ hạ có ý gì? Nàng thật sự không hề chạm vào Thượng Quan quý quân, hay là không muốn thừa nhận?
Cổ công công không sao cả lắc lư phất trần, chết rồi cũng không liên quan, cao cao quải khởi (việc gì không liên quan đến mình thì đặt nó qua một bên), bệ hạ nói là cái gì, y bèn làm cái đó, nghe bệ hạ, tuyệt đối không sai!
Khuôn mặt tái nhợt của Sở Dật, càng trắng bệch thêm, bệ hạ, quả nhiên không nhận đứa nhỏ này, thậm chí ngay cả Thượng Quan quý quân cũng phủ nhận.
Vệ Thanh Dương nảy lên một cái ở trong lòng, tuy rằng khuôn mặt lãnh đạm, dửng dưng, trong lòng lại thấp tha thấp thỏm, nói thầm, Thượng Quan này xong rồi!
Đoạn Hồng Vũ thì không sao cả thưởng thức sợi tóc rũ xuống sau tai, quỷ tai ương bệnh tật, xem ngươi còn dám tranh sủng, báo ứng tới rồi! Lần này xem ai có thể cứu được ngươi!
Vốn dĩ Thượng Quan Hạo nghe thấy động thai, tuy rằng vô cùng hoảng sợ, tay vẫn bất giác xoa bụng.
Chỗ đó là một sinh mạng nhỏ, một sinh mạng nhỏ.
Còn không đợi y từ trong khiếp sợ tỉnh lại, bèn nghe được câu kia của Cố Khinh Hàn, con của Thượng Quan Hạo từ đâu ra, trừ ngày hôm qua ra, nàng chưa từng chạm vào y.
Hô hấp ngừng lại một cái, suýt chút nữa không thở nổi.
Một giọt nước mắt trượt xuống khỏi khóe mắt, mặc dù trên người thống khổ như kim đâm, mặc dù không có một chút sức lực, mặc dù mỗi một đợt truyền đến thống khổ giày xéo tâm can, vẫn chống đỡ cơ thể như cũ, gian nan đứng dậy, "bịch" một tiếng, từ trên giường trượt xuống dưới.
Âm thanh ngã xuống đất khiến người bên ngoài đều bừng tỉnh lại, ngờ vực đi vào trong phòng, lập tức bèn nhìn thấy Thượng Quan Hạo ngã trên mặt đất.
Theo bản năng tiểu Lâm Tử muốn đi đỡ, Cố Khinh Hàn đã trước hắn một bước, chạy qua, đang muốn đỡ hắn dậy.
Thượng Quan Hạo cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, trực tiếp hất tay cô ra, lưng hắn dựa vào đầu giường, thở hổn hển.
Một tay che bụng lại, một tay chống trên mặt đất, để duy trì cơ thể hắn không trực tiếp ngã xuống mặt đất, trên mặt thống khổ vô cùng, mồ hôi lạnh đầm đìa, trong mắt vừa quật cường vừa bi thương nhìn Cố Khinh Hàn.
Giọng nói nghẹn ngào âm u từ trong miệng hắn truyền ra: "Ta chỉ là một tù nhân nước khác, ở chỗ này, không có địa vị, không có tiền tài, không có quyền thế, mà ngươi, cao cao tại thượng, làm mưa làm gió, ra lệnh một tiếng, người nào dám không thuận theo!"
"Nếu ngươi không muốn có đứa nhỏ này, nếu ngươi muốn xóa bỏ nó, chỉ cần ngươi nói một câu, đứa nhỏ này bèn sẽ biến mất, ta có ngăn cản cũng không được, càng không có năng lực mà ngăn cản, ngươi tội gì bêu xấu nhục nhã ta như vậy đây?"
Nước mắt của Thượng Quan Hạo, tích tụ tích tụ, từng giọt rơi xuống, toàn bộ cơ thể bất lực dựa vào giường, thân thể run rẩy khóc thút thít lên.
Giọng nói của hắn lộ ra tuyệt vọng vô cùng vô tận và bất đắc dĩ, mọi người nghe thấy không khỏi muốn lã chã rơi lệ, ngay cả Đoạn Hồng Vũ cũng không nhịn được nảy lên một cái trong lòng, bi thương thay hắn.
Toàn bộ phòng, đều lan tỏa một cỗ bi thương bất đắc dĩ, như dây mây lan tràn vào trong lòng người.
Tiểu Lâm Tử vội vội vàng vàng quỳ xuống, khóc thút thít nói: "Bệ hạ, bệ hạ cầu xin ngài xem xét rõ ràng ạ, công tử sống ở Lãnh Tịch cung năm năm, ngoài lúc ngài triệu kiến và thị tẩm ra, cũng chưa bao giờ ra khỏi Lãnh Tịch cung một bước, sau đó, chuyển ra Lãm Nguyệt Các, đã bị ngài triệu đi thị tẩm, công tử tuyệt đối trong sạch, hắn không hề dan díu với bất kỳ kẻ nào, bệ hạ, cầu xin ngài, cầu xin ngài xem xét rõ ràng, hu hu.." Tiểu Lâm Tử không ngừng dập đầu trên mặt đất, đập đến mức vang lên tiếng bịch bịch bịch.
Mà Thượng Quan Hạo thì cuộn tròn tcơ thể lại, tựa vào giường, hai mắt vô thần nhìn xuống mặt đất, mặc kệ từng giọt nhiệt lệ từ trong mắt lăn xuống.
Cơ thể Cố Khinh Hàn lảo đảo một cái: "Đừng dập đầu nữa, ba tháng trước trẫm từng chạm vào hắn!" Sao cô lại quên mất sự thật cô xuyên không đến đây đâu? Đứa nhỏ này không phải của cô và hắn, lại là của nguyên thân và hắn, cũng bèn tương đương với cô!
Tiến lên vài bước, muốn bế hắn lên, chỉ là, Thượng Quan Hạo không ngừng lùi về sau, sợ hãi nhìn Cố Khinh Hàn tới gần.
Bước chân tiến lên dừng lại, che ngực lại, hít thở không thông: "Sở Dật, Thượng Quan quý quân bèn giao cho ngươi, cần phải cẩn thận điều dưỡng lại cơ thể hắn, thiếu cái gì nói thẳng một tiếng!"
"Vâng, bệ hạ!" Lòng Sở Dật theo mỗi một câu nói của Cố Khinh Hàn mà biến hóa, trước mắt nghe câu như thế, mới thoáng yên tâm.
Cố Khinh Hàn nhìn Vệ Thanh Dương và Đoạn Hồng Vũ, trầm giọng nói: "Thân thể Thượng Quan quý quân có bệnh nhẹ, toàn bộ thị quân trong hậu cung hoàn toàn không được tới quấy rầy hắn!"
Vệ Thanh Dương và Đoạn Hồng Vũ đều biến sắc, đây là bệ hạ đề phòng bọn họ sao? Bọn họ lại không hề làm cái gì, không dám tranh luận, chỉ nhẹ giọng lên tiếng: "Vâng!"
"Cổ công công, nếu Thượng Quan quý quân ở trong lúc dưỡng thương xảy ra chuyện gì, ngươi bèn đưa đầu tới đi!" Nhẹ nhàng nói ra một câu sau, con ngươi tĩnh mịch, chớp cũng không chớp nhìn Cổ công công.
Đáy lòng Cổ công công run lên, hờn tủi, bệ hạ, sao ngài đối tốt với Thượng Quan quý quân như vậy nha, ngài nhìn Thượng Quan quý quân đối với ngài chính là không có một chút tình nghĩa nha, hơn nữa con bệnh kia đâu xứng mang long nữ của ngài nha!
Trong lòng thay bệ hạ kêu oan, ngoài miệng lại không dám nói, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cố Khinh Hàn, vội vàng đáp vâng.
Sau khi Cố Khinh Hàn nghe được Cổ công công nói, mới nhìn về phía Thượng Quan Hạo vẫn cuộn tròn ở một bên, yên lặng khóc thút thít: "Dưới mặt đất lạnh, đỡ Thượng Quan quý quân dậy đi, đừng để cho hắn bị lạnh nữa!"
Nói xong câu đó, Cố Khinh Hàn cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.
Vẫy lui đám người, một mình đi vào Ngự Hoa Viên, che ngực lại.
Trong mắt ướt át một mảng.
Lúc trước, thời điểm Vãn Dung công tử vì cô bị đâm, nhảy vực, ngực cô cũng cũng không hề đau đến như vậy, hiện giờ lại..
Cô rất muốn ngửa lên khóc lớn.
Thượng Quan Hạo, từ ngày đầu tiên xuyên không đến đây, cô đã không hề muốn ngược đãi hắn, càng không ngờ rằng có một ngày, thế mà mình lại cường bạo hắn.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, cặp mắt sạch sẽ trong trẻo kia đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu cô, mỗi một hành động, mỗi một tiếng nói, mỗi một nụ cười..
Nhưng mà hiện tại, người cô muốn yêu thương nhất, lại bị cô ngược đãi thành như vậy, hắn sẽ vẫn tha thứ cho cô sao?
Đứa bé trong bụng hắn càng không phải của cô, đó không phải con của cô!
Cố Khinh Hàn ngồi ở trên núi giả, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, thất thần một hồi.
Không biết ngồi bao lâu, bên tai truyền đến từng tiếng nức nở nhỏ, Cố Khinh Hàn bừng tỉnh, yên lặng nghe.
Đôi mắt nhìn về phía một chỗ khác của núi giả.
Tiếng khóc đè nén ở sau núi giả?
Là ai nửa đêm khóc ở chỗ này, khóc đến mức trầm thấp như vậy? Khóc đến mức khiến cô sởn tóc gáy, đứng dậy, nhẹ nhàng đi về sau núi giả.
Càng tới gần, âm thanh khóc thút thít càng ngày càng rõ ràng, xuyên qua khe hở núi giả, nhìn thấy một nam tử mặc quần áo màu mực nước, ngồi ở sau núi giả đang thấp giọng nức nở, dáng người nam tử hoàn mỹ, không tìm thấy một chỗ có thể bắt bẻ, ba nghìn sợi tác duỗi thẳng xuống, bởi vì nức nở, bả vai run lên chấn động.
Tiếng khóc thật sự đè nén, rất tủi thân, lại rất buồn bã.
Cố Khinh Hàn nhíu mày, người kia là ai?
Nhíu mày, đồng thời chân dẫm lên một cành khô, phát ra một tiếng vang.
Phía trước, nam tử lập tức quay đầu lại, con ngươi hoa lê dính hạt mưa có hơi hoảng sợ nhìn qua, run rẩy nói: "Ai, ai ở đó?"
Cố Khinh Hàn nghe được giọng nói trong trẻo của nam tử, trực tiếp đi ra khỏi núi giả, ngước mắt nhìn về phía nam tử đối diện.
Chỉ thấy nam tử này, một khuôn mặt thuần khiết thanh tú chưa hết vẻ trẻ con, không hề có tâm cơ, lúc này nam tử khóc như hoa lê dính hạt mưa, khóe mắt cũng sưng đỏ, toàn bộ cái mũi hồng còn đang sụt sùi nức nở, đôi mắt hoảng sợ, biến thành chớp chớp nhìn Cố Khinh Hàn, cuối cùng "òa" một tiếng, không còn hình tượng khóc lớn tiếng lên..