Xì, bệ hạ chịu thực hiện mây mưa, sủng hạnh hắn, hắn nên đốt hương bái phật, đức hạnh gì không biết.
Khóc sướt mướt giống cái dạng gì, quả thật mất mặt!
Lại nhìn Sở Dật, một người vô cùng tốt, nhưng mà chăm sóc Thượng Quan quý quân mấy ngày, toàn bộ cũng học hư.
Nghe âm thanh bạo rống vui thích của Cố Khinh Hàn bên trong, cùng với âm thanh thống khổ của Thượng Quan quý quân, Cổ công công cười tà ác, khuôn mặt tái nhợt như người chết, nở ra một nụ cười tà mị, cười như không cười, như khóc như không, khiến người ta hốt hoảng.
Lúc này nói một câu, làm tiểu Lâm Tử chỉ tiếc không thể bóp chết hắn: "He he, đêm nay bệ hạ chơi thật sự tận hứng, con bệnh Thượng Quan quý quân này còn có chút dùng được, xem ra, về sau có thể ưu tiên suy xét để hắn thị tẩm."
Tiểu Lâm Tử từ trên mặt đất đứng lên một cái, định tiến lên.
Sở Dật túm chặt cánh tay hắn.
Ánh mắt ra hiệu.
Tiểu Lâm Tử hiểu được cảnh cáo trong mắt Sở Dật, căm hận ném cánh tay ra, ở góc độ mà Cổ công công không nhìn tới, hung hăng mà lườm Cổ công công.
Một bên, Vệ Thanh Dương vẫn đứng ở nơi đó như cũ, vẫn không nhúc nhích.
Yên lặng lắng nghe tiếng động bên trong.
Đến cuối cùng, tiếng của Thượng Quan Hạo càng ngày càng thống khổ, càng ngày càng trầm thấp, càng ngày càng nghẹn ngào, trong lòng xẹt qua một chút khác thường.
Không nhịn được đau lòng thay Thượng Quan quý quân.
Hắn, chắc là rất đau nhỉ? Thượng quan quý quân thật sự có thể vượt qua buổi tối hôm nay sao?
Tiểu Thanh đứng ở phía sau Vệ Thanh Dương, thân mình cũng không nhịn được run rẩy lên, âm thanh này, thật sự là khủng khiếp, rốt cuộc bệ hạ sủng hạnh Thượng Quan quý quân như thế nào, đến nỗi phải giày vò người ta thành như vậy sao?
Thượng Quan quý quân cũng thật sự quá thảm, mỗi lần thị tẩm đều bị ngược đãi đến mức bi thảm không nỡ nhìn.
Lần trước thị tẩm còn trần truồng bị bệ hạ đuổi ra, lần này có thể còn sẽ đáng thương hơn cả lần trước hay không?
"Đi!" Vệ Thanh Dương lạnh lùng phun ra một câu, không có dũng khí phản ứng với tiểu Thanh, đi trước phất ống tay áo một cái, đi về phía Trúc Nhã Hiên.
Tiểu Thanh khiếp sợ, đây là công tử làm sao vậy? Nói đi là đi, ban nãy bảo hắn đi, hắn lại không đi! Thật là, có tật xấu!
Không dám chậm trễ, vội vàng theo Vệ Thanh Dương rời khỏi.
Phượng Loan cung.
Que than ấn trên người Thượng Quan Hạo rất lâu mới buông ra, Thượng Quan Hạo không còn sức lực nằm xuống mặt đất, vết thương in trên ngực đau mức đến y hít ngược một hơi khí lạnh, không còn sức lực ngã xuống mặt đất, mặc kệ từng cảm giác nóng bỏng lan tràn ở trong lòng.
Bởi vì lớn tiếng gào rống, y cảm thấy yết hầu của y nóng rát đau đớn một trận.
Thở hổn hển, chịu đựng thân thể đau đớn.
"Khụ khụ.." Thượng Quan Hạo ho thật mạnh, khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng ho ra một vũng máu tươi, tay lại không có sức lực mà lau, tùy ý vũng máu tươi kia chảy ra khỏi khóe miệng, nhỏ giọt xuống mặt đất.
Mồ hôi lạnh, vẫn đang không ngừng toát ra bên ngoài, chỉ là sắc mặt của y thoạt nhìn, càng thêm trắng bệch không còn sức lực hơn cả ban nãy.
Chớp chớp mắt, trực tiếp nhìn về phía Cố Khinh Hàn từ xa mà đến.
Chỉ thấy Cố Khinh Hàn thả que than kia xuống, lại khảy một cái que than khác, rồi sau đó cầm lấy một que than, đặt lại gần miệng thổi thổi.
Quay người lại, đi từng bước một về phía Thượng Quan Hạo.
Trên lông mi không biết là mồ hôi, hay là nước mắt, Thượng Quan Hạo run rẩy, run ra một giọt nước lớn.
Bất lực mà nhìn Cố Khinh Hàn đi từng bước một tới gần mình.
Trong lòng vô cùng thê lương, không hề mở miệng, cũng không hề cầu xin, cứ yên lặng mà nhìn ma quỷ khát máu kia như vậy.
Nhìn nàng khoa chân múa tay que than ở trên người y.
Nhắm mắt lại, lặng lẽ khóc thút thít.
Từ trước đến nay, y đều biết cầu xin không có bất kỳ tác dụng gì, còn sẽ kích thích nàng càng tra tấn tàn bạo hơn.
Tại sao y còn muốn cầu xin?
Y không biết lúc này lại muốn ấn vào chỗ nào, tốt nhất ấn chết y đi, chết rồi, y sẽ không thống khổ nữa.
Tay vẫn bất tri bất giác che bộ phận quan trọng lại, thân mình run bần bật.
"A.."
Lại là ngực, lại là vị trí ban nãy kia, chỗ đó đã bị nướng chín.
Đau quá, y đau quá, có phải xương của y cũng bị nướng chín rồi hay không, tại sao y lại đau như vậy?
Có lẽ là đau đớn quá mức, đôi mắt Thượng Quan Hạo tối sầm, trực tiếp ngất xỉu.
Cố Khinh Hàn thuận tay cầm roi bạc có móc câu ở bên cạnh lên, một roi một mạnh mẽ quất xuống.
Chỉ quất một hai roi, Thượng Quan Hạo đã bị đau đến tỉnh lại, y cảm thấy toàn bộ thịt trên người đang bị kéo ra, đau đến mức y phải rên rỉ thống khổ.
Cong người lại, dùng đôi tay tràn đầy vết máu chống đỡ, muốn thoát khỏi roi ma.
Đáng tiếc, roi dày đặc, không ngừng quất xuống, đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, không động đậy được chút nào, chỉ có thể ôm đầu, cuộn tròn thân mình lại, ngã xuống mặt đất, mặc cho roi vung vẩy lên thân thể gầy yếu.
Khóe miệng, từng tiếng rên rỉ không ngừng tràn ra, khóc nức nở, run rẩy.
Mỗi một roi quất xuống người, y đều có thể nhìn được, roi mang theo từng tảng màu thịt.
Ngay tại thời điểm y sắp hôn mê, roi lại không vung vẩy trên người nữa, mà là bị người một tay lôi lên, ném lên trên giường.
Một cảm giác giày xéo tâm can cuồn cuộn truyền đến, nắm chặt khăn trải giường, chịu đựng đau đớn giày xéo tâm can.
"Ưm..
A.."
Cắn chặt răng thống khổ rên rỉ, mặc cho máu tươi từ từ chảy ra từ thái dương, mặc cho người phía trên không ngừng cử động.
Ho thật mạnh một cái, lại ho ra một ngụm máu tươi.
Trên khuôn mặt trắng bệch, lông mi chớp mấy cái, hô hấp dần dần nặn nề.
Nghiêng đầu, đôi mắt tan rã mà thống khổ, gắt gao nhìn cửa lớn.
Y vô cùng hy vọng, có một người có thể từ bên ngoài xông vào, đẩy người phía trên ra một cái, sau đó ôm y vào trong lòng, cho y ấm áp, giải cứu y thoát khỏi biển khổ.
Từ lần đầu tiên thị tẩm cho đến bây giờ, mỗi lần y đều hy vọng, nhưng mà cửa lớn chưa bao giờ mở ra, từ trước đến nay cũng chỉ có một mình y yên lặng chịu đựng "ân sủng" mà nàng cho.
"Khụ khụ."
Chớp chớp mắt, suy nghĩ bay xa.
Ca ca, không phải ta không muốn chịu đựng, mà là có người không cho ta chịu đựng.
Ta muốn về nhà, muốn suốt mười sáu năm.
Chỉ sợ, tâm nguyện này, vĩnh viễn cũng không thể thực hiện được.
Tiểu Lâm Tử, ta không thể nào ở cùng ngươi nữa, ngươi nhất định phải kiên cường sống sót, đừng giống như ta, chết ở nước khác.
Nếu như có kiếp sau, ta không muốn làm con cháu của hoàng thất nữa, càng không gả cho người trong hoàng thất..
Như có kiếp sau, chúng ta vẫn phải làm huynh đệ..
Như có kiếp sau, ta chăm sóc dưới gối cha mẹ..
Nước mắt lăn xuống.
Há miệng thở, dưới thân lại là một trận đau nhức mãnh liệt.
Nhìn điêu khắc trên nóc giường, mơ hồ, mơ hồ, càng ngày càng mơ hồ..
Cuối cùng, hai mắt chậm rãi nhắm lại, chết ngất đi.
Sáng sớm, mặt trời chậm rãi lên cao, xuyên qua cửa sổ nhỏ trong Phượng Loan cung, lướt vào trong phòng.
Cố Khinh Hàn giật giật thân mình.
Kỳ lạ, ngày hôm qua cô lại không làm gì, làm sao xương khớp trên người như là sắp vỡ thành từng mảnh, đau nhức không thôi vậy?
Buồn ngủ quá, mệt mỏi quá! Thật sự muốn tiếp tục ngủ thêm một lát, nếu mà không phải thiết triều thì tốt biết bao!
Lật mình một cái, ngủ tiếp, tay chạm vào một thứ mềm như bông.
Mềm như bông, chẳng lẽ là gấu Teddy của cô? Cọ cọ vào nơi mềm như bông kia.
Duỗi tay sờ sờ lên gấu Teddy.
Hả? Làm sao trên tay lại có hơi dính dính? Chẳng lẽ cô ăn đồ ăn vặt, không cẩn thận rớt xuống làm bẩn em bé rồi sao?
Khuôn mặt chạm vào khăn trải giường.
Nghi ngờ, trên khăn trải giường, cũng có hơi dính, có hơi ướt, kỳ lạ, thật sự là cô ăn đồ ăn vặt quá nhiều?
Thói quen xấu ngày trước này, xem ra về sau nên sửa lại, không thể ăn cái gì ở trên giường.
Duỗi người một cái, dụi dụi mắt, chậm rãi mở đôi mắt mơ hồ ra, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, ừm, thì ra đã muộn thế này.
Thử nhìn lại bài trí mang phong cách cổ xưa xung quanh, trong lòng cười trào phúng, cô cũng đã xuyên không đến Lưu quốc, sao vẫn còn suy nghĩ về hiện đại, những ngày tháng ở hiện đại đã cách cô quá xa, đã là quá khứ rồi!
Đột nhiên ngẩn ra, nếu không phải hiện đại, vậy trên giường cô, sao lại có thứ ẩm ướt, dính dính đây? Cô có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với giấc ngủ của mình, Cổ công công chắc hẳn là biết mới đúng!
Đôi mắt mơ hồ, quay đầu, nhìn lên trên giường một cái.
Vừa nhìn một cái này, đầu Cố Khinh Hàn đùng một cái, suýt chút nữa hôn mê, tay chống lên long sàng, mới ngồi ổn định thân mình.
Đồng tử trừng lớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn trên giường kia.
Nâng tay lên, che ngực lại, thình thịch, tiếng này nặng nề hơn tiếng kia..