Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

chương 119: 119: người đoạn trường trên đoạn trường nhai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đặt Vãn Dung công tử ở bên cạnh cây cổ thụ.

"Roẹt" một tiếng, duỗi tay xé vạt áo của mình xuống, dùng làm vũ khí sử dụng.

Vốn là một mảnh vải mềm như bông, ở trên tay cô, vung vẩy giống như một thanh kiếm sắc bén cứng rắn.

Vải trắng từ lòng bàn tay bay ra, giống như một thác nước uốn lượn tấn công về phía mười tám sát thủ.

Tấm vải trắng giống như vật thật, mãnh liệt mênh mông, mang sát ý ngập trời tập kích đến, tốc độ nhanh như tia chớp, mỗi một kích, đủ để khiến người khác bị thương nặng.

Mười tám sát thủ nhìn thấy trên tấm vải trắng ẩn chứa uy lực, trong lòng rùng mình, cũng không dám phản kích, mà trực tiếp tránh đi.

Nhưng mà tốc độ của tấm vải trắng quá nhanh, mặc dù các nàng nhanh chóng tránh ra, vẫn có mấy người bị ảnh hưởng còn lại của thác nước đánh đến, ngay lập tức trong miệng tanh tưởi, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Người tránh được thác nước này, cũng là từng trận kinh hãi, cái thác nước này ẩn chứa uy áp quá lớn, chỉ là sượt qua, trong lòng bèn không ngừng rùng mình.

Có điều, các nàng cũng không hoảng hốt, mà là là nhìn nhau, mỗi người vung trường kiếm vứt trong tay lên trời, tạo thành một vòng tròn kiếm, không ngừng chuyển động trên bầu trời, dùng khí ngự kiếm, khống chế trường kiếm.

Mười tám thanh kiếm sau khi xoay mấy vòng trên bầu trời, mũi kiếm đều là lao như bay về phía Cố Khinh Hàn, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, mười tám thanh kiếm, mười tám vị trí khác nhau, trực tiếp phá hỏng đường đi của Cố Khinh Hàn, trường kiếm lao ra từ trong không khí, mang theo sát ý lạnh lẽo, tất cả đều đâm về phía tử huyệt của Cố Khinh Hàn.

Trong lòng Cố Khinh Hàn cả kinh, lúc muốn lùi lại, phát hiện cho dù hướng sang bên nào, cũng đều không thể tránh được hoàn toàn, chỉ có thể toàn lực chặn đánh, dùng thân pháp linh hoạt, tốc độ quỷ mị của mình, trái phải tránh né mười tám thanh kiếm.

Tấm vải trắng trong tay, được cô di chuyển tới cảnh giới cao nhất, như vật thật bổ ra theo phương nằm ngang, đánh xuyên qua hông, ngăn cản trường kiếm đang tấn công đến ra bên ngoài.

Trường kiếm cứ như mọc thêm một đôi mắt, từng kiếm đều chém tới tấm vải trắng.

Nhưng tấm vải trắng giống như tường đồng vách sắt, mặc kệ những trường kiếm đó chém như thế nào, đều không ngừng lại.

Cứ như vậy, một tấm vải trắng, cùng mười tám thanh kiếm, ở trong không khí, ngươi tới ta đi, quấn lại với nhau, ai cũng không chiếm thượng phong.

Trên trán Cố Khinh Hàn ứa ra mồ hôi, tuy rằng võ công đã khôi phục một chút, nhưng trọng thương trên người còn chưa hề khỏi, cưỡng ép động khí, vốn đã tổn hại chân nguyên, nếu thật sự không phá được kiếm trận này, thời gian càng lâu, thế nào cũng sẽ rơi xuống thế hạ phong.

Mắt thấy kiếm trận thay đổi một cái, một thanh trường kiếm, đột nhiên biến thành hai thanh, vốn dĩ từ mười tám đem, tăng lên đến ba mươi sáu thanh, mười tám thanh kiếm công kích tấm vải trắng, mười tám thanh kiếm sắc bén di chuyển một cái, bằng góc độ xảo quyệt tấn công đến, bay về phía tử huyệt xung quanh người Cố Khinh Hàn.

Cố Khinh Hàn kinh hãi, vốn dĩ đối phó với mười tám thanh kiếm này, đã đủ cố hết sức, hiện giờ thế mà còn có thêm mười tám thanh trường kiếm tấn công về phía tử huyệt xung quanh người cô.

Ngay lúc cửu tử nhất sinh, vội vàng vận ngược nội lực toàn thân lên tấm vải trắng.

Sau đó vung tấm vải trắng lên, vung một cái, khiến mười tám thanh kiếm tấn công đến kia, toàn bộ cắm trên tấm vải trắng, lại bị tấm vải trắng vung vẩy hất trở về.

Tốc độ tấm vải trắng không giảm, bọc xung quanh người cô, trong lúc mười tám thanh kiếm khác tấn công đến, trút toàn bộ công lực toàn thân lên trên tấm vải trắng.

Chỉ là một mảnh vải bình thường, nhưng lúc này lại phát huy tác dụng quan trọng, tường đồng vách sắt, cũng không hề vững chắc như vậy.

Mười tám thanh kiếm và tấm vải trắng va chạm với nhau, sau khi bị tấm vải trắng chắn, toàn bộ bắn ngược trở về, hoặc cắm ngược trên mặt đất, hoặc "leng keng" một tiếng, thanh kiếm và mặt đất chạm vào nhau, mà mười tám sát thủ kia, tất cả đều phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Khóe miệng Cố Khinh Hàn tanh ngọt, nuốt lại toàn bộ máu tươi sắp phun trào ra.

Động tác trong tay không đổi, tốc độ không đổi, thậm chí tốc độ vung vẩy tấm vải trắng còn nhanh hơn cả lúc trước, ai cũng không hề nhìn được cô vung vẩy như thế nào, cho dù thấy được, cũng không kịp phản ứng, những tấm vải trắng đó "vù" một tiếng, như một thanh kiếm sắc bén, xẹt qua cổ mười tám sát thủ.

Trên cổ, lập tức giống như những sát thủ lúc trước, máu chảy thành dòng, đôi mắt trừng lớn, không thể tưởng tượng được nhìn một màn này, mắt lại trừng lớn, chết không nhắm mắt, hoàn toàn không ngờ được, mười tám người các nàng hợp lực dùng kiếm trận che chắn, vẫn không làm gì được cô như cũ.

Làm xong những việc này, thân mình Cố Khinh Hàn mới mềm nhũn, hai chân trực tiếp chạm đất, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Trận đại chiến này, tuy rằng không mất nhiều thời gian, lại tiêu hao rất lớn nội lực của cô, nếu không phải trong lòng cô có một cỗ tức giận, muốn tìm người phát tiết, lúc bình thường, cô căn bản không thể giết tất cả những sát thủ này, huống chi vẫn là trong thời gian ngắn như vậy!

Duỗi tay, lau vết máu trên khóe miệng, giương lên một mạt ý cười.

Mười tám cao thủ, a, mặc kệ các ngươi còn có bao nhiêu sát thủ, lần này cũng đủ cho các ngươi đau lòng một trận đi!

Đứng dậy, nhìn về phía Vãn Dung công tử.

Vừa nhìn một cái, sắc mặt Cố Khinh Hàn đại biến.

Vãn Dung đâu, hắn đi đâu vậy?

Nhìn trái phải một cái, hoàn toàn không có thân ảnh Vãn Dung công tử, trong lòng quýnh lên, vội vàng hô to ra tiếng: "Vãn Dung, Vãn Dung, ngươi ở đâu?"

Bất chấp thương thế, bước chân phi nước đại, đi khắp núi đồi tìm kiếm bóng dáng của Vãn Dung.

Vãn Dung công tử đi đâu? Là bị bắt, hay là muốn tự sát?

Đánh một cái thật mạnh vào đầu, cô làm sao ngốc như vậy, biết rõ Vãn Dung xảy ra chuyện, còn đặt một mình hắn ở cạnh cây cổ thụ!

Hiện tại, phải đi đâu tìm đây?

Bước chân chạy như điên, đông nam tây bắc, nơi nào cũng đều tìm, nhưng mà không tìm thấy Vãn Dung công tử, trong lòng Cố Khinh Hàn bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm không may, giác quan thứ sáu của cô vẫn luôn đều rất nhạy, chung quy cảm thấy, giác quan thứ sáu của cô nói với cô, hôm nay Vãn Dung sẽ xảy ra chuyện, thật sự nếu không tìm được hắn, có lẽ cả đời này đều không gặp được nữa, trong lòng khủng hoảng một trận.

Ngay tai lúc Cố Khinh Hàn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, từ xa nhìn thấy bên cạnh vách vúi, có một bóng người màu trắng.

Đầu Cố Khinh Hàn đùng một cái, vội vàng tăng tốc độ của mình lên tới đỉnh điểm, cất bước chạy như bay qua.

Vãn Dung, ngươi không thể xảy ra chuyện, nếu mà ngươi xảy ra chuyện, ta sẽ áy náy cả đời!

Chỉ trong mấy cái lắc mình, Cố Khinh Hàn rất nhanh đã tới bên cạnh vách núi, nhìn nam tử một bộ bạch y bay bay, ôn tồn lễ độ đứng ở bên cạnh vách núi, gió trên vách núi thổi bay phất phới bạch y của hắn, y phục tung bay, dường như sắp phải bay đi theo chiều gió.

Nam tử bạch y đứng rất gần vách núi, bàn chân vừa vặn dẫm bên trên mép vách núi, ở dưới chân hắn, từng viên từng viên đá vụn không ngừng rơi xuống, Cố Khinh Hàn nhìn đến nỗi kinh hãi từng trận.

"Vãn Dung, ngươi làm gì vậy? Mau trở lại!"

Chợt nghe được tiếng Cố Khinh Hàn, thân mình Vãn Dung công tử ngay lập tức cứng đờ, qua một lúc lâu, mới xoay người, nhìn thấy trán Cố Khinh Hàn đổ mồ hôi, vẻ mặt khẩn trương lo lắng, trên người bởi vì phi nước đại mà thở dốc hổn hà hổn hển, ngực kịch liệt phập phồng.

Có trong nháy mắt như vậy, ánh mắt Vãn Dung công tử có chút mơ hồ, nữ nhân này rốt cuộc có phải thật sự quan tâm đến y hay không? Nếu không quan tâm đến y, tại sao phải khẩn trương như vậy đây?

Nhưng mà, phu lang của nàng, phu lang của nàng ưu tú như vậy, xinh đẹp như vậy!

Mà y, thân phận hèn mọn, thân mình còn từng bị người khác chạm vào, y thật bẩn, y không xứng với nàng! Trước kia, trong lòng còn có thể có chút hi vọng, tìm được một thê chủ lưỡng tình tương duyệt (hai người đều có tình cảm với nhau), sau đó bình bình tĩnh tĩnh sinh hoạt.

Hiện tại, y cảm thấy đây là buồn cười biết bao, chỉ cần cái thân phận kỹ tử thanh lâu còn tồn tại một ngày, về sau vĩnh viễn cũng không thoát khỏi được!

Hiện tại, y không biết, mình tồn tại để làm gì? Không có người thân, không có bạn bè, Ngay cả Cố tiểu thư cũng không thích y! Có lẽ là y có bạn bè, nhưng là bạn bè do y tự nhận, có lẽ người ta căn bản cũng không có coi y ra gì!

Cười thảm với Cố Khinh Hàn một tiếng.

Trên mặt tái nhợt vô lực, một mảng tro tàn.

"Vãn Dung, có chuyện gì từ từ thương lượng, ngươi đừng như vậy, lại đây trước được không?" Cố Khinh Hàn nhỏ giọng dỗ, đưa bàn tay qua, muốn kéo hắn về.

"Ngươi đừng qua đây, lại qua đây, ta sẽ nhảy xuống!"

"Được được được, ta không đi qua, ngươi đừng nhúc nhích, ngươi lại cử động, bèn thật sự phải ngã xuống!" Cố Khinh Hàn nhìn đá vụn dưới chân hắn không ngừng rơi xuống dưới, trong lòng không nhịn được lo lắng thay hắn, nếu mà bùn đất của vách núi này lại mềm một ít, có phải hắn sẽ ngã luôn xuống hay không?

Dò xét dưới đáy vực, nhìn đến nỗi cô càng thêm kinh hãi từng trận, phía dưới, một mảng biển mây, căn bản không nhìn ra cái vách núi này sâu bao nhiêu! Gần đây, cô làm sao lại luôn là hướng tới vách núi nha, thật là!.

Truyện Chữ Hay