Hắn đi đến chộp cổ gã trừng mắt lên...
- Hắn : Ngươi nói ai?
- Gã : Ngày sinh thần của Hoàng Hậu Nương Nương, Quý Phi Nương Nương đi đến cùng Hoàng Thượng, lại biết Đoan Quý Phi được người thị tẩm.
Hoàng Hậu nổi trận lôi đình, người cho rằng sớm muộn Quý Phi Nương Nương cũng đắc sủng, ả Liên Liên tỳ nữ bên cạnh Hoàng Hậu nghĩ ra kế hoạch.
Hoàng Hậu lệnh cho nô tài chết Ngọc Hoa cô nương rồi qua vài ngày đến ám sát Đoan Quý Phi, nhưng Hoàng Thượng và Lưu Quý Phi lúc nào cũng bên cạnh nên hôm nay là hợp lí nhất.
- Hắn : Làm sao có thể, loạn ngôn!
- Gã : Hoàng Thượng xin tha mạng, nô tài không dám nói dối nửa lời.
Đây...đây là túi thơm do Liên Liên thêu cho nô tài.
Hoàng Hậu nói khi xong việc sẽ gả Liên Liên cho nô tài, còn ban thưởng nồng hậu.
- Hắn : Hoàng Hậu cũng đường đường là bậc mẫu nghi thiên hạ, sao có thể.
- Y : DÙ SAO THÌ NGỌC HOA CŨNG CHẾT RỒI! Tên tiểu nhân đê tiện...Ta bắt ngươi phải đền mạng.
- Gã : Nương Nương, xin người tha mạng, nô tài chỉ là làm theo mệnh lệnh.
- Hắn : Dù sao đó là nô tài của Đào Nhi Cung, người đừng giết hắn coi như nể mặt Hoàng Hậu.
- Y : Hoàng Thượng người nói gì vậy? Hắn ta đã giết Ngọc Hoa, CHẾT NGỌC HOA RỒI!!!
- Hắn : TẠI SAO CHỈ VÌ MỘT TỲ NỮ MÀ NGƯỜI ĐIÊN LOẠN NHƯ VẬY?
- Y : VÌ THIẾP NỢ CÔ ẤY!!!! Món nợ cả đời này cũng không trả được!
Y ngồi thụp xuống, nước mắt lăn dài....
- Y : Chốn Hậu Cung này tàn độc và khốc liệt, những cuộc chiến tranh sủng không bao giờ có hồi kết.
Một phi tần được đắc sủng liền trở thành mục tiêu của cả Hậu Cung, còn một phi tần bị thất sủng thì bị người khác đạp lên đầu không bao giờ có chỗ đứng.
Đây là nơi các nữ nhân muốn vào để rồi cả đời bị nhốt trong bốn bức tường này.
Chịu sự cô đơn, chịu đựng kiếp chồng chung, một Đế Vương có năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình,người vẫn sẽ vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng các phi tần thì sao? Họ không được quan tâm trọn vẹn, có người còn bị lãng quên NÊN TÌNH CẢM HỌ NHẬN ĐƯỢC KHÔNG BAO GIỜ LÀ ĐỦ!!! Họ bày mưu tính kể hãm hại lẫn nhau chỉ mong có ngày được đắc sủng, được Hoàng Thượng quan tâm, nhận được sự yêu thương nhiều hơn.
Kể cả thiếp cũng vậy, ngay từ lúc đầu vốn dĩ người chẳng coi thiếp là gì cả.
Thiếp không biết rằng Hoàng Thượng có nhớ đến việc thiếp là Quý Phi hay không nữa.
Thiếp bị thất sủng, chẳng nhận được tình cảm từ người, cũng không nhận được kính trọng từ người khác, thiếp bị dẫm đạp sỉ nhục tới mức không còn có vị trí đứng trong Hậu Cung, Đoan Nguyệt Cung của thiếp như đã biến thành Lãnh Cung vậy! Những lúc đó chỉ có Ngọc Hoa và Lưu Quý Phi ở bên cạnh thiếp trong chốn lạnh lẽo này.
Họ bảo vệ thiếp khỏi những khinh miệt ngoài kia.
Ngọc Hoa đã là tỳ nữ bên cạnh thiếp khi còn ở Đoan Phủ, khi tiến Cung làm Quý Phi của người, cô ấy vẫn nhất quyết theo hầu hạ.
Cô ấy hiểu tất cả những suy nghĩ của thiếp, cô ấy nhìn thấu được tâm trạng của thiếp, còn người thì sao? Thậm chí người còn không nhớ thiếp có tồn tại! Hoàng Thượng cả ba người chúng thiếp như người nhà vậy, hai muội muội mà thiếp yêu thương nhất bây giờ chỉ còn có một người.
Hậu Cung đâu phải là nơi dễ tìm được người bầu bạn.
Có được thì bây giờ lại bị giết rồi.
Người nói xem! ĐẾN CẢ ĐỀN MẠNG CHO TRI KỶ CỦA MÌNH THIẾP CŨNG KHÔNG ĐƯỢC LÀM SAO?
Y gào khóc nức nở đến mức ho sặc sụa không thể cất lời.
Lưu Quý Phi bước đến ôm lấy Y, vỗ lưng giúp Y.
- Hắn : Hoàng Hậu dù sao cũng là bậc mẫu nghi thiên hạ của Vương Triều, trẫm...
- Y : Người không nỡ phạt Hoàng Hậu có đúng không? Hoàng Thượng người nhìn thần thiếp đi, tay dính đầy máu chẳng biết là máu của thiếp hay máu của súc sinh kia, bàn chân đã sưng đỏ vì không mang hài, quần áo thì nhem nhúa tóc tai thì bê bết.
Thiếp chưa đủ thảm hại sao? Hoàng Hậu Nương Nương là bậc mẫu nghi thiên hạ xử lí nô tỳ phạm lỗi không có gì để nói.
Nhưng Ngọc Hoa đã làm gì chứ? Cô ấy không làm gì cả! CÔ ẤY CHỈ Ở BÊN CẠNH THẦN THIẾP CŨNG LÀ SAI SAO? Hoàng Thượng người thật....
Y thổ huyết, có lẽ nãy giờ gào thét đã khiến cổ họng Y tổn hại nghiêm trọng.
Y không còn sức nữa ngã ra sau, hắn liền đỡ lấy Y.
Mắt Y đỏ lên căm phẫn nhìn hắn.
- Y : Hoàng Thượng, nếu người không cho thiếp trả thù cho Ngọc Hoa thiếp thề rằng đến chết cũng không cần sự ân sủng của Hoàng Thượng!
Y nói xong ngất xỉu ngay trong lòng hắn.
Hắn bế Y trên tay đứng dậy, mặt nghiêm nghị ra lệnh.
- Hắn : Nhốt tên cẩu nô tài này lại, chờ Đoan Quý Phi tùy ý xét sử!
Hôm sau, kể từ lúc Y ngất xỉu hắn ở cạnh Y không rời nửa bước, Thái Y nói, là do Y đau buồn quá độ, trong lòng mang cơn tức giận kìm nén, khiến tích tụ máu đờm ở cổ họng, chỉ cần gào thét có thể thổ huyết ra ngay.
Mặt Y lúc này xanh xao nhợt nhạt, hắn khẽ đưa tay lướt nhẹ qua gương mặt Y, quả thực rất đẹp! Y chẳng ra dáng một nam nhân chút nào, gương mặt xinh đẹp dịu hiền, thân thể thì mảnh mai như nữ nhân vậy.
Cảm nhận được động đậy Y mở mắt....
- Y : Hoàng Thượng? Đêm qua người đã ở đây sao?
- Hắn : Phải! Trẫm đã ở đây, người có đói không?
- Y : Không thần thiếp không muốn ăn!
Y quay mặt đi tránh hắn, mỉm cười hắn vuốt nhẹ tóc của Y cưng chiều nói...
- Hắn : Ta nhốt tên đó lại chờ người xử, thế người có định thức dậy để trả thù không.
Y ngồi dậy đi thay y phục, tỳ nữ mang bát cháo vào.
Hắn ngồi chống tay nhìn Y ăn.
- Hắn : Có ngon không?
- Y : Rất ngon! Trong cháo có thì đó được băm nhuyễn, thơm lắm! Hoàng Thượng đó là gì?
- Hắn : Hồng Sâm, trẫm đã đặt biệt chuẩn bị cho người.
Phải rồi, chiều nay trẫm muốn người đến Chính Điện.
- Y : Hoàng Thượng có việc gì cần thần thiếp sao?
- Hắn : Rất cần, hôm qua đã tuyển chọn được 4 tú nữ, nhưng người ngã bệnh, trẫm ở lại bên người tối đó không về Chính Điện nên vẫn chưa phong vị cho họ.
Trẫm muốn người đến cùng trẫm.
Lưu Quý Phi đã chọn rồi giờ đến lượt người phong vị chứ nhỉ?
- Y : Hoàng Thượng người đã thấy mặt họ chưa?
- Hắn : Mới hai người thôi, sau đó trẫm đến đây thăm người.
- Y : Hoàng Thượng người xấu tính quá, buổi tuyển tú phi tần của chính mình mà người lại bỏ trốn đi thăm thần thiếp.
Hắn nhéo nhẹ mũi của Y...
- Hắn : Người dám nói trẫm xấu tính sao? Nếu trẫm không đến thì bây giờ người đã thành linh hồn bay vòng vòng trong Hậu Cung rồi.
- Y : Không, không thần thiếp không dám nữa.
- Hắn : Được rồi người ở lại nghĩ ngơi, trẫm về giải quyết chính vụ, chiều nhớ đến đấy!
Hắn hôn nhẹ lên trán Y rồi rời đi.
- Y : Ngọc Hoa những nữ nhân đậu tuyển có gì đặc biệt không?
Không ai trả lời Y, đôi mắt Y cụp xuống buồn bã, Y là quên mất.
Ngọc Hoa đã chết rồi...
- Y : Ngọc Hoa, ta vô cùng xin lỗi.
Xin lỗi cô rất nhiều.
Đáng lẽ ra ngay từ đầu ta không nên để cô ở lại bên cạnh mình.
Không nên để cô bị cuốn vào vòng xoáy không có lối ra này.
Tất cả là do ta liên lụy cô.
Ban đầu vốn dĩ ta chỉ muốn trả lại những gì họ đã làm với chủ tử của cô trong quá khứ.
Nhưng bây giờ không phải như vậy nữa, ta nhất quyết không thể tha thứ cho bọn họ, bây giờ mọi điều ta làm sẽ là để trả hận cho cô.
Ta sẽ giẫm đạp lên từng người bọn họ, để họ biết được nổi mất đi một tri kỉ đau đớn cỡ nào.
Y gạt phăng những giọt nước mắt lăn trên má, đôi mắt trở nên sắt lẹm..