Nam Phi Hoặc Chủ

chương 152: khải hoàn hồi triều

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cái gì? Hoàng quý quân ngã bệnh?” Nghe được tin báo từ mật thám, Kha Phượng Viêm cuống quýt hỏi lại.

“Đúng vậy! Trong lúc chẩn bệnh, điện hạ đã hôn mê bất tỉnh!”

Kha Phượng Viêm điều binh hồi cung còn chưa nghỉ ngơi đã nghe được tin này, giờ hắn chẳng thể nghĩ được gì ngoài suy nghĩ duy nhất trong đầu là tới bên Mạc Tuyệt… ôm lấy y.

Sở Thanh Dật nhìn ra là Kha Phượng Viêm đang nôn nóng. Mấy tháng nay khẩn trương, căng thẳng cao độ còn chưa được thả lỏng một chút đã nghe được tin này, với Kha Phượng Viêm là một đả kích không nhỏ. Vì thế, Sở Thanh Dật nháy mắt với mật thám, ý bảo hắn ta mau nói nhanh lên.

“Người đã tỉnh lại, giờ không sao rồi!”

Nghe Mạc Tuyệt bình an, Kha Phượng Viêm thở phào một hơi. Vị đế vương cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, vỗ trán, mệt nỏi.

Sở Thanh Dật cho mật thám lui xuống trước, còn hắn thì đón lấy chung trà cung nữ dâng tới, đưa đến trước mặt Kha Phượng Viêm.

“Trận ôn dịch lần này, trong lúc thương nghị với Kỳ Cảnh đã đưa ra quyết định!” Kha Phượng Viêm nhắm hai mắt lại, nói: “Cứ làm theo kết quả thương thảo, như vậy sẽ tốt hơn!” Kha Phượng Viêm mở mắt ra, chút mệt mỏi ban nãy đã không còn, giờ chỉ còn lại vẻ kiên cường trong đôi ngươi sáng rọi ấy, “Phái người âm thầm bảo vệ Hoàng quý quân, không thể có sai lầm gì được!”

“Tuân chỉ!”

Kế tiếp chính là giai đoạn khôi phục của hai đại quốc, Kha Phượng Viêm đã dằn xuống xúc động muốn đi tìm Mạc Tuyệt, ngày ngày đều vùi đầu vào đống tấu chương. Giờ không còn họa ngoại xâm, việc cần làm chính là phải trấn an lòng dân. Các thái y phái đi đều là những người tài giỏi, họ dựa theo phương thuốc của Mạc Tuyệt nhanh chóng tìm được cách trị tận gốc bệnh, như vậy, có thể nói là tràn đầy hy vọng.

Nơi có ôn dịch phải được khôi phục lại, việc cứu tế là vô cùng cấp bách. Đông quốc chịu tác động của chiến tranh, phải trích bạc trong quốc khố ra làm yên lòng dân…

Ở một nơi khác, trên đường hồi cung, Kỳ Cảnh đã nghe được những chuyện xảy ra trong hậu cung, hắn lập tức dẫn theo hai mươi mấy tinh anh, cưỡi chết mấy chục con lương câu, không ngừng thúc ngựa về cung trong vòng bảy ngày. Trong khi, nếu theo lộ trình thì phải mất nửa tháng.

Đám đại thần từng phản đối Chúc Liên giờ thấy Kỳ Cảnh trở về, cảm thấy mình đã cách cái chết không bao xa.

Kỳ Cảnh vẫn chưa truy cứu trách nhiệm của bọn họ mà đi thẳng vào tẩm cung của Chúc Liên.

Dọc đường, Kỳ Cảnh có nghe bọn họ nói Chúc Liên là hỏa phượng hoàng chuyển thế, nói Chúc diệt Kỳ vong, cũng nghe nói Chúc Liên bị chúng thần và hậu phi thẩm vấn. Từng lớn lên trong hậu cung, tất nhiên là Kỳ Cảnh cũng biết hậu cung hắc ám thế nào. Những người này dám đối xử với Chúc Liên như vậy, dám… ám hại y. Đế vương thị huyết phút chốc không biết phải làm sao.

Chúc Liên thích hoa, trong cung của y luôn tràn ngập hương hoa, cả dãy hành lang cũng đầy hoa cỏ. Nhưng trước mắt, đám hoa cỏ đó đều khô héo, cả tẩm cung vốn rất náo nhiệt giờ cũng trở nên thật tiêu điều.

Kỳ Cảnh không ngờ là sẽ có người dám làm trái ý chỉ, động đến người của hắn, đám loạn thần tặc tử đó đúng thật là ăn gan hùm mật gấu. Tuy trên đài Chúc Liên đã thắng hoàng hậu, nhưng dưới đài thì sao?

Kỳ Cảnh không dám nghĩ tới, giờ điều cần thiết nhất là hắn muốn nhìn thấy Chúc Liên, xác định tình huống của y hiện giờ.

Đi thật nhanh qua khỏi khúc quanh bên hành lang, trước cửa đại điện có hai thị vệ, bọn họ vừa nhìn thấy Kỳ Cảnh, vội vàng quỳ xuống.

“Tham kiến bệ hạ!”

Kỳ Cảnh đá cửa ra, hắn thật mong vật nhỏ đó sẽ nhào vào lòng hắn, dùng giọng nói ngọt ngào gọi hắn một tiếng ‘phu quân’.

Nhưng mà, không có.

Không thể có chuyện gì! Y là hỏa phượng hoàng chuyển thế, tự nhiên sẽ có hỏa phượng hoàng phù hộ. Kỳ Cảnh vừa bước vào, bức mành trong điện bị gió thổi lên, bay tới trước mặt hắn, hắn kéo mành qua, nắm thật chặt.

Liên Nhi, ngươi không thể có chuyện gì, trẫm không cho phép ngươi có chuyện gì! Ngươi là Hoàng văn quân của trẫm, sinh tử của ngươi cũng chỉ có mình trẫm mới có thể định đoạt.

“Hoàng… thượng?” Sơn Trúc xoa đôi mắt đỏ ngầu, nhìn Kỳ Cảnh, tỏ vẻ khó tin.

Nhìn thấy Sơn Trúc, hắn vội hỏi: “Liên Nhi đâu?”

Sơn Trúc liếc vào trong, mím môi không nói.

Nhìn Sơn Trúc dường như là mới khóc, chẳng lẽ Chúc Liên thật sự…

Kỳ Cảnh cắn răng, vọt vào trong. Trong khoảnh khắc này, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần. Ai hại Chúc Liên, hắn sẽ khiến bọn họ đời đời kiếp kiếp không thể luân hồi! Cho dù phải xuống địa ngục, hắn cũng sẽ không tha những kẻ đó.

Nhìn người mảnh mai, yếu ớt nằm trên giường, chiếc chăn gấm thêu Kỳ Lân vẫn chưa che hết thân hình Chúc Liên. Kỳ Cảnh lê từng bước tới trước giường, mỗi một bước đi cứ như có đinh ghim vào chân hắn.

Liên Nhi, Liên Nhi… Trẫm đã sai rồi sao?

Chẳng lẽ trẫm nên mang ngươi theo cùng mới đúng?

Có lẽ, chỉ có bên cạnh trẫm mới là an toàn nhất.

Liên Nhi, sao ngươi có thể… dọa trẫm như vậy…

Liên Nhi, ngươi nói, cảm giác yêu một người có phải là như vậy không? Lòng trẫm thấy buồn, đây là đau đớn?

Kỳ Cảnh hít sâu một hơi, hắn không hiểu cảm giác trong lòng mình, nó thật xa lạ. Không giống với lần hiểu lầm Chúc Liên lừa hắn, đây là một cảm giác mất mát khác hẳn.

Còn không đợi Kỳ Cảnh phục hồi tinh thần lại, hắn đã cảm giác có vật sắc bén nào đó đang đánh về phía mình, hắn theo bản năng túm lấy vật nhọn kia, chuyển tay định cho kẻ đánh lén một chưởng. Vào lúc này, hắn lại nhìn thấy một đôi mắt thân quen…

“A!” Chúc Liên hô to.

“Câm miệng!” Kỳ Cảnh quát khẽ, ngồi xếp bằng trên đất, vận công.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Thì ra thứ sắc bén đó chính là thanh chủy thủ Chúc Liên đâm về phía Kỳ Cảnh, còn vì sao Chúc Liên phải tập kích Kỳ Cảnh thì…

“Phu quân, ta xin lỗi!” Chúc Liên tỏ vẻ đáng thương ngồi kế bên Kỳ Cảnh, cẩn thận nhìn hắn, nói: “Ta không biết là người đã về!”

Nếu vừa rồi Kỳ Cảnh thật tung ra một chưởng đó, thì Chúc Liên phải chết là không cần nghi ngờ. Đến phút cuối cùng, hắn đã thu chưởng lại, đồng thời, như vậy có tổn hại rất lớn cho hắn, vì thế hắn mới vận công điều tức.

“Phu quân đừng giận!” Giọng ngày một nhỏ, Chúc Liên phát hiện mặt Kỳ Cảnh rất khó coi, y hoảng hốt: “Hay là gọi thái y đi, nhìn mặt người không tốt lắm!”

Kỳ Cảnh từ từ mở mắt ra, nhìn Chúc Liên một lượt, thấy y vẫn bình an vô sự, hắn mới thở dài một hơi: “Vừa rồi ngươi ở trên giường làm gì?”

“Ngủ!”

“…Vậy mấy chậu hoa ngoài hành lang sao lại khô héo hết?” Lúc nói ra câu này, Kỳ Cảnh cơ hồ là nghiến răng.

“Ta muốn đổi mới hết, nhưng lại không đành lòng nhổ bỏ những cây cũ, cho nên đã để chúng tự sinh tự diệt!”

“Vậy sao lại treo mành trắng?” Bắt đầu tức giận.

“Mỗi ngày một màu, hôm nay tới lượt màu trắng nha!”

Kỳ Cảnh nheo đôi ngươi nguy hiểm, đi tới gần Chúc Liên, ánh mắt như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống đó khiến Chúc Liên rùng mình, nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi thử: “Như vậy, có gì không được sao?”

“Sao Sơn Trúc lại khóc?” Kỳ Cảnh đứng cách Chúc Liên không tới một tấc, đưa tay ôm kẻ không an phận vào lòng, chờ đáp án cuối cùng của y.

“Chuyện này à? Ta muốn đi ngủ, hắn cũng muốn ngủ. Ta không cho hắn ngủ, nên đã nói với hắn ‘Muốn ngủ cứ tới chỗ Hoàng Huỳnh tướng quân mà ngủ’ ha ha ha,” Vừa nói y vừa cười to: “Sơn Trúc sợ Hoàng Huỳnh tướng quân lắm, cho nên ta lại nói ‘Nếu ngươi dám ngủ, ta sẽ đưa ngươi sang đó’ ha ha ha. Người đoán thế nào?”

Cái miệng nhỏ nhắn, hồng hồng của Chúc Liên không ngừng mấp máy, y không hề trông thấy ánh mắt muốn cắn nuốt mình của ai đó: “Hắn bắt đầu khóc cho ta xem, ta nói ‘Ôi tiểu mỹ nhân, ngươi khóc lên thật là đẹp, thật khiến người ta muốn yêu thương, chắc là Hoàng Huỳnh tướng quân thích nhìn ngươi khóc lắm phải không’, ha ha ha!”

Qua những gì y kể, đại khái thì Kỳ Cảnh có thể hiểu được là trong lúc hắn đi vắng, Hoàng Huỳnh đã ăn sạch Sơn Trúc, sau đó, Chúc Liên liền lấy gã sai vặt của mình ra trêu ghẹo tìm niềm vui.

“Trẫm cảm thấy lúc Liên Nhi khóc cũng rất mê người!” Kỳ Cảnh cắt ngang lời của Chúc Liên.

Câu này quả nhiên là rất có uy lực, Chúc Liên lập tức im lặng, chớp chớp đôi mắt to tròn, giống như đang xin tha. Tất nhiên là Kỳ Cảnh không cho y cơ hội, cúi đầu hôn người khiến hắn đau lòng, không chừa một đường lui nào.

Mấy tháng không gặp, Kỳ Cảnh đã hiểu ý nghĩa của Chúc Liên trong lòng hắn, đây là người hắn tay nắm tay cả đời, ngay lúc hắn cứ ngỡ là đã mất đi y, hắn mới hiểu, sẽ không còn ai có thể thay thế được vị trí của y nữa.

Đây là bảo bối duy nhất của hắn.

“Ưm…” Tiếng ngâm khe khẽ tràn ra, Chúc Liên ôm chặt nam nhân sẽ giữ lấy y cả đời.

Nhìn vẻ mặt mê ly của Chúc Liên, Kỳ Cảnh cười khẽ một tiếng: “Thì ra Liên Nhi gấp tới vậy!”

Bị những lời nói xấu xa tập kích, Chúc Liên đỏ mặt, quay đầu đi: “Phu quân lại giễu cợt ta!”

“Như vậy sao?” Kỳ Cảnh ngậm hầu kết của y, vươn lưỡi liếm quanh, khiến y run rẩy.

“Trẫm đã nói, hôm nay nhất định làm cho ngươi khóc!” Ý tứ đầy ám muội là tình sắc không nói nên lời, nụ cười đó, rõ ràng là có vị gian tà. Chúc Liên bị nụ cười đó bắt làm tù bình, hừ một tiếng rồi chui chui vào lòng Kỳ Cảnh.

“Ha ha, mau để trẫm nhấm nháp mùi vị của hỏa phượng hoàng đi!” Âm thanh khàn khàn, nho nhỏ mang theo hấp dẫn cường thế, Kỳ Cảnh ôm Chúc Liên, đặt lên giường…

Biết sắp tới sẽ xảy ra những chuyện gì, Chúc Liên run lên, đôi ngươi ánh hơi nước nhìn Kỳ Cảnh, hy vọng hắn có thể lưu tình. Nhưng Kỳ Cảnh lại xem như không thấy, bất đắc dĩ, y đành phải chấp nhận trận trừng phạt ngọt ngào của ai đó.

Cung đình ám đấu không ngày dừng, đế vương đi ngàn dặm phải sầu lo

Mọc cánh thành tiên hỏa phượng hoàng, mây mưa Vu sơn mỹ nhân ưu.

Nam Phi ‘Hoặc’ Chủ

Editor: Zhou Zhou

Beta: Ngạo

Truyện Chữ Hay