Nam Nữ Sống Thử

chương 81

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyện Tần Tu Nhiên “theo đuổi” Cố Lam đã được phát sóng trực tiếp tràn lan trên mạng. Còn phía bên kia, Tần Kiến Thanh và Tần Giang Hà đang ở trong phòng bệnh. Vẻ mặt của Tần Kiến Thanh tràn đầy vui mừng khi nhìn vào màn hình.

“Chắc hẳn vụ đánh cược của chúng ta đã có kết quả rồi.” Tần Kiến Thanh ngoảnh lại nhìn Tần Giang Hà: “Con nói xem có đúng không?”

“Nó vẫn chưa ký tên mà.” Tần Giang Hà vội vàng lên tiếng: “Ông nói rằng chỉ cần Tần Tu Nhiên vẫn chưa trả lời ông trước 0 giờ thì…”

Ông ta còn chưa nói xong thì điện thoại di động của Tần Kiến Thanh đã reo lên rồi. Hai người cùng nhìn về phía chiếc điện thoại di động đang rung lên. Một lát sau, Tần Kiến Thanh mới nghiêng người về phía trước.

Gần như Tần Giang Hà đã đè bàn tay của Tần Kiến Thanh lại theo bản năng. Ông cụ nhướng mắt, ánh mắt bình tĩnh mang theo ý tứ không cho phép chối từ, nhắc nhở rằng: “Giang Hà, con phải đón nhận kết quả của việc đánh cược chứ.”

Tần Giang Hà không nói gì, hai tay run rẩy, sau đó từ từ buông lỏng sức lực.

Tần Kiến Thanh rút điện thoại di động ra để trả lời cuộc gọi. Đọc Full Tại

Bên trong điện thoại là giọng nói của Tần Tu Nhiên: “Ông nội.”

“Ừm.” Tần Kiến Thanh đã biết mục đích anh gọi tới nên lập tức hỏi: “Cháu đã quyết định xong rồi à?”

“Bây giờ ông hỏi cháu về quyết định này còn ý nghĩa gì nữa đâu ạ?”

Ngồi trong máy bay trực thăng, Tần Tu Nhiên nắm lấy bàn tay của Cố Lam. Anh vừa nhìn thoáng về phía cô vừa cười rộ lên: “Cháu biết mọi người đang tính toán cái gì. Tưởng Như yêu cầu Cố Lam chia tay với cháu và không muốn cháu lựa chọn cô ấy. Điều này cũng có nghĩa là: Lựa chọn Cố Lam mới là đáp án chính xác để thừa kế nhà họ Tần. Ông có tin vào câu trả lời hiện giờ của cháu không?”

“Ông tin chứ.” Tần Kiến Thanh đáp lại một cách bình tĩnh: “Thực ra ngay từ đầu, cháu đã đưa ra lựa chọn rồi.”

Từ khi Tần Tu Nhiên rời khỏi địa điểm ký kết mà chẳng chút do dự, từ khi anh bước vào biệt thự, từ khi anh quyên góp tất cả tài sản của mình mà không hề chần chừ, Tần Tu Nhiên đã sớm lựa chọn giữa tiền tài và Cố Lam rồi.

Nghe ông cụ nói vậy, ánh mắt của Tần Tu Nhiên trở nên ôn hòa đôi chút. Anh tiếp lời: “Đúng vậy, cháu đã lựa chọn xong từ lâu rồi.”

Tần Tu Nhiên vô thức vuốt nhẹ ngón tay đeo nhẫn vẫn còn trống không của Cố Lam, chậm rãi nói tiếp: “Bất kể là lựa chọn cái gì, cháu đều sẽ chọn Cố Lam.”“Ông biết rồi.”

Giọng nói của Tần Kiến Thanh đượm ý cười, bình thản lên tiếng: “Cháu hãy trở về rồi tới bệnh viện gặp ông đi.”

“Vâng.”

Tần Tu Nhiên vừa trả lời xong thì Tần Kiến Thanh cũng lập tức cúp máy.

Ông cụ quay đầu nhìn Tần Giang Hà đang ngẩn người ở bên cạnh, vừa đặt điện thoại di động lên bàn vừa nhắc nhở: “Con thua rồi.”

Tần Giang Hà ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn kim đồng hồ di chuyển về hướng con số 0 từng chút một. Sau một lúc lâu, ông ta mới đột nhiên phản ứng, lui về phía sau một bước rồi sợ hãi kêu lên: “Việc này không được tính! Nó đã gian lận! Nó đã sớm biết đáp án chính xác rồi, chuyện này đơn giản chỉ là...”

“Con đã thua rồi.” Tần Kiến Thanh chỉ nhấn mạnh mỗi một câu này thôi: “Giang Hà, ba đã nói với con rồi, muốn đánh cược thì phải có khả năng đón nhận kết quả. Còn nguyên nhân tại sao nó biết thì…” Ánh mắt của Tần Kiến Thanh chứa đựng sắc thái trào phúng: “Chẳng phải có người cũng muốn giở trò gian lận đấy sao?”

Sắc mặt của Tần Giang Hà cứng đờ, Tần Kiến Thanh suy nghĩ một thoáng rồi lắc đầu: “Thôi bỏ đi. Ba cũng đã đoán được chuyện này từ lâu rồi. Từ nhỏ, con đã…”

“Anh cả... Quả thực có thể bất tử mà.”

Tần Giang Hà đột nhiên mở lời khiến Tần Kiến Thanh sửng sốt. Ông cụ quay đầu lại thì trông thấy khóe miệng của Tần Giang Hà đang run rẩy. Ông ta lên tiếng một cách chật vật: “Lúc xảy ra tai nạn xe cộ, bọn tôi đang cãi nhau. Anh ta nói tôi là một kẻ không có lý tưởng, còn bảo rằng tất cả đều do tôi tự chuốc vạ vào mình. Tôi cảm thấy anh ta chẳng hiểu cái thá gì cả. Anh ta vừa sinh ra đã được ông yêu thương, trong công ty đều là người của anh ta. Ngoài ra, anh cả làm gì cũng giỏi giang và thuận lợi. Nếu tôi làm nhiều thì các người cho rằng tôi muốn chiếm đoạt quyền lực. Nhưng nếu tôi làm ít thì các người lại bảo tôi sống hoài phí mà chẳng có lý tưởng gì cả. Đám người kia lại không chịu nghe lời tôi. Nếu muốn hoàn thành một chuyện, tôi sẽ phải trải qua nhiều khó khăn hơn anh ta gấp mười, thậm chí gấp trăm lần. Tôi lâm vào nông nỗi như ngày hôm nay đều vì anh ta và ông đấy. Thế thì anh ta dựa vào cái gì để nói rằng tôi tự chuốc vạ vào mình chứ?”

“Cho nên?” Tần Kiến Thanh cũng không kinh ngạc cho lắm mà chỉ nhìn ông ta: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó, một vụ tai nạn ô tô đã xảy ra. Chiếc xe rơi khỏi cầu rồi rớt xuống sông. Đầu óc của tôi hoàn toàn choáng váng. Khi tôi tỉnh lại thì bọn tôi đã ở dưới nước rồi. Anh ta bất tỉnh và được cố định vào ghế lái. Còn tôi thì đập cửa sổ ra, nước tràn vào trong xe chỉ trong nháy mắt, thế là tôi lập tức bơi ra ngoài.”

“Mày không quan tâm đ ến anh trai của mình ư?” Tần Kiến Thanh siết chặt tay lại, bàn tay khẽ run rẩy: “Mày cứ để mặc nó ngồi ở ghế lái rồi rời đi một mình sao?”

“Tôi đâu thể lo cho anh ta chứ!” Tần Giang Hà gào to: “Tôi sợ! Tôi sợ mình sẽ bỏ mạng ở đó! Hơn nữa… Hơn nữa…” Tần Giang Hà trở nên kích động hẳn lên: “Tại sao tôi phải lo cho anh ta cơ chứ? Không có anh ta thì tôi chính là con trai duy nhất của nhà họ Tần. Nếu không có người này thì nhà họ Tần sẽ thuộc về tôi. Không có anh ta thì sẽ chẳng còn ai quản tôi và mắng nhiếc tôi không có chí tiến thủ, hay là nói tôi gieo gió gặt bão nữa. Tại sao tôi lại phải…”

“Nhưng mà nó đã cứu mạng mày đấy!” Tần Kiến Thanh hiếm khi nào mất bình tĩnh như vậy: “Cảnh sát đã điều tra hiện trường rồi. Căn cứ vào vết bánh xe và máy giám sát, hai đứa đã bị một chiếc xe tải mất kiểm soát đâm phải. Vị trí đầu tiên bị chiếc xe tải đâm vào chính là vị trí ghế phụ lái. Chính anh trai của anh đã điều chỉnh hướng xe và thay đổi điểm chịu lực. Nếu nó không bẻ lái thì người chết trước tiên đã là mày rồi đấy!”

Tần Giang Hà không nói được lời nào. Miệng ông ta không ngừng mấp máy như thể đang muốn biện hộ cho mình. Nhưng thật lâu sau, ông ta chỉ nói là: “Lúc tôi biết chuyện này thì đã quá muộn màng rồi.”

Vào khoảnh khắc bơi lên mặt hồ, Tần Giang Hà không hề quay đầu nhìn lại. Đọc Full Tại

Ông ta cũng đã từng do dự. Trong thời khắc quay đầu lại và trông thấy bóng dáng đang nhắm mắt giữa làn nước, ông ta cũng từng nghĩ rằng: Liệu mình có nên quay lại hay không?

Chỉ cần Tần Giang Hà quay lại, mở dây an toàn để giúp người kia một tay thì...

Anh cả của ông ta đã có thể sống sót rồi.

Nhưng cuối cùng, lòng tham tham lẫn sự thù hận đã đánh bại tình thương và lương tâm. Sau đó, lúc ông ta biết được từ chỗ cảnh sát rằng người kia đã chuyển hướng xe để bảo vệ mình một cách cao thượng thì mọi thứ cũng đã biến thành kết cục không thể tránh khỏi rồi.

Ông ta chỉ có thể bước tiếp trên con đường đầy dối lừa mà thôi.

Tần Giang Hà nói với mọi người rằng: Ông ta không hề biết chuyện gì đã xảy ra, bản thân cũng bó tay, ông ta đã cứu người nhưng lại thất bại.

Bằng những lời lẽ dối trá, Tần Giang Hà đã trở thành người con trai duy nhất còn sống sót của Tần Kiến Thanh. Ông ta nghĩ rằng ông cụ đã không còn sự lựa chọn nào khác nên đã hành động hết sức càn rỡ: Đưa Tưởng Như về nhà, ly hôn với Hạ Di và ép buộc Tần Tu Nhiên phải rời đi...

Tần Giang Hà cho rằng: Cuối cùng thế giới này cũng đã thuộc về mình rồi.

Nhưng hơn mười năm sau, ông ta mới phát hiện ra tất cả chỉ là cảnh tượng hão huyền tựa như “hoa trong gương, trăng trong nước” mà thôi. Những vinh quang mà Tần Giang Hà từng nghĩ tới vẫn chưa bao giờ thuộc về ông ta cả.

Ba con họ nhìn nhau, thật lâu sau, Tần Giang Hà mới bật cười: “Có phải ông vẫn luôn cho rằng tôi đã giết anh ta không?”

Tần Kiến Thanh không nói gì nên Tần Giang Hà đã lập tức hiểu ý ông cụ. Nước mắt của ông ta tức thì rơi xuống: “Ông nhìn mà xem, tôi đã nói rồi mà. Ông quá tự phụ nên chưa bao giờ hiểu tôi cả. Quả thực tôi là người vừa nhu nhược vừa độc ác. Nhưng mà…” Tần Giang Hà trịnh trọng nói: “Tôi không có ý định giết anh mình đâu. Tôi chỉ là… Không dám cứu anh ta thôi.”

“Mày tranh luận vấn đề này cũng có tác dụng gì đâu?” Tần Kiến Thanh bình tĩnh đáp lại: “Không giết người và không cứu người cũng chẳng khác biệt bao nhiêu cả.”

“Nhưng nó khác nhau mà!” Tần Giang Hà gào lên: “Tôi đã được 90 điểm trong kỳ thi, chính xác là 90 điểm đấy. Ông không thể bảo rằng tôi chỉ có 50 điểm được! Tôi đã phải chăm chỉ và cố gắng đạt được 50 điểm nhưng ông lại nói tôi chỉ được 30 điểm thôi. Ông cảm thấy chúng giống nhau nhưng tôi lại biết rõ: Khác chính là khác! Ông nói tôi đã không cứu anh ta ư…” Tần Giang Hà thì thào: “Thế cả đời này, ông đã bao giờ cứu tôi chưa?”

Tần Kiến Thanh không nói nên lời, còn Tần Giang Hà thì nhắm mắt lại.

Thật lâu sau, ông ta mới khịt mũi: “Bỏ đi, tất cả đều chẳng quan trọng nữa rồi.”

Tần Giang Hà hít sâu một hơi, giơ tay vuốt phẳng bộ quần áo nhăn nhúm do động tác thô bạo của mình: “Tất cả đã kết thúc rồi. Nếu ba… Nếu ông không muốn giao nhà họ Tần cho tôi thì đừng trách tôi dùng thủ đoạn cực đoan.”

“Mày đã thua rồi.” Tần Kiến Thanh nhắc nhở.

Tần Giang Hà cười cười: “Chỉ cần ông còn nằm trong tay tôi thì tôi sẽ không thua đâu. Tôi không muốn hành hạ ông nên mới đánh cược với ông lần này. Nhưng nếu chẳng còn cách nào khác để đoạt được thứ tôi muốn bằng thủ đoạn mềm mỏng thì tôi chỉ có thể làm đứa con bất hiếu mà thôi.”

Vừa nói, Tần Giang Hà lớn tiếng quát: “Người đâu!”

“Anh muốn làm gì?” Tần Kiến Thanh nhíu mày. Tần Giang Hà bình tĩnh trả lời: “Tôi sẽ đưa ông tới một nơi khác. Những ngày tháng tươi đẹp chỉ mới bắt đầu thôi. Vậy nên ông hãy nhìn xem địa ngục có dáng vẻ như thế nào đi.”

Ông ta vừa dứt lời thì cánh cửa đã bị ai đó đẩy ra. Tiếng giày cao gót vang lên. Tần Giang Hà vẫn chưa phát hiện ra nên lại nói tiếp: “Tôi có rất nhiều biện pháp...”

Tần Giang Hà còn chưa nói xong thì một chiếc còng tay lạnh lẽo đã bất ngờ đập lên cổ tay ông ta.

Tần Giang Hà kinh ngạc quay đầu lại thì trông thấy Hạ Di đang đứng trước cửa, xung quanh toàn là cảnh sát. Hạ Di đang đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên nụ cười sâu không thấy đáy.

“Sao bà lại ở đây?” Tần Giang Hà trợn mắt thật to, sau đó hoảng hốt nhìn ngó xung quanh: “Người của tôi đâu rồi? Tôi…”

Tần Giang Hà chưa kịp nói xong thì một cái tát “chát chúa” đã giáng thẳng vào mặt ông ta.

Tần Giang Hà hoàn toàn sửng sốt. Hạ Di bình tĩnh lên tiếng: “Ông cụ đã cho ông một cơ hội và sẵn lòng rời đi cùng ông rồi. Tiếc là ông không biết trân trọng gì cả. Đây là cái tát mà tôi đánh thay ông cụ.”

“Thưa bà, xin bà đừng…”

Truyện Chữ Hay