Nam Nữ Sống Thử

chương 61

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi Tần Tu Nhiên và Cố Lam cùng nhau đến bệnh viện, Tần Giang Hà với Tưởng Như đã đứng trước cửa phòng bệnh, thấy Tần Tu Nhiên đi đến, Tần Giang Hà lập tức nổi cơn điên, chạy vội mấy bước về phía Tần Tu Nhiên, vung tay lên đánh: “Vậy mà mày lại dám...”

Ông ta còn chưa dứt lời, Tần Tu Nhiên đã bắt lấy tay Tần Giang Hà, lạnh lùng nhìn ông ta: “Tôi dám cái gì cơ?”

“Giang Hà!” Tưởng Như thấy tình hình không ổn, bà ta vội vàng chạy đến, ôm chặt lấy Tần Giang Hà, kích động nói: “Đừng so đo với cậu ta làm gì, cậu ta vẫn còn trẻ con mà!”

Nghe thấy bà ta nói câu này, Cố Lam đột nhiên cảm thấy không ổn.

Tưởng Như kéo Tần Giang Hà lại, cho nên Tần Giang Hà không còn lý do để ra tay. Vậy nếu cô không giữ chặt Tần Tu Nhiên, Tần Tu Nhiên lại không ra tay, thế chẳng phải trông Tần Tu Nhiên rất nhát gan sao?

Nếu Tần Tu Nhiên ra tay vì thể diện, bọn họ đã đánh một người đến nhập viện rồi, giờ lại thành đánh hai người vào viện, thế chẳng phải càng đuối lý sao?

Nghĩ như vậy, Cố Lam nhanh chóng quyết định, khoảnh khắc Tưởng Như nói xong câu kia, cô học bà ta chui vào trong lòng Tần Tu Nhiên, nhắm mắt lại hét to: “Đừng so đo với ông ta, ông ta chỉ là một ông già thôi!”

Tần Tu Nhiên: “...”

Tưởng Như: “...”

Tần Giang Hà bị chỉ tên thì sững sờ một lúc, sau đó ông ta hét ầm lên: “Tôi già?! Sao tôi lại già hả?! Hơn nữa nó không so đo với tôi vì tôi là ông già á? Có phải cô quên mất tôi còn là ba nó không thế!”

Lời này nhắc nhở Cố Lam, lúc này cô mới nhớ ra vào lúc này thì đây mới là lý do phù hợp nhất.

Cô vội vàng xin lỗi Tần Giang Hà: “Xin lỗi, vội quá nên cháu quên mất đây là chuyện giữa hai ba con, để cháu làm lại lần nữa.”

Nói xong, cô lại vùi đầu vào lòng Tần Tu Nhiên trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, kích động nói: “Đừng so đo với ông ta, ông ta là ba anh đấy!”

Mọi người: “...”

Bị Cố Lam cắt ngang như vậy, bỗng nhiên bầu không khí trở nên cực kỳ quái dị, Tần Giang Hà nghẹn ứ một lúc lâu, cuối cùng nhìn về phía Tần Tu Nhiên: “Anh tìm đâu ra cô bạn gái dở hơi thế?”

“Dở hơi à?” Tần Tu Nhiên nghe thấy Tần Giang Hà nói xấu về Cố Lam, lập tức giơ tay đặt lên đầu Cố Lam, nhìn Tần Giang Hà đầy khiêu khích: “Tôi cảm thấy rất đáng yêu.”

Tần Giang Hà lại nghẹn họng.

Bỗng dưng ông ta phát hiện, ông ta sai rồi, người dở hơi không phải Cố Lam mà là con của ông ta.

Tưởng Như nhìn bọn họ, nhịn một lúc lâu rồi cười gượng gạo: “Người ra nước ngoài đi du học về đúng là khác thật đấy, đến bạn gái cũng đặc biệt thật.”

“Không phải du học sinh nào cũng có phúc phận như tôi đâu.” Tần Tu Nhiên ôm Cố Lam cùng nhìn về phía Tưởng Như, giả vờ như không nghe hiểu lời mỉa mai của bà ta, cười nói: “Bạn gái có thể đấm một đấm khiến một nam thanh niên hơn hai mươi tuổi vào nhà trộm cướp dính lên tường.”

Hơn hai mươi tuổi, vào nhà trộm cướp, nam thanh niên.

Trong lòng cả hai bên đều biết rõ anh đang nói đến ai.

Sắc mặt Tưởng Như hơi thay đổi, bà ta đang định nói gì đấy thì nghe thấy giọng nói của chú Phúc vang lên ở bên cạnh: “Cậu chủ đã đến rồi.”

Mọi người đồng loạt nhìn sang, chú Phúc hơi gật đầu: “Ông cụ tỉnh rồi, mọi người cùng vào đi.”“Ba!” Nghe thấy lời này, Tần Giang Hà lập tức để lộ ra biểu cảm sốt ruột, ông ta nhanh chóng bước vào phòng bệnh với Tưởng Như.

Cố Lam vẫn đang giữ nguyên tư thế ôm Tần Tu Nhiên, bị Tần Tu Nhiên kéo vào trong phòng bệnh.

“Tần Tu Nhiên:” Cố Lam ngửa đầu nhìn anh: “Vừa nãy anh nói tôi đáng yêu ấy, có thật không?”

“Nếu bây giờ em mà buông tay ra.” Tần Tu Nhiên khó khăn kéo cô đi: “Tôi sẽ cảm thấy đấy là thật.”

Nghe thấy vậy, Cố Lam mới nhận ra mình đang làm cái gì, cô lập tức buông tay ra, hơi xấu hổ ho khan: “Xin lỗi, vừa nãy tôi quên mất.”

Tần Tu Nhiên chỉnh lại quần áo, rất hào phóng: “Không sao, tôi coi như em đang muốn sàm sỡ anh là được.”

“Anh thả...”

Tần Tu Nhiên không cho Cố Lam cơ hội phản bác, anh cất bước đi vào trong phòng.

Nghĩ đến trong phòng còn có Tần Kiến Thanh, Cố Lam quyết định nhịn cơn tức này xuống trước đã, đi theo anh vào trong.

Vừa vào phòng đã nhìn thấy Tần Giang Hà và Tưởng Như quanh quẩn cạnh Tần Kiến Thanh, Tần Giang Hà than thở khóc lóc kể lại chuyện Tần Tu Nhiên đánh Tần Bác Văn đến mức nhập viện: “Ba, con biết lúc nào Tu Nhiên cũng có thành kiến với Bác Văn, nhưng dù sao thằng bé cũng là em trai của nó, sao nó có thể đánh thằng bé đến mức phải nhập viện được chứ? Bác Văn chỉ đến nhà nó vì muốn xoa dịu mối quan hệ với nó mà nó lại quá đáng như vậy, con không biết lát nữa nó lại định nói gì để bêu rếu Bác Văn nữa đây...”

“Bác đang nói gì thế?” Cố Lam không nghe nổi nữa, cô vén tay xông về phía trước, tức giận nói: “Có ai lại đi đổi trắng thay đen như bác không? Bác cũng không xem lại xem Tần Bác Văn đã làm những chuyện gì đi!”

“Làm chuyện gì chứ? Bác Văn làm chuyện gì với anh nó chứ?!” Tần Giang Hà quay đầu lại quát ầm lên.

Cố Lam không có phản ứng gì với cách tấn công bằng âm lượng của ông ta, thậm chí cô còn bị chọc tức, muốn cao giọng lấn át ông ta: “Suýt chút nữa Tần Bác Văn đã c ởi quần anh ấy đấy!”

Cô vừa nói xong câu này, Tần Tu Nhiên lảo đảo suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất. Cũng may anh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy lan can giường bên cạnh, khi mọi người nhìn anh bằng ánh mắt khiếp sợ, anh mới đứng vững vàng lại.

Tần Giang Hà và Tưởng Như đều bị sốc trước câu này của cô, chú Phúc nhìn xung quanh, ông ấy cảm thấy rõ ràng bầu không khí trở nên kỳ quặc, Tần Kiến Thanh sợ tới mức nói lắp: “Nó... Nó, vì sao nó lại muốn c ởi quần Tu Nhiên? Nó...”

“Ba, Bác Văn có bạn gái rồi.” Tưởng Như phản ứng lại đầu tiên: “Nó không thích đàn ông, nó lại càng không thể thích Tu Nhiên, Tu Nhiên là anh ruột của nó!”

“Bà đang nói gì thế?”

Cố Lam càng nghe càng thấy thái quá, cô nhìn về phía Tưởng Như: “Hai biết không biết con trai hai người đi cướp con dấu à?”

Biết chứ, nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc c ởi quần?

Tưởng Như rất muốn hỏi, nhưng bà ta không dám, bà ta chỉ có thể ra vẻ nghi ngờ: “Con dấu? Con dấu gì cơ?”

“Để tôi giải thích đi.”

Tần Tu Nhiên thấy một lúc lâu rồi mà Cố Lam vẫn chưa giải thích rõ ràng, anh nâng mắt kính, đi đến nhìn về phía Tần Kiến Thanh: “Ông nội, chuyện là như thế này, hôm nay bạn của A Lam hẹn cô ấy ra ngoài đi ăn, cháu cũng đi cùng cô ấy, sau đó cháu nhận được một số video, nội dung đại khái là ba cháu dẫn người ra vào văn phòng cháu, lục lọi đồ trong phòng cháu, tìm mấy lần rồi mới rời đi.”

Nghe thấy video, sắc mặt Tần Giang Hà thay đổi rõ rệt, ông ta với Tưởng Như liếc mắt nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ đến chuyện trong văn phòng Tần Tu Nhiên còn sót camera.

Rõ ràng bọn họ đã tắt camera ở văn phòng của Tần Tu Nhiên rồi mà...

“À, cháu biết cái camera được lắp đặt ở công ty hôm nay xảy ra lỗi.” Vừa nhìn thấy sắc mặt của Tần Giang Hà, Tần Tu Nhiên đã biết ngay là Tần Giang Hà đang nghĩ cái gì, anh cười cười giải thích: “May là cháu đã tự lắp đặt thêm mấy cái khác, chỉ là vị trí mấy cái đấy khá kín đáo.”

Tần Kiến Thanh nghe thấy thế đã biết ngay sóng ngầm giữa hai cha con đang cuồn cuộn, ông ấy không muốn tình trạng trở nên tồi tệ hơn nên không để Tần Tu Nhiên tiếp tục nói tiếp, chỉ hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cháu về nhà thì phát hiện Tần Bác Văn đang trốn trong nhà cháu, bởi vì vừa hay hôm nay cháu treo con dấu trên quần, nó nhìn thấy cháu là muốn cướp con dấu trên eo cháu, trong lúc đánh nhau…” Tần Tu Nhiên nói đến đây, anh vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, cúi đầu một tay nắm thành nắm đấm, ho khan một tiếng: “Nó muốn cở i quần cháu, Cố Lam vì giúp cháu nên đã không cẩn thận đá nó bị thương.”

“Không thể nào.” Tần Giang Hà vừa nghe đã lập tức phủ nhận: “Bạn gái của anh còn có thể khiến một thanh niên trai tráng như Bác Văn bị thương được à? Anh đừng có mà đẩy chuyện anh ra tay với em trai lên người bạn gái của anh!”

“Tôi cũng rất hy vọng không có chuyện đấy đấy.” Tần Tu Nhiên nghe thấy câu này thì quay đầu nhìn về phía Tần Giang Hà: “Nhưng sự thật chính là như vậy. Ba, nếu như ông không tin, vậy hay là bây giờ ông đã một đòn của cô ấy đi?”

Tần Giang Hà nghe thấy Tần Tu Nhiên nói thế thì vô thức nhìn về phía Cố Lam đang đứng bên cạnh, Cố Lam nhận ra đã đến lúc mình phải biểu hiện rồi, cô nhanh chóng tiến lên, xắn ống tay áo lên, phô bày ra bắp tay rắn chắc khoẻ khoẳn của mình.

Tần Giang Hà tức ngực, cảm thấy như bản thân đã bị cái gì đấy tấn công. Đọc Full Tại

Cô gái này nhìn trông qua cao cao gầy gầy, sao cơ bắp nhìn trông vạm vỡ thế?

Nhưng ông ta không thể thua, không thể chỉ vì sợ đã lùi bước, ông ta nhìn chằm chằm Cố Lam, Cố Lam nhìn ông chú trước mặt cũng cực kỳ khí thế.

Thấy phim đạo đức gia đình và thương chiến trước mắt sắp sửa biến thành phim võ hiệp, Tần Kiến Thanh thở dài, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ông đã biết tình hình rồi, ngoại trừ chuyện này ra thì còn chuyện nào khác nữa không?”

“Ba…” Nghe thấy Tần Kiến Thanh nói thế, Tần Giang Hà đã biết ngay kết quả, ông ta muốn miêu tả lại tình trạng thê thảm của Tần Bác Văn: “Bây giờ thằng bé Bác Văn đang ở bệnh viện, bác sĩ đã đưa thằng bé đến khoa não rồi, lần này thằng bé thật sự rất nghiêm trọng...”

“Nghiêm trọng thì phải nghỉ ngơi hẳn hoi.” Tần Kiến Thanh ngắt lời của Tần Giang Hà, giơ tay vỗ lên tay ông ta, ý bảo: “Thanh niên mới hai mươi tuổi, sức dài vai rộng, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe ngay thôi, cô rảnh rỗi thì đến thăm nó nhiều vào, quyết định thế đi.” Tần Kiến Thanh dừng lại một lúc giống như đang tự hỏi chuyện gì đấy, sau đó ngẩng đầu: “Bắt đầu từ ngày mai tất cả công việc của con sẽ được giao cho Tu Nhiên, cô về nhà chăm sóc cho Bác Văn đi, đừng có để nó ở một mình, không nó lại cảm thấy ba mẹ không quan tâm đ ến nó.”

Ông cụ nói lời này rất hiền hoà, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết đấy là một mệnh lệnh.

Tần Giang Hà ngơ ngác nhìn Tần Kiến Thanh, một lúc lâu sau ông ta mới run rẩy nói: “Ba... Con là con trai ba mà.”

“Ba biết.” Tần Kiến Thanh gật đầu, vẻ mặt hiền hậu: “Thế nên ba mới để con nghỉ ngơi một thời gian, con cũng muốn cho nhà họ Tần tương lai tốt đẹp hơn, đúng không?”

Tần Giang Hà không nói được câu nào, ông ta nắm chặt tay Tần Kiến Thanh, muốn nói gì đấy nhưng lại không dám nói ra.

Tần Tu Nhiên đợi một lúc, cuối cùng anh bước về phía trước, anh bắt lấy tay Tần Giang Hà, giọng điệu kiên định: “Ba, ông nội phải nghỉ ngơi, ông về trước đi.”

Tần Giang Hà ngẩng đầu lên nhìn thanh niên phong nhã hào hoa trước mặt, Tần Tu Nhiên bình tĩnh nhìn lại ông ta giống như hay con sư tử đang tranh giành nhau vương quyền, mặt đối mặt nhau.

Tưởng Như phát hiện ra bầu không khí có gì đấy không ổn, ba fta vội vàng tiến lên kéo Tần Giang Hà ra: “Giang Hà, Tu Nhiên nói đúng, ba đã mệt rồi, chúng ta đi về trước đi, để cho ba nghỉ ngơi.”

Nói rồi, Tưởng Như kéo Tần Giang Hà đi ra ngoài, Tần Giang Hà nhìn chằm chằm vào Tần Tu Nhiên, chờ đến khi bị Tưởng Như lôi ra ngoài cửa, ông ta mới đột nhiên phản ứng lại, hất tay Tưởng Như ra: “Buông anh ra!”

Tưởng Như bị ông ta đẩy ra, lại vội vàng tiến lên, bắt lấy tay Tần Giang Hà: “Giang Hà, bây giờ không phải là lúc đâu.”

Tưởng Như nói xong rồi nâng đôi tay lên, đặt lên trên mặt Tần Giang Hà: “Bình tĩnh chút đi, Giang Hà, chúng ta đi về trước.”

“Có cách mà.”

Tưởng Như nhắm mắt lại, an ủi hai người họ: “Chúng ta vẫn còn cách mà.”

Chờ đến khi Tần Giang Hà hoàn toàn đi xa, Tần Tu Nhiên mới quay đầu, nhìn về phía Tần Kiến Thanh đang nằm trên giường bệnh.

Tần Kiến Thanh nhìn chằm chằm vào anh giống như đang chờ đợi anh nói gì đấy, một lúc lâu sau Tần Tu Nhiên chỉ giơ tay vén lại góc chăn cho ông ấy, sau đó nói: “Ông nội, bọn cháu đi đây, ông nghỉ ngơi sớm đi.”

Lời này của anh khiến Tần Kiến Thanh sững sờ, một lát sau, ông mới phản ứng lại, hơi nghi ngờ hỏi: “Cháu không có gì muốn hỏi ông à?”

“Có gì muốn nói thì để hôm nào khác nói đi.” Tần Tu Nhiên cười nói: “Đã muộn thế này rồi, cơ thể ông không chịu nổi đâu.”

Nghe thấy câu này, ánh mắt Tần Kiến Thanh dịu đi rất nhiều, ông ấy ôn hòa nhìn Tần Tu Nhiên: “Hình như cháu đã hơi thay đổi rồi, lúc trước cháu sẽ không thế này.”

“Có người nhắc nhở cháu.” Tần Tu Nhiên nhìn thoáng qua Cố Lam: “Sức khoẻ của ông không được tốt.”

Tần Kiến Thanh không nói câu nào, ánh mắt ông ấy nhìn lướt qua Tần Tu Nhiên và Cố Lam một lượt rồi suy nghĩ, ông ấy cười gật đầu: “Được, để hôm khác nói tiếp.”

Nói rồi, Tần Kiến Thanh nhìn về phía chú Phúc: “A Phúc, tiễn hai đứa nó đi đi.”

Chú Phúc đồng ý, để lại một người chăm sóc Tần Kiến Thanh, rồi đi tiễn Tần Tu Nhiên và Cố Lam đi.

Hai người lại lần nữa quay lại xe, cuối cùng Cố Lam cảm thấy hơi mệt mỏi, cô liếc nhìn Tần Tu Nhiên, thở dài: “Tôi cảm thấy làm con một rất tốt.”

Tần Tu Nhiên khởi động xe, anh cười, quay đầu nhìn về phía trước: “Lúc trước tôi cũng từng là con một.”

Cố Lam nghe thấy anh nói câu này, không biết vì sao bỗng dưng trong lòng cô thấy hơi chua xót.

Tần Tu Nhiên thấy cô không nói câu nào, anh tò mò liếc mắt nhìn cô: “Sao tự dưng lại không nói câu nào thế, không giống em gì cả.”

“Tôi cảm thấy, hình như cuộc đời của tôi tiêu tùng rồi.” Cố Lam nhíu mày, dường như cô thấy hơi bất an.

Tần Tu Nhiên nhướng mày: “Tiêu rồi? Sao lại tiêu rồi? Nói cho tôi biết lý do đi để tôi được vui ké nào?”

“Ha.” Cố Lam trợn mắt lườm anh: “Tôi biết ngay anh không phải loại người tốt lành gì mà, nếu tôi nói lý do, tôi sợ anh còn thấy áy náy ấy.”

“Ồ? Thế thì tôi lại càng muốn biết.” Tần Tu Nhiên thúc giục: “Nói đi xem nào?” Đọc Full Tại

“Tự dưng tôi nhớ ra, một chị em của tôi có nói, thương xót cho đàn ông là khởi đầu của bất hạnh.” Cố Lam thở dài, hơi u buồn.

Tần Tu Nhiên không hiểu gì: “Vậy sao cuộc đời của em lại tiêu tùng thế?”

“Tôi phát hiện ra tôi thấy hơi thương anh.” Cố Lam buồn rầu nói, nhìn về phía Tần Tu Nhiên: “Anh nói xem có phải tôi sắp bắt đầu cuộc sống bất hạnh rồi không?”

Truyện Chữ Hay