*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Ngọc làm việc không có thời gian chăm cậu, chỉ có thể để con ở trước mắt, không dám rời mắt.
Lục Ngọc: “Hay là ngày mai theo cha đi làm nhé?”
Tiểu Tích Niên bi bô nói: “Không, con muốn đi làm cùng mẹ, con thích mẹ.”
Lục Ngọc bị lời nói trẻ con của Tích Niên chọc cười, dẫn con cùng nhau về nhà.
Sau khi về tới nhà, nấu cơm cho con trước, hai người ăn trước, còn Phó Cầm Duy về muộn sẽ ăn sau.
Lục Ngọc chơi cùng con trai. Thằng bé đã ngoan ngoãn cả một ngày, lúc này chơi rất thỏa thích.
Hai người chơi bịt mắt bắt dê trong sân, Lục Ngọc dùng vải bịt mắt lại, tìm con trai.
Chỉ nghe thấy thằng bé vừa chạy vừa cười khà khà, Lục Ngọc dùng hai tay vừa bắt được con trai, liền nghe thấy con trai hét lên một tiếng, cô buông tay, thả thằng bé ra.
Tiếp tục bắt, Lục Ngọc liền cảm thấy bên cạnh có người, dùng sức ôm lấy, thế mà lại ôm được một cơ thể ấm áp. Lục Ngọc lập tức tháo bịt mắt xuống, nói: “Mẹ bắt được rồi!” Kết quả nhìn thấy là Phó Cầm Duy, Phó Cầm Duy đang mặc tây phục, hai tay ôm lấy eo của Lục Ngọc, trong mắt ngập tràn ý cười: “Thật nghịch ngợm.”
Má Lục Ngọc đỏ lên, nói: “Sao anh lại về sớm như vậy?”
Dạo này anh đều phải làm việc tới hơn chín giờ đêm, trong xưởng cần định một số chế độ quy định mới, còn phải liên tục họp hành.
Phó Cầm Duy nói: “Làm xong rồi, dạo này em thế nào, hôm nay khai trương thuận lợi không?”
Lục Ngọc nói: “Đã bán một trăm bát!”
Không ngờ ngày đầu tiên đã có thể có nhiều người ủng hộ như vậy. Còn có một số khách hàng cũ trước đây, đã mấy năm rồi họ vẫn còn nhớ cô, loại cảm giác này rất tốt.
Phó Cầm Duy nói: “Lợi hại thật, giỏi giang thật!” Ngữ khí giống như dỗ Tích Niên vậy.
Phó Cầm Duy thấy con trai chạy tới, chớp mắt nhìn anh.
Sau đó đặt cặp công văn sang một bên: “Chúng ta chơi diều hâu bắt gà con!” Phó Cầm Duy làm diều hâu, Tiểu Tích Niên nắm áo của mẹ, Lục Ngọc cản Phó Cầm Duy. Ba người ở trong sân chơi rất vui, thằng bé chưa từng chơi cùng cả cha và mẹ, vừa căng thẳng vừa k1ch thích, vui vẻ cười rộ lên.
Hai vợ chồng thấy con trai vui vẻ như vậy, chơi thêm một lúc, chạy hơn hai mươi phút, Phó Cầm Duy giả vờ đuối sức, thả họ đi.
Tích Niên cực kỳ vui, nhảy tưng tưng, giống như một chú thỏ hoạt bát.
Lục Ngọc nói: “Được rồi, chúng ta tắm rửa rồi về phòng thôi.”
Tiểu Tích Niên vẫn chưa tận hứng: “Ngày mai con vẫn muốn chơi tiếp.”
Lục Ngọc nói: “Vậy phải xem con có phải là em bé ngoan không, nếu con là em bé ngoan, cha mẹ sẽ chơi cùng con!”
Tiểu Tích Niên lập tức bày tỏ thái độ: “Con là em bé ngoan nhất.”
Lục Ngọc tan chảy bởi sự đáng yêu của con trai, lại thơm vào cái má mềm mại của cậu giống như thạch trái cây.
Lục Ngọc ngủ cùng thằng bé, còn kể chuyện cổ tích đáng yêu cho cậu nghe.
Mới đầu thằng bé còn mở to mắt nghe, nhưng hôm nay cũng ra ngoài một ngày, không ngủ trưa, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ.
Thấy Tích Niên đã ngủ say, Lục Ngọc khẽ hôn vào má con trai một cái, sau đó đắp chăn nhỏ cho cậu, lặng lẽ rời khỏi phòng này.
Quay về phòng, Phó Cầm Duy đã ăn cơm xong rồi.
Chỉ có hai người ở trong phòng.
Phó Cầm Duy: “Liệu có quá vất vả không, hay là điều mấy người tới phụ em!”
Lục Ngọc cười nói: “Đừng, chỗ em đã đủ xa xỉ rồi.” Một tiệm nhỏ đã thuê ba dì, cũng may có ba dì này, nấu rau gì đó đều không cần cô đụng tới nữa.
Ba dì này đều rất chăm chỉ, có người nấu rau, có người dọn bàn, có người ở phía sau rửa bát.
Lục Ngọc ở quầy thu tiền.
Đừng thấy bán ma lạt thang bình thường, bán một bát có thể lời năm hào, hôm nay đã kiếm được năm mươi.