*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Thái Liên thấy mọi người đều hòa thuận, hơi yên tâm, làm xong chuyện lớn nhất, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống.
Phó Cầm Duy nói: “Mẹ, con với Lục Ngọc muốn chuyển vào huyện sống, công việc của con bận, có đôi lúc về nhà quá muộn, không tiện.”
Tiêu Thái Liên gật đầu nói: “Được, chuyển đi sớm cũng tốt.”
Ba anh trai khác ngưỡng mộ nhìn Phó Cầm Duy, lúc đầu ai có thể ngờ xưởng làm nửa năm cũng không kiếm được tiền. Đột nhiên phất lên, bây giờ đã kinh doanh khắp cả nước rồi.
Ngay cả lãnh đạo huyện cũng khen ngợi anh.
Chị ba Phó nhìn Lục Ngọc, nói: “Trước đây chị nghe nói em muốn mở cửa hàng?” Hai vợ chồng nhà này tuấn tú xinh đẹp đã đành, sao còn có bản lĩnh như vậy.
Lục Ngọc nói: “Em định mở một tiệm ma lạt thang (một loại lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc)!”
Người có mặt ở đây chưa từng nghe nói tới ma lạt thang.
Chỉ có Lục Ngọc biết, ma lạt thang là món ăn vặt thịnh hành ba mươi năm sau. Tuy mọi người không biết ma lạt thang là thứ gì. Nhưng vẫn rất tin tưởng Lục Ngọc.
Chị hai Phó nói: “Nếu không bận xuể thì nói, chị tới phụ!”
Lục Ngọc đồng ý.
Đợi khi họ nói xong tất cả mọi chuyện trở về nhà, đã là sau nửa đêm, Tích Niên đang ngủ ở trong phòng anh trai.
Phó Cầm Duy bồng Tích Niên đi về nhà. Trên đường Lục Ngọc nói với Phó Cầm Duy: “Mẹ sao vậy, nghĩ thoáng như vậy?”
Phó Cầm Duy nói: “Bà ấy sợ giống như những gia đình khác, cãi vã vì lợi ích.” Lần này chia đất là chuyện tốt, nhưng những gia đình đông người lại cãi vã rất dữ dội. Đều có những tâm tư nhỏ riêng, sợ anh em chiếm nhiều chút lợi ích của họ.
Chuyện này đoán chừng đã kích động Tiêu Thái Liên không nhỏ.
Lục Ngọc nói: “Người thông minh giống như mẹ vẫn rất ít!”
Phó Cầm Duy nghiêm túc nói: “Sao em không nói trước mặt bà ấy, nếu bà ấy nghe thấy em khen bà ấy, chắc chắn rất vui.”
Lục Ngọc nghe xong bật cười. Ngày hôm sau, Tiểu Tích Niên thức dậy phát hiện mình ở trên giường cha mẹ. Từ sau khi cậu không uống sữa đêm, đã bắt đầu ngủ một mình rồi.
Cũng chỉ có thi thoảng mới có thể tới phòng mẹ làm nũng. Hôm nay được bồng tới trong lúc ngủ say, nhưng thằng bé không biết.
Vừa mở mắt, nhìn thấy cha mẹ đều ở bên cạnh, lập tức vui vẻ: “Mẹ!” Cậu bé bi bô nói, còn nũng nịu đòi Lục Ngọc thơm.
Cũng không biết vì sao con trai dính người như thế. Lục Ngọc không nhịn được, thơm lên má con trai, thằng bé cười khà khà.
Lục Ngọc nhìn con trai mình ở trong ngực, trong lòng tràn ngập nhu tình vô hạn, Phó Cầm Duy cũng ở trên giường, chốc thì nhìn vợ, chốc lại nhìn con trai.
Khi Tiểu Tích Niên vừa ngủ dậy, má đỏ ửng, nhưng con trai chẳng mấy chốc đã nghịch ngợm rồi. Cha mẹ ở hai bên, cậu ở giữa.
Tiểu Tích Niên lúc thì lăn tới bên này, lúc thì lăn tới bên kia, vui vẻ giống như một chú chuột đào đất.
Lục Ngọc nói: “Con trai, mẹ muốn nói với con một chuyện, sau này chúng ta vào huyện sống, được không?”
Cậu từ nhỏ đã lớn lên ở trong thôn, rong chơi khắp chốn cùng các anh trai.
Bảo cậu rời khỏi môi trường quen thuộc có thể sẽ không quá thích ứng, cho nên Lục Ngọc hỏi con trai một chút.
Tiểu Tích Niên ngẩng gương mặt xinh đẹp lên: “Con ở cùng mẹ, mẹ đi đâu con đi đó.”
Lục Ngọc ấm áp trong lòng, tiếp tục nói: “Nhưng theo mẹ thì không gặp được các anh nữa.”
Cậu bé bây giờ còn quá nhỏ, không quá hiểu được chia ly, cho nên Lục Ngọc ở bên cạnh nghiêm túc giải thích.
Tiểu Tích Niên có hơi rầu rĩ, tiếp tục bi bô nói: “Nhưng con cũng muốn ở với các anh.”
Phó Cầm Duy ở bên cạnh nói: “Sau này mỗi tuần chúng ta đều về tìm anh trai chơi, được không?”
Tiểu Tích Niên thích chơi với các anh, Lục Ngọc cũng từng nghĩ, có nên để con cho bà nội không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nỡ.
Để con nhỏ ở lại một hai ngày còn được, thời gian dài, cậu bé sẽ buồn.
Cậu bé nghe cha nói vậy, lập tức đồng ý.
Lục Ngọc thơm vào cái má bầu bĩnh của con trai, Tiểu Tích Niên lại bắt đầu làm nũng: “Mẹ, con thích mẹ nhất!”
Phó Cầm Duy không nhịn được: “Đồ nịnh hót.”